Vị Dương, nằm ở trung tây bộ của Hoa Hạ, là một cái huyện thành nhỏ thuộc về tỉnh H, Tây Thùy. Bởi vì trong lịch sử nơi đây đã từng sinh ra một vài danh nhân chí sĩ, mà phong cảnh sơn thủy ở đây lại đặc biệt tráng lệ, nên cũng coi là một cái thành thị có danh khí không nhỏ về du lịch.
Khu tập trung người sống sót Vị Dương, tên như ý nghĩa, căn cứ này chính là được nhóm người sống sót dựng lên, ở trong tận thế mà được sinh ra. Khu quần cư nằm ở vị trí phía đông nam của thị trấn Vị Dương, được xây dựng ở trên một cái thôn trang cũ ở khu vực vùng cao, nơi này cách thị trấn Vị Dương chỉ có năm km. Toàn bộ thôn trang chỉ có một con đường xi-măng rộng ba mét là đi thông tới thị trấn Vị Dương, bốn phía là vách núi cheo leo khô cằn, trên đó chỉ có thể sinh trưởng một ít cỏ dại.
Bởi vì có vị trí địa lý đặc biệt cùng ưu thế của địa hình như thế, khu vực này rất ít khi bị Zombie cùng yêu thú công kích, giúp đám người sống sót còn lại có thể kéo dài hơi tàn, dần dần càng ngày càng có nhiều người sống sót hơn tới đây nên nó cũng trở thành cứ điểm quan trọng của loài người. Thời điểm tận thế vừa mới hàng lâm không lâu, thôn xóm này bất quá chỉ có vài trăm người, nhưng theo thời gian trôi qua, những người sống sót từ khu vực khác không ngừng gia nhập vào nơi đây, hiện tại nhân khẩu đã đạt đến gần năm ngàn người.
Khá tốt là thôn xóm này ở chỗ khá cao nhưng lại có diện tích lớn, thêm nữa khu này còn có rất nhiều mạch nước ngầm chảy qua nên nơi đây có rất nhiều giếng nước sạch, ngoại trừ đồ ăn cực kỳ khan hiếm ra, những thứ khác ngược lại cũng vừa đủ cung cấp cho đám người khổng lồ này.
Toàn bộ khu quần cư được một vòng tường đá cao tới năm mét bao xung quanh, chỉ chừa một lỗ hổng ở chỗ con đường xi măng đi thông tới thị trấn Vị Dương, nơi này được án ngữ bởi hai cánh cửa sắt cao lớn kiên cố. Trên tường đá cùng hai bên cánh cửa sắt, ngày đêm đều có người túc trực trông coi, để phòng ngừa Zombie hay là yêu thú đột kích.
Địa phương có người tất nhiên liền xuất hiện giai cấp, luôn luôn sẽ có một ít người trở thành kẻ thống trị tối cao, trong khu quần cư này cũng không ngoại lệ.
Người thống trị thực sự khu quần cư này bây giờ, là một người tiến hóa tam giai thực lực vô cùng cao cường, Trình Khả Nghĩa. Hắn đã gần bốn mươi tuổi, thế nhưng lại có thân hình vô cùng cao lớn. Lúc trước khi tận thế mới xuất hiện, hắn chính là đại đội trưởng của Cục hình trinh Công An thị trấn Vị Dương. Tại cái nơi mà trật tự đã tan vỡ như thế này, tất cả đều là thực lực vi tôn, hắn thân là người sống sót duy nhất bên trong khu này có thực lực đạt tới tam giai, Trình Khả Nghĩa ngắn ngủn chỉ cần nửa năm thời gian liền có thể leo lên vị trí số một của khu quần cư này, lên làm người thống trị nắm quyền tất cả sự vụ nơi đây.
Cơ quan quản lý của khu quần cư này, tên là uỷ ban quản lý trị an. Hội trưởng tự nhiên là Trình Khả Nghĩa. Lực lượng mạnh nhất của khu quần cư này chính là lực lượng vũ trang, toàn bộ tiểu đội được cấu thành từ người tiến hóa nhị giai, chưởng khống trong tay lực lượng này chính là Trình Khả Nghĩa. Nhiệm vụ chủ yếu của tiểu đội này chính là ra ngoài tìm kiếm vật tư tất yếu cho việc sinh tồn, đặc biệt là đồ ăn.
Mà nhiệm vụ trị an ở khu quần cư, cùng với bảo vệ cửa sắt tường đá kia, sẽ do đội bảo vệ phụ trách, thành viên đều là người tiến hóa nhất giai.
Thành viên săn bắn bên ngoài ngoại trừ tiền lương cố định ra, còn có thể đạt được một phần thu hoạch khi ra bên ngoài tìm kiếm, mà đội viên đội bảo vệ khu quần cư lại chỉ có thể nhận được các nhu yếu phẩm cơ bản cho việc sinh tồn. Dù vậy, người có thể trở thành thành viên của đội bảo vệ, đều là mơ ước thiết tha của đại bộ phận người sống sót.
Đáng sợ nhất cuối cùng vẫn chính là nhân chi thường tình, không phải ai cũng đều nguyện ý ra bên ngoài khu quần cư để đi tiếp xúc cùng đám Zombie cùng yêu thú cả, chỉ cần gia nhập đội bảo vệ, rồi nhận công việc suốt ngày canh gác trên tường thành hay đi tuần trong khu dân cư, cơ bản liền có thể giải quyết được vấn đề cơm áo, ai sẽ không thích chứ?
Thời điểm La Hầu trở về khu quần cư, sắc trời đã dần nhá nhem tối, xung quanh cái đại môn dẫn vào trong khu quần cư đang đứng hai người tiến hóa nhất giai, một tên cùng người ra ngoài "Đánh quái" trở về chào hỏi một chút, còn tên còn lại thì đang buồn chán đến chết khoác lác đánh rắm để giết thời gian.
"Này, củi mục nam, ngươi vẫn còn trở về được à, còn chưa có ngủm sao? Thu hoạch hôm nay như thế nào vậy? Không phải lại tay không trở về chứ?"
Trông thấy La Hầu đang từ phía ngoài hướng cửa lớn đi vào, một người vóc dáng trung đẳng, tóc loạn như ổ gà trong hai tên canh cửa lớn tiếng gào lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng. Trêu chọc củi mục nam của toàn bộ khu quần cư, đã trở thành thói quen của nhóm người rảnh rỗi nơi đây.
"Ha ha, ta xem chắc kì này hắn sẽ có thu hoạch đó " một gã hộ vệ khác sắc mặt ngăm đen lập tức nói tiếp: "Ngươi không nhìn thấy sắc mặt củi mục nam thoạt nhìn cũng không tệ lắm sao? Ta dám khẳng định, hắn hôm nay nhất định đã gặp vận may, tối thiểu sẽ không chết đói. Có phải hay không, củi mục nam?"
"Đúng nga, nếu tay không mà về, củi mục nam sắc mặt khẳng định so với việc chết cha mẹ khẳng định còn khó nhìn hơn rất nhiều nha, ha ha ha ha..."
Hai người cười lên ha hả, cười không ngừng ngửa tới ngửa lui, thiếu chút nữa eo thẳng không nổi nữa.
La Hầu nắm chặt nắm tay, híp mắt nhìn hai tên canh cửa đang cười to trào phúng về phía mình, hắn đang cưỡng chế xung động muốn tên lên đánh nhau của bản thân mình lại, lúc này chính mình cũng không phải là đối thủ này của hai tên tiến hóa nhất giai này, nếu như là tùy tiện phát tác, thì kết quả chỉ có nước bị đánh mà thôi.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, La Hầu tuy tự nhận không phải là quân tử gì, hắn là đợi không được mười năm đâu, thế nhưng lại cũng không cần vội trong lúc này. có Ngự Linh chỉ hoàn, chính mình không bao lâu nữa cũng sẽ trở thành người tiến hóa, ngoài ra hắn còn có vũ khí bí mật là đám linh sủng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thời gian để thu thập hai tên mắt chó não tàn này.
Liền nghiêm mặt, La Hầu trong tiếng cười của hai tên gác cửa đi vào trong khu quần cư, hắn cứ đi thẳng vào khu quần cư phía tây đó chính là "Thực Vi Thượng", hắn cả ngày nay đã không có ăn uống gì, lúc này La Hầu đã đói bụng đến mức toàn thân như nhũn ra, bụng hóp tới nỗi đã dính vào phía sau lưng rồi.
"Thực Vi Thượng", nghe qua danh tự này thì ai cũng biết đây là một quán cơm, danh tự tuy rằng vang dội, bất quá nó cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ hai tầng lầu, trên lầu là phòng khách của chủ quán cơm, dưới lầu ngoại trừ một gian phòng bếp nhỏ cùng một gian nhà kho ra, thì còn lại cũng chỉ là một cái đại sảnh 10m² cung cấp nơi cho khách nhân ăn cơm, trong đấy tổng cộng bày đặt bảy tám cái bàn lớn.
Thời điểm La Hầu đi vào "Thực Vi Thượng", bên trong thưa thớt đã ngồi vài người đang dùng cơm, bây giờ đã gần chạng vạng tối, đã qua thời gian ăn bữa tối. Lão bản của quán cơm nơi này có bộ dạng vô cùng thuỳ mị, lúc này nàng đang ngồi ở sau quầy buồn chán tu bổ lấy móng tay của mình. Khi nàng trông thấy La Hầu đi vào, cũng không quá thân thiết, thói quen hỏi một câu:
"Ơ, Tiểu La trở về rồi à, ngươi tùy tiện tìm một cái bàn mà ngồi xuống đi... hôm nay ngươi muốn ăn cái gì đây?"
"Quy củ như cũ, một đĩa rau cỏ, một đĩa thịt chuột đất, cơm nhiều một chút nha, hôm nay ta có chút đói bụng... ừ, lại cho ta một chai bia nữa!" La Hầu vừa nói vừa ném hai mai bạch sắc nguyên tinh lên trên bàn.
Để ăn mừng việc hôm nay chính mình đạt được Ngự Linh chỉ hoàn, La Hầu quyết định hôm nay phải xa xỉ một phen, tự thưởng cho mình một chai bia. Tính giá trị mà nói, thì tại trong mạt thế này một chai bia phổ thông có giá cả là một mai bạch sắc nguyên tinh a, giá cả này đủ chống đỡ được một bữa cơm cho người thường.
"Ôi, Tiểu La hôm nay phát tài sao? Ngươi từ nơi đâu đánh ra nhiều bạch tinh như thế?" Lão Bản Nương nhãn tình sáng lên, tay phải nhẹ nhàng phất một cái, hai mai bạch tinh trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa cả, thủ pháp của nàng cực nhanh, đến cả La Hầu đứng ở bên quầy cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
"Ha ha, vận khí tốt mà thôi, ta chỉ là một tên củi mục, có thể mỗi ngày còn mạng trở về cũng là không tệ lắm rồi, còn nói gì đến chuyện phát tài, Lão Bản Nương ngươi không nên giễu cợt ta nha.”
"Tiểu La ngươi không nên tự coi nhẹ mình a, ta thấy ngươi rất là tuấn tú lịch sự, lại có thể cần cù chịu được cực khổ, ngày sau nhất định sẽ trở nên nổi tiếng nha."
Lão Bản Nương lại cười khẽ ha ha một hồi, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá La Hầu một cái, chỉ cảm thấy người ngày bình thường bị luôn bị mọi người kêu là củi mục nam, hôm nay thoạt nhìn ánh mắt lại vô cùng có thần, cái loại cảm giác chán chường của ngày thì bây giờ cơ hồ bị quét đi sạch sẽ, cả người khí chất đột nhiên biến đổi như thoát thai hoán cốt tuy yếu nhưng lại vô cùng rõ ràng.
"Vậy ta cũng cám ơn lời chúc phúc của lão bản nhé." La Hầu cảm kích nhìn Lão Bản Nương một cái, ngữ khí chân thành trả lời.
Toàn bộ khu quần cư này, Lão Bản Nương của "Thực Vi Thượng" là một trong số ít những người không giễu cợt châm chọc La Hầu, thậm chí tại thời điểm khi La Hầu vận khí không tốt ra ngoài không có thu hoạch gì, thì nàng còn chủ động cho hắn ăn thiếu.
La Hầu từng tại đáy lòng phát thề, chính mình sau này có một ngày có thể khá giả hơn, nhất định phải hảo hảo báo đáp ân cưu mang của nàng. Người có ân với ta, ta sẽ hoàn lại cho người đó gấp mười lần. Còn nếu như ngươi có cừu oán với ta, ta nhất định sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần! Đây chính là ph”ng cách làm người từ trước tới nay của La Hầu.
...
Cơm nước no nê, La Hầu đem đám thịt chuột đất còn lại gói lại cẩn thận, cùng Lão Bản Nương cáo biệt một tiếng, liền đi ra khỏi "Thực Vi Thượng", hướng về nơi ở của mình tiến tới. Ban ngày, bởi vì thân tại dã ngoại, nên La Hầu còn có một số đồ vật không có kiểm tra qua. Thời điểm này khi trở lại khu quần cư, hắn mới có thời gian đem những việc phát sinh trong hôm nay lý giải một qua lượt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...