Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu


Tên thiếu tá kia có vẻ như không định cự tuyệt mỹ nữ tự mình đưa tới cửa.

Bàn tay anh ta có chút suồng sã bóp bóp, vỗ vỗ mông cô ta vài cái.

Độ đàn hồi khá tốt, miệng anh ta cười có chút đáng khinh.
_ Tốt! Cô sẽ đi theo tôi.
Ngôn Tranh lắc đầu thở dài.

Cô ta thật khờ dại.

Chỉ ham hố cái lợi trước mắt.

Tưởng leo lên người anh ta là an toàn sao?
Từ khi tận thế tới, quân đội đều trở nên biến chất.

Nhìn hành động vừa rồi của tên thiếu tá kia cũng đủ hiểu.
Cô ta đi theo anh ta chính là tự đào mồ chôn mình.

Sau này cô ta sẽ phải hối hận vì đã câu dẫn gã đàn ông kia của ngày hôm nay.
Chụt!
Mọi người : "…"
Trước mặt đám đông.

Cô gái kia thành câu dẫn tên thiếu tá lại còn chủ động hôn lên môi người ta.

Nhiều người không khỏi tức giận mắng.
_ Không biết xấu hổ!
_ Lăng loạn...
Cô ta không quan tâm những lời thoá mạ.

Thậm chí còn đắc ký vênh mặt lên nói.

_ Có giỏi thì lên đây câu dẫn này.
Đám đông : "..." Nữ nhân này căn bản không biết xấu hổ là gì.
Tên thiếu tá hài lòng ôm lấy mỹ nhân vào trong ngực.

Sau đó nói với mười một người còn lại.
_ Các người ngoan ngoãn đợi quân đội tiếp ứng đi.
Vừa dứt lời liền ôm theo mỹ nữ quay trở lại xe.

Mặc kệ tiếng chửi rủa truyền tới phía sau.
Sau khi an bài chỗ ngồi trên xe cho cô gá, anh ta liền đi tới chiếc xe bọc thép.
_ Báo cáo thượng tướng! Tình hình hỗn loạn ở phía sau đã được giải quyết.
Người được cho là thượng tướng thì vẫn đang dõi mắt nhìn đám tang thi đang bao vây bọn họ đằng trước.

Ông ta khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị ra chỉ thị.
_ Chuẩn bị xuất phát.
Loa thông báo lập tức vang lên.
_ Sẵn sàng mở đường! Chuẩn bị xuất phát!
Ngôn Tranh híp mắt nhìn trận thế lớn diễn ra trước cổng.

Hàng loạt binh lính trên nóc xe đều hướng nòng súng vào giữa đám tang thi.

Bọn họ chuẩn bị mở đường đi ra khỏi bệnh viện.

Nói đúng hơn là chuẩn bị rời bỏ thành phố này.
Súng bắn liên tiếp, đạn văn tứ tung.

Cuối cùng bọn họ cũng mở ra được một lối đi nhỏ.

Những chiếc xe quân đội được bọc sẵn thép hung mãnh lao ra.
Mấy chiếc xe chở người dân cũng nối đuôi theo sau.

Chưa đầy năm phút, bọn họ đều đã di chuyển ra khỏi cổng bệnh viện.
Trên mấy chiếc xe đi phía sau cùng.

Có vài binh lính vung tay ném ra thứ gì đó.

Ngôn Tranh tinh mắt nhận ra thứ bọn họ vừa ném đó chính là lựu đạn.
Bùm!
Đám tang thi tụ lại trước cổng lập tức bị lựu đạn đánh trúng.

Tiếng nổ vừa dứt ,xác tang thi la liệt như ngả rạ.

Đồng thời cũng có nhiều cái hố xuất hiện.

Con đường đi ra khỏi bệnh viện cũng bị phá hỏng.
Âm thanh huyên náo từ đám người bị bỏ lại truyền tới.
_ Của tao! Của tao hết...!Mày cút!
_ Chia ra! Con mẹ mày dám chiếm làm của riêng à!
_ Hu hu...
Bốn năm người đàn ông cao lớn đang giằng lấy súng từ tay một người đàn ông khác.

Còn lại mấy người phụ nữ thì ôm nhau khóc ròng.
Ngôn Tranh chứng kiến tình cảnh hỗn loạn này không khỏi nhíu mày.Tang thi đều rình rập tới nơi rồi con lo cướp đoạt.

Bọn họ có phải là nghĩ bản thân bất tử rồi nên không sợ tang thi hay không?
Hắn dứt khoát xoay người men theo đường cũ đi ra khỏi bệnh viện.


Tới một ngõ nhỏ, hắn kiểm tra qua không có người liền đi vào không gian.
_ Hu hu! Ba ba!
"..."
_________
Tiểu Lương Tâm được ba ba đưa tới một nơi xa lạ có chút sợ hãi.

Trước khi bé xuất hiện ở đây ba ba đã nhắc bé ngồi yên tại chỗ, ba ba sẽ tới tìm mình.
Vậy nên bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc xe, cả người run rẩy nhưng đôi mắt to tròn vẫn tò mò liếc nhìn khung cảnh xung quanh mình .
Nơi này có nhà, có vườn rau xanh tươi tốt.

Có một dòng suối nhỏ, màu nước cực kỳ đẹp.

Bé muốn xem dòng suối nhỏ.

Xem xong bé lại ngồi trở lại trên xe có lẽ ba ba sẽ không mắng bé đâu.
Nghĩ liền làm.

Bé loay hoay trượt khỏi yên xe.

Chiếc xe quá cao, bé dẫm vào khoảng không liền ngã xuống thảm cỏ.
Áy za!
Đứa trẻ lồm cồm bò dậy.

Khuôn mặt bầu bĩnh có chút ủy khuất.

Bé tức tối vừa đá bánh xe một cái vừa xoa xoa mông.

Tuy rằng nó có thể giết quái vật nhưng quá cao.
Nhóc thấp tè lè lái không nổi thứ này.

Khi nãy còn hại nhóc ngã.

Tóm lại bé không thích chiếc xe này.
Sau khi bày tỏ bất mãn về chiếc xe.

Cậu nhóc tung tăng chạy ra dòng suối.

Nhóc ta ngồi xổm xuống nghịch nước.
_ Oa! Trong nước còn có cá!

Còn có cá rất to nữa ,từ trước tới nay bé chỉ thấy cá to ở trên ti vi.

Bé chưa từng tận mắt chứng kiến cá to như vậy .Bé thích thú reo lên khi thấy đàn cá nhỏ bơi thành một đàn trong nước.
Trước đây, ma mi có nuôi một đàn cá cảnh.

Ngày nào bé cũng chăm chỉ cho cá ăn.

Bé rất thích nhìn vây cá của chúng.

Rất mềm mại, khi chúng bơi qua bơi lại thật đẹp .
Những chú cá con dưới nước hình như không sợ bé.

Chúng ngoi lên mặt nước bơi lại gần nhóc.

Lâu lâu còn mổ mổ vào tay nhóc vài cái.
Bé chuyên tâm đùa nghịch với cá quá mà không chú ý dưới chân.
Bùm!
Tiểu Lương Tâm bất cẩn ngã vào trong nước.

Bé không biết bơi liền hoảng sợ, vùng vẫy, chân đạp lung tung trong nước.

Tiếng kêu gọi ba có chút yếu ớt, bất lực.
_ Ục ! Ba ba...
Từ khi bị ngã xuống bé đã liên tục bị sặc nước.

Trong bụng cũng đã có vài ngụm nước.

Vùng vẫy trong chốc lát bé cảm thấy mệt mỏi.

Cả người bé chìm dần xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui