Cục đường cứng như đá, nhưng có thể ăn rất lâu, muốn ăn phải dùng búa đập vỡ cục đường.
Cục của nhà tôi, tôi nhớ láng máng là bởi vì quá lâu không ăn hết, mẹ tôi cảm thấy để lâu không tốt lắm nên đã vứt đi.Vứt ở trong thùng rác, rất nhanh dẫn tới một đàn kiến, tôi mới mấy tuổi ngồi xổm ở bên cạnh nhìn kiến chuyển đường cả một buổi chiều.
Cục đường lớn như thế, bọn chúng cũng chỉ chuyển được một chút mà thôi.Động tác của tay tôi rất nhanh nhẹn, cầm bao vải bọc lấy cục đường, tìm búa dùng sức đập vào một góc lồi ra, bang một tiếng đập ra một viên.Bỏ chỗ còn lại vào trong hộp cất kỹ, hai viên nhỏ vừa đập được lại tiếp tục đập nát chút nữa.
Tôi ngồi ở bên này gõ đến vang đùng đùng, quái vật nhỏ hây dô một cái nhảy xuống từ trên ghế nhỏ, chuyển ghế nhỏ đến trước mặt tôi, ngồi một góc nhỏ chống cằm nhìn bao vải trong tay tôi.Tôi đặt búa xuống, mở vải ra, viên đường màu tráng bên trong đã rất nát, còn có không ít bụi đường trông giống như vôi.
Tôi lật lật trong đống đường nát, tìm ra một hạt đường nát khá lớn bỏ vào trong miệng.Vị ngọt lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Tôi lại lựa ra một hạt thuận tay bỏ vào miệng của quái vật nhỏ, rồi nâng bao vải lên lắc lắc, dồn bụi đường tập trung vào một chỗ, cầm đến cạnh nồi, đổ toàn bộ đường nát màu trắng vào bên trong.Bụi đường màu trắng thuận theo sự khuấy trộn mà tan vào trong nồi nước dâu đất màu đỏ, càng kích phát thêm vị ngọt.
Tôi cảm thấy có chút ngấy, đậy nắp nồi lại đi sang một bên rửa bình.Cái bình chuẩn bị dùng để đựng mứt dâu đất là bình đựng lê đóng hộp, lờ mờ hiện ra màu xanh, trên nắp còn có chút dấu vết rỉ sét, in hình vẽ quả lê vàng lớn, giấy bọc vốn dán trên thân bình tròn đã bị tôi xé.Tôi của sau mạt thế có một số thói quen, như là tùy thời tùy chỗ nhìn thấy đồ vật có thể dùng sẽ muốn thu thập lại, như người mua ve chai, dù sao tôi nhìn thấy cái gì cảm thấy có lẽ dùng được, thì sẽ kéo hết về nhà, cho nên bây giờ trong cái nhà này chất đầy không ít đồ vật linh tinh.
Như mười mấy cái bình thủy tinh này, chính là lấy về từ một cửa hàng trên đường ở thị trấn nhỏ bên cạnh, đồ hộp chưa mở ở bên trong đương nhiên đã không thể ăn, tất cả đều đã biến đen, nhưng tôi mang những cái bình thủy tinh này về.Lúc trước không tìm được tác dụng, bây giờ trái lại là vừa vặn dùng để đựng mứt dâu đất.Hai mươi mấy bình mứt dâu đất được cất vào trong bình thủy tinh sạch sẽ, đặt ở trong tủ bát của phòng bếp.
Tủ bát này làm bằng gỗ, nhìn qua đã dùng không nhiều năm rồi, nhưng tay nghề của thợ mộc làm cái tủ này tốt, dùng vật liệu cũng bền, hiện tại xem ra vẫn rất kiên cố.
Ngăn trên dùng để bỏ đồ ăn chưa ăn hết, phía dưới để tô bát đũa sạch.
Ngăn trên dán một lớp mỏng dây kẽm và lưới, ngăn dưới là cửa gỗ, bên ngoài dùng một cái chốt gỗ kẹp tay cầm.Cái tay cầm này không kiên cố lắm, lúc trước con chuột biến dị kia từng mở cửa tủ bát của tôi, cho nên sau đó tôi đã đổi một cái khóa lớn buộc cửa lại.Tôi rửa nồi, quái vật nhỏ liền ghé vào trước tủ bát xem, của tủ bát bị nó mở rồi lại đóng mười mấy lần.
Rửa nồi xong, tôi vươn tay ra từ sau lưng nó, vượt qua quái vật nhỏ lấy một bình mứt dâu đất mở ra, dùng thìa xúc một thìa đưa cho nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...