Chốn đào nguyên, trong quảng trường rèn luyện.
“Không thể sử dụng dị năng, chỉ dùng lực lượng cơ thể thuần túy.” Tay Diệp Thần bắt lấy tảng đá, nhẹ nhàng nhấc lên tảng đá…đi vài bước, thoải mái tự nhiên, cả người mang theo khí thế trước nay chưa từng có.
Ầm! Một tiếng chấn động vang lên, hòn đá rơi xuống đất lắc lư một chút, nện ra một cái hố nhỏ, “Rất nhẹ!” Diệp Thần nói, sau khi uống thuốc, năng lực thừa nhận của thân thể vượt qua dự đoán của Diệp Thần.
Ngẩng đầu, đi qua nâng loại 300 cân.
Vừa nâng liền buông, thong dong bình tĩnh.
Chủng loại biến dị xung quanh thấy tư thái Diệp Thần thoải mái, đều biểu lộ vẻ kinh ngạc, biểu tình của Diệp Thần quá mức thoải mái, nhiệt huyết nháy mắc sôi trào, ánh mắt mọi người vô cùng nghiêm túc.
Hậu tích bạc phát. (“Hậu tích bạc phát” nguyên là câu “Quân tử hậu tích nhi bạc phát”. Trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha có câu: “Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát”. Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.)
Diệp Thần đi vào thế giới này đã gần ba tháng, từ lúc ban đầu khiêm tốn ẩn núp, đến hiện nay ngẩng đầu đi đến, từng bước đều để lại dấu chân, thân thể cùng linh hồn giao hòa hoàn mỹ. Độ phù hợp của thân thể cũng gần đến trạng thái tốt nhất, nếu muốn dị năng tiến thêm một bước, thì phải phá vỡ cực hạn của thân thể.
400.
500.
Diệp Thần đứng trước cho tảng đá 600 cân, Diệp Thần mỉm cười, lần thứ hai dùng lực.
Lúc này, Diệp Thần không vội ra tay, hít sâu một hơi, vặn vẹo thả lỏng thân thể, ‘Lên!’ Diệp Thần khẽ quát một tiếng, hơi thở dồn dập nhanh nhẹn, cùng với âm thanh quát khẽ của Diệp Thần, trong không khí sinh ra một tiếng vang đáng sợ, tự như cây búa đập vào lòng mọi người. Đồng thời, Diệp Thần nâng lên khối đá, từ nhanh chuyển chậm, nháy mắt Diệp Thần đã nâng lên khối đá 600 cân di động…
“Không tồi!” Diệp Thần nói.
Hừ hừ…
Bốn phía vang lên từng trận hít khí, dựa theo số liệu tố chất thân thể của chủng loại biến dị, mang theo 600 cân, có nghĩa đã bước nửa chân vào cánh cửa chủng loại biến dị trung cấp. Tư thái Diệp Thần thoải mái, khiến người xem hiểu rõ, hiển nhiên đây cũng không phải cực hạn của cậu.
“Ầm!”
Trác Dư đứng xem ở một bên, chợt bị âm thanh hòn đá xuống đất thức tỉnh, hoảng sợ, thân ảnh Trác Dư chợt lóe, hóa thành tàn ảnh, trực tiếp lướt qua hòn đó, vọt tới trước mặt Diệp Thần.
“Có việc?” Diệp Thần nghi hoặc nói.
Không rõ biểu tình của Trác Dư đại biểu cho cái gì, Diệp Thần tự hỏi nên tiếp tục khiêu chiến 700, hay trực tiếp khiêu chiến với 800 cân, chênh lệch 100 cân, nhìn như không nặng, nhưng tăng lên như vậy sẽ không thoải mái.
“Kháo, cậu giấu thật kỹ nha, không thấy để lộ chút gì! 600 cân mà cũng xem như không có gì, thật sự có tài.” Trác Dư kinh ngạc nói, đa số chủng loại biến dị trong chốn đào nguyên xuất thân từ quân đội, thể năng mạnh hơn so với nhiều người, có thể chịu đựng virus T, thân thể tự nhiên không kém. Nhưng thân thể có thể phụ trọng hơn 600 cân, cũng không có nhiều lắm.
“800, muốn khiêu chiến không?” Phan Khởi nói.
Bất đồng với kinh ngạc của Trác Dư, Phan Khởi thập phần bình tĩnh, hắn có thể cảm nhận được dưới thân thể gầy yếu của Diệp Thần, ẩn chứa sức bật kinh người. Đây là một loại thiên phú, có một số người được trời yêu thương, cho dù không cố ý rèn luyện, cũng không thể khinh thường, trong mắt Phan Khởi, Diệp Thần chính là người như thế.
Là một quân nhân, Phan Khởi quan sát thập phần rõ ràng, thân thể Diệp Thần cân xứng có lực, lại không trải qua hệ thống rèn luyện, phát lực không đều, tác dụng chậm không đủ, nhưng những chuyện này trải qua huấn luyện thì có thể bù lại.
“Đương nhiên.” Diệp Thần gật đầu nói. Lướt qua 700, trực tiếp đứng trước tảng đá Trác Dư đã mang lúc nãy, sau khi cùng Hứa Kham xé rách ngăn cách, dị năng tinh thần cũng bị lộ ra ngoài, lấy chấp nhất biến thái của Lý Huân đối với khoa học. Nhất định sẽ liều lĩnh truy nã cậu, dị năng giả hệ tinh thần trong liên minh càng trân quý, một khi có người đem chuyện này truyền ra, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức.
Lần này, Diệp Thần đưa lưng về phía tảng đá, nửa ngồi xuống đem hòn đá đeo ở trên lưng, súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này cậu hiểu được. Không tất yếu đem tất cả con bài của mình đều lật ra, Diệp Thần lưng đeo tảng đá nặng 800 cân, lảo đảo đi vài bước, khó khăn lắm mới nâng lên được.
Nhưng, cho dù như thế!
Phần đông chủng loại biến dị ở quảng trường không ai dám khinh thường Diệp Thần, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần lau mồ hôi rơi xuống, khóe miệng mỉm cười, hiệu quả sau khi uy hiếp không tệ lắm. Ít nhất đã làm cho chủng loại biến dị muốn lập uy với cậu trấn áp! Cậu không sợ khiêu chiến, nhưng lại sợ phiền toái.
“Biến thái, tiểu tử này thật biến thái, quả thật chính là một quái vật! Cơ thể nhỏ như vậy lại có thể nâng 800 cân, rất bất ngờ!” Trác Dư sợ hãi nói, đưa tay đặt trên vai Diệp Thần, chẳng trách đây là người mà thủ trưởng coi trọng!
“Ha hả!” Diệp Thần cười nói, không để ý đến sự ngạc nhiên của Trác Dư. Phụ trọng tựa hồ là một phương pháp không tồi, nhưng phụ trọng hòn đá này quá mức phiền phức, không biết trong căn cứ tiếp viện có cái gì tiện hơn để phụ trọng không? Đợi lát nữa, phải hỏi rõ Diệp Cẩn, hơn cả hắn, Diệp Cẩn càng hiểu hơn về thế giới này.
“Đi, đi đến chỗ Hi La ăn chút gì thôi.” Trác Dư ôm cổ Diệp Thần, nói: “Diệp Thần, cậu xịt nước hoa gì? Thơm như vậy…vừa ngửi liền cảm thấy đói bụng.” Nói xong, bụng vang lên hai tiếng phối hợp.
Diệp Thần đầu đầy hắc tuyến, đưa tay vỗ, đẩy Trác Dư ra ngoài, nói: “Nam tử hán, xịt nước hoa cái gì!” Dùng sự tức giận che dấu kinh sợ, chủng loại biến dị đối với máu rất mẫn cảm, cậu cũng không muốn lộ thân phận nhanh như vậy, nếu bị lộ, chỉ sợ đến lúc đó thi cốt vô tồn.
“Trác Dư!” Phan Khởi nhíu mày.
Cảnh giác lòng tham của chủng loại biến dị rất cao, trừ bỏ bầu bạn, rất ít cùng chủng loại biến dị khác thân cận, nhất là những bộ vị nhạy cảm. Trác Dư vừa rồi kề gần cổ Diệp Thần, đây được coi là một loại khiêu khích đối với chủng loại biến dị, Diệp Thần tùy thời liền có thể ra tay phản kích.
“Thật có lỗi! Nhưng mà…hương vị kia thật sự rất mê người!” Trác Dư giải thích nói.
Vừa rồi trong nháy mắt kề sát Diệp Thần, hắn ngửi được mùi máu ngọt ngào mê người, hương vị thơm ngọt đó làm đầu lưỡi hắn suýt nữa nổ tung. Trác Dư cả người say mê, nếu không phải Diệp Thần động thủ đập vào hắn, chỉ sợ hắn đã nhịn không được mà há mồm cắn vào cổ Diệp Thần.
“Trác Dư, Diệp Thần là chủng loại biến dị!” Phan Khởi lạnh lùng nói.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ có máu của nhân loại mới là món ngon nhất. Đáng tiếc, thủ trưởng cấm bọn họ tùy ý săn bắn, chốn đào nguyên không thể lộ ra trước mắt liên minh, nếu không, chờ đợi bọn họ chỉ có sự đuổi giết vô tận.
“Tôi biết.” Trác Dư nói: “Diệp Thần, nếu không cậu theo tôi thử xem?”
Nghe vậy, Phan Khởi lộ ra khuôn mặt tăm tối, trên khuôn mặt than hiện lên ý lạnh, ôm lấy Trác Dư, nói với Diệp Thần: “Quán ăn của Hi La ở ngay phía trước, văn phòng thủ trưởng cách đó 50 thước về phía Đông.” Nói xong, đem Trác Dư kháng nghị khiêng lên vai, vài bước liền biến mất trước mặt Diệp Thần.
Diệp Thần căn bản không rõ ý của Trác Dư, cái gì gọi là thử xem? Bất quá phản ứng của Phan Khởi lớn như vậy, hiển nhiên không phải lời gì hay. Bất quá, cậu không thèm để ý, xoa nhẹ bụng đang đói, đi về nơi Phan Khởi đã chỉ.
Cậu không vội đi tìm Diệp Cẩn, lấy năng lực của y, cho dù gặp chuyện không may cũng không tới phiên cậu nhúng tay.
Diệp Thần không chút để ý đẩy cửa gỗ, trên cửa treo phong linh, gió nổi lên liền vang lên tiếng ‘linh linh’ thanh thúy dễ nghe, âm thanh lan truyền khắp nơi, khiến cho chốn đào nguyên yên tĩnh tăng thêm một phần sức sống.
Người trong phòng không nhiều lắm, bốn năm người rộn ràng nhốn nháo, hoặc ngồi hoặc đứng, thấp giọng nói chuyện, bất quá mỗi người đều có khoảng cách nhất định. Trước mặt bày những ly đỏ như máu, đĩa thịt nướng hay là gì đó, phòng ở thiết kế đơn giản hào phóng, có chút giống như thời cổ, đều dùng gỗ làm ra, ngay cả sàn nhà cũng được khảm gỗ, khác với phòng cậu ở trước đó.
Diệp Thần vuốt tóc, mấy tháng chưa từng được cắt, tóc dài không ít, dài đến bả vai. Đẩy cửa đi vào, tùy ý quét một vòng, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thanh sơn nước biếc mông lung trong chốn đào nguyên, có loại thoải mái thích ý vô cùng.
“Muốn dùng chút gì không?” Một thanh âm đánh gãy trầm tư của Diệp Thần.
Diệp Thần bừng tỉnh, nhìn qua, chỉ thấy có một thanh niên tuấn tú đang đứng trước mặt cậu, hình dáng ngũ quan thanh thúy, hoàn toàn giống như quỷ hút máu trong phim nước ngoài, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn, giống như là tiếng bass, khiến người trầm luân.
“Có cái gì?” Diệp Thần hỏi. Nói thật, cậu quả thật tò mò thức ăn của chủng loại biến dị, không biết có cái gì để ăn không, hay có thịt gì mới lạ không? Đương nhiên đây là ảo tưởng trong đầu của Diệp Thần, nhìn cái bàn cách đó không xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, khiến cho Diệp Thần có chút không yên tâm.
“Thịt dị thú, đây là món duy nhất!” Hi La cười nói: “Đương nhiên, từng chủng loại biến dị đều khát cầu đối với máu thịt tươi, cậu có biết…thủ trưởng không phải thích như vậy!”
“Đến một phần.” Diệp Thần nói.
Trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm, cậu cũng không dám nghĩ đến việc ăn thịt tươi, nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu cũng không có cách nào ăn nữa.
“Cần bao nhiêu phần chín?” Hi La nói. Ngữ điệu không nhanh không chậm, khiến người nghe vô cùng thoải mái, nhờ có khuôn mặt anh tuấn, mà trong chốn đào nguyên có rất nhiều người theo đuổi Hi La nhưng không có ai dám trêu chọc hắn.
Nhìn Hi La khiêm tốn tao nhã, một khi tức giận, không người nào dám chống lại.
“Tám phần.” Diệp Thần nói, cậu không thể ăn thịt năm phần chín, vì như vậy làm cậu giống như đang ăn thịt sống vậy. Cậu tuy không kén chọn, nhưng cũng có nguyên tắc cần kiên trì.
“Tám phần, thật sự là khách nhân khủng hoảng.” Hi La nói, chủng loại biến dị thích thịt tươi, nhưng dù sao cũng có được trí nhớ của nhân loại, cho nên vì nếp sống ăn cơm, phần lớn bọn họ đều ăn năm phần chín, rất ít chủng loại biến dị yêu cầu đồ ăn chín tám phần, Diệp Thần xem như trường hợp đặc biệt.
“Tôi chú trọng khẩu vị!” Diệp Thần nói.
“Ha hả…Chờ một chút! Đây là máu của dị thú được săn sáng nay, hoan nghênh hưởng dụng!” Hi La nói.
Đem một ly máu thú đặt ở trước mặt Diệp Thần, máu dị thú sục sôi bọt khí, một mùi máu tươi nồng đậm trực tiếp bay đến, mặt Diệp Thần cứng đờ, cười gượng nói: “Cảm ơn!”
Cho dù không có loại thịt tươi mới, cũng không có nghĩa là chủng loại biến dị ăn chay, chốn đào nguyên trong núi Đại Minh, thứ không thiếu nhất chính là thịt dị thú, đương nhiên lâu lâu cũng có mấy nhân loại xuất hiện trên bàn ăn, nhưng tình huống này không nhiều lắm.
“Không cần, đáng tiếc là lính đánh thuê không có tiến vào núi Đại Minh đi săn, làm cho đồ ăn nhạt đi không ít.” Hi La nói, sau đó xoay người đi vào phòng bếp phía sau, phân phó cho người khác chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Thần. Bình thường thì không cần chuẩn bị, đồ ăn ở đây đã có sẵn năm phần chín, cho nên, Diệp Thần muốn ăn thịt dị thú tám phần chín, chỉ có thể nấu thêm một lần, phải làm thêm một chút.
Năm phút đồng hồ sau.
Hi La đi ra, trên tay mang thêm một phần thịt dị thú tám phần chín, tản ra mùi thịt nồng đậm, chỉ ngửi thôi liền muốn ăn rồi. Nhưng những chủng loại biến dị khác ở trong nhà ăn nghe hương vị này liền lắc đầu, hiển nhiên bọn họ cũng không thích mùi thịt nồng đậm như thế này. Làm át mất mùi máu, đối với chủng loại biến dị mà nói, giống như cơm bị khét vậy, không thể ăn được.
“Cậu xác định phải ăn như vậy?” Hi La hỏi: “Ăn như vậy, cậu có thể sẽ không tiêu hóa được, phải biết rằng bác sĩ ở chốn đào nguyên không phải một người dễ đối phó, đi đến nơi đó của hắn, cũng không phải chuyện tốt.”
Diệp Thần nói: “Không có việc gì, tôi vẫn luôn ăn thịt tám phần chín, dạ dày của tôi cũng không tệ lắm!” Nói xong, còn trêu ghẹo thêm một câu, dạ dày của chủng loại biến dị không giống nhân loại, bọn họ càng thích ăn đồ sống hơn, nhưng có được trí nhớ của nhân loại, đồ sống đối với bọn họ mà nói là quá mức dã man, cho nên bọn họ có thiên hướng ăn đồ ăn năm phần chín.
“Dùng cơm vui vẻ!” Hi La nhún vai nói.
Diệp Thần đem máu dị thú ở trước mặt đẩy qua một bên, dùng dao nĩa ăn thịt nướng, hương vị rất ngon! Chỉ tiết là không có cơm…
“Kẽo kẹt!” Một tiếng đẩy cửa vang lên, có vài người đi vào trong phòng.
Diệp Thần không để ý đến, cúi đầu tiếp tục đại chiến với đồ ăn trước mặt.
Mấy chủng loại biến dị vừa vào đang đứng ở cửa, đột nhiên có một chủng loại biến dị nào đó nói nhỏ vào tai người đứng đầu, rồi chỉ chỉ Diệp Thần.
Kỳ thật, khoảnh khắc mấy người này đi vào, những chủng loại biến dị khác trong nhà ăn đều đứng dậy, hiển nhiên bọn họ đối với người cầm đầu này có chút e ngại, vì tránh cho xung đột, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mông Lương Đống nhìn Diệp Thần một hồi, đi thẳng về hướng Diệp Thần, những chủng loại biến dị ở đằng sau đi theo. Mông Lương Đống là chủ chốt thứ ba ở chốn đào nguyên, ngày xưa, khi Hoàng Thạch và Quyết Năng không ở chốn đào nguyên, sự vụ lớn nhỏ đều do hắn định đoạt. Mông Lương Đống này cái gì cũng tốt, nhưng quá mức bao che khuyết điểm, thập phần sủng nịch Mông Ba, hắn là con của Mông Lương Đống, hắn mang theo Mông Ba trải qua mạt thế, cảm tình vô cùng thâm hậu, cho dù Mông Ba hồ nháo ở chốn đào nguyên như thế nào, Mông Lương Đống cũng không nỡ nói nặng nửa lời với Mông Ba.
Mông Lương Đống đi đến trước mặt Diệp Thần, dừng lại, không lên tiếng.
Diệp Thần ngẩng đầu, cảnh giác nhíu mi, nhưng không mở miệng hỏi. Đạm mạc đảo qua Mông Lương Đống, rất mạnh!
Nửa ngày trôi qua.
“Cậu là Diệp Thần.” Mông Lương Đống nói: “Tôi là Mông Lương Đống.”
Mông Lương Đống cao 1m7, đầu bóng lưởng, thân thể khỏe mạnh, da thịt màu đồng cổ, làm cho hắn giống như là Schwarzenegger ở Hollywood, trên người biểu lộ hơi thở giết chóc sắc bén, hiển nhiên, điều đó và chuyện hắn thường xuyên ra ngoài đi săn có liên quan với nhau.
Diệp Thần nói: “Có việc?”
Mông Lương Đống đứng ở giữa, một trái một phải đứng bốn chủng loại biến dị, thực lực cũng không yếu, bên hông đều đeo súng, mấy người chặn hết đường lui của Diệp Thần, mục đích không cần nói cũng biết.
“Có chút việc.” Mông Lương Đống gật đầu nói. Sau khi thấy rõ diện mạo Diệp Thần, Mông Lương Đống hiểu rõ, hắn cảm thấy bản thân thiếu Mông Ba rất nhiều, cho nên chỉ cần Mông Ba mở miệng, hắn sẽ không cự tuyệt.
“Ân?” Diệp Thần hừ một tiếng, không nói tiếp.
Ngồi yên, không chút để ý ăn thịt nướng trước mặt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Cậu đến chốn đào nguyên chỉ ngắn ngủi trong vòng ba ngày, hôm nay cũng mới ngày thứ bốn, không có khả năng đã chọn đến người nào, từ từ — Mông? Chẳng lẽ có quan hệ với Mông Ba lúc nãy. Phan Khởi từng nói qua, Mông Ba này có chút phiền phức.
Mặt Mông Lương Đống thay đổi, ở chốn đào nguyên không ai dám đối đầu với hắn, bị Diệp Thần bỏ lơ, làm cho lông mi hắn nhíu lại, sát khí sắc bén tràn đến, nói: “Đi! Tôi có việc cần thương lượng với cậu.” Lời nói cứng rắn lạnh lùng, hoàn toàn không cho Diệp Thần cơ hội từ chối.
“Dựa vào cái gì?” Diệp Thần nói. Hai chân bắt chéo, ngón tay đặt nhẹ trên bàn, căn bản không đem uy hiếp của Mông Lương Đống đặt ở trong lòng, vô cùng nhàn nhã.
Thấy Diệp Thần bình tĩnh, Hi La đang đứng ở quầy ba thu hồi bàn chân đã bước ra, cầm khăn chậm rãi lâu ly thủy tinh, hoàn toàn mang tâm tình xem trò. Còn gật đầu đối với người phía sau, ý bảo đừng nhúng tay, để Diệp Thần tự xử lý.
Phan Khởi đã nói với hắn, bảo hắn chiếu cố Diệp Thần, cậu là người thủ trưởng coi trọng, nếu xảy ra chuyện ở chốn đào nguyên, không thể nghi ngờ là đang làm thủ trưởng xấu mặt. Ở chốn đào nguyên hết thảy lấy mệnh lệnh của thủ trưởng làm ưu tiên, lời của Hoàng Thạch, chính là mệnh lệnh cao nhất, tại đây không có chủng loại biến dị được phép cãi lời hắn.
Mông Lương Đống nhíu mày, nói: “Bằng ba chữ Mông Lương Đống ta đây!”
Đương nhiên Mông Lương Đống không nghĩ đến Diệp Thần sẽ cự tuyệt, mọi chuyện ở chốn đào nguyên hắn đều nắm trong tay, thân là người cầm quyền thứ ba ở chốn đào nguyên, Mông Lương Đống không chấp nhận người dám đối nghịch với hắn. Mà Diệp Thần lại đánh vỡ định luật này, điều này làm cho hắn có chút giật mình.
Diệp Thần nói: “Tôi từ chối.”
Lúc này ngay cả Hi La cũng hít một hơi, chốn đào nguyên không có chủng loại biến dị nào dám nói chuyện với Mông Lương Đống như vậy, hắn là nguyên lão thành lập nên chốn đào nguyên lúc trước, đã cắm rễ thật sâu tại đây, ngay cả Hoàng Thạch cũng nhượng hắn ba phần. Cũng là vì lý do này cho nên Mông Ba ở chốn đào nguyên làm việc không kiêng nể gì, bởi vì sau lưng hắn có Mông Lương Đống.
Mông Lương Đống hút điếu thuốc, nói: “Không tồi, gan đủ lớn! Ở chốn đào nguyên cậu là người đầu tiên dám cùng tôi nói chuyện như vậy, tôi sẽ cho cậu toàn thây!” Nói xong, phun ra một vòng khói.
Đồng thời, thân thể hóa thành tàn ảnh, nắm tay mạnh mẽ đánh thẳng vào đầu Diệp Thần, khí thế cuồng bại như mũi tên rời cung, giống như ngay cả không khí cũng bị xé rách, phát ra từng tiếng vang không nói: “Ầm…”
Lấy ghế của Diệp Thần làm trung tâm, hai thước trái phải sụp thành hố đất, sàn nhà bằng gỗ bị đánh nát. Diệp Thần ngay khoảnh khắc Mông Lương Đống ra tay, nhạy bén phán đoán ra được hướng công kích của hắn mà tránh né.
“Ầm” Một tiếng vang lên, phòng ăn lay động, toàn bộ bàn trong phòng đều nát.
Thấy thế, ánh mắt Hi La chợt lóe, vung tay lên, bảo vệ quầy bar phía sau, ánh mắt nhìn về phía Mông Lương Đống mang theo sát khí, nhưng mà, hắn lại không vội ra tay. Hắn muốn quan sát thêm xem Diệp Thần thân thủ thế nào? Chuyện ở quảng trường, hắn không có tận mắt nhìn thấy, mặc dù có nghe người ta nói vài câu, nhưng cũng không có tận mắt thấy, hắn muốn nhìn kỹ một chút…
Diệp Thần phủi bụi bậm trên người, chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay ném ly máu dị thú vào Hi La đang đứng ở quầy bar, nói: “Khẩu khí không nhỏ, lưu tôi toàn thây…vậy phải nhìn xem ông có bản lĩnh này hay không!”
Đến thế giới này ba tháng, Diệp Thần vẫn luôn áp chế bản năng vào chỗ sâu nhất trong lòng, thân là một gã lính đánh thuê, hai tay Diệp Thần đã nhiễm vô số máu tươi. Đáng tiếc là thân thể này chưa nhuốm máu bao giờ, có lối suy nghĩ không thể khống chế bản thân, cậu chỉ có thể từng bước thích ứng, khắc chế bản năng thị huyết của chính mình, bản năng này chỉ có giết chốc mới có thể bình ổn lại tâm tình!
Mông Lương Đống lạnh nhạt nói: “Tiểu tử, đủ kiêu ngạo! Tôn Minh, cậu đi thử thân thủ của tên nhóc này đi.”
Sáng nay, hắn nghe người ta nói có chủng loại biến dị mới tới, chọc cho Mông Ba không vui, nghĩ cũng không có chuyện gì, hắn định tự mình ra mặt chế phục chủng loại biến dị mới tới này rồi đưa cho Mông Ba. Để bù đắp lại tình phụ tử của hai người bọn họ, không ngờ được tiểu tử này là một tên xương cứng, đâm vào liền đay tay.
“Vâng!” Tôn Minh gật đầu nói.
“Anh Mông, anh đây là tính hủy đi tiệm của tôi?” Khi hai người đang hết sức căng thẳng, âm thanh lạnh lùng của Hi La vang lên.
Mông Lương Đống liếc nhìn Hi La một cái, Hi La thong thả lau ly thủy tính, sau đó mới nói với Tôn Minh: “Đi ra ngoài.” Xoay người, nhìn về phía Hi La nói: “Tổn thất nơi này, tôi phụ trách.”
Diệp Thần rõ ràng, trận chiến này không thể tránh. Ánh mắt nhìn về Tôn Minh tràn ngập giết chóc, nếu Mông Lương Đống ra tay, cậu còn có chút đề phòng, tuy không rõ thực lực của Mông Lương Đống nhưng một quyền kia liền hiểu rõ thực lực của hắn mạnh hơn cậu. Đương nhiên, ngày sau rất khó nói, cậu từ trước đến nay không phải dạng ngồi chờ chết, có nguy hiểm thì nên nhanh chóng diệt trừ. Hứa Kham là ngoài ý muốn, không nói đến việc cậu có nắm chắc hoàn toàn diệt trừ được Hứa Kham hay không, với thực lực của Hứa Kham cậu cũng không làm gì được hắn, quả nhiên còn rất yếu!
Vừa nghĩ vừa nhanh nhẹn nhảy ra khỏi phòng, đi đến khu đất trống gần đó.
Năng lực của Tôn Minh thiên về lực lượng, năng lực của chủng loại biến dị khác với dị năng giả, bọn họ càng chú trọng cường độ thân thể hơn, đại đa số chủng loại biến dị có thể tùy thâm mà đem bản thân biến thành dị thú. Đương nhiên cũng có chủng loại biến dị thức tỉnh dị năng, nhưng tỷ lệ không lớn, từ tang thi biến thành chủng loại biến dị, gian khổ trong đó không thể nói hết. Vì để được tiến hóa, nhất định phải bỏ ra một vài thứ, trong đó chính là năng lực.
Chỉ thấy thân mình Diệp Thần như quỷ mị, lướt nhanh, mỗi một bước đều vô cùng tinh diệu, đây là cậu luyện được từ bộ võ thuật mà Diệp Cẩn cho cậu, Diệp Thần thoáng nghiên cứu một chút, tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ đuc tinh túy trong đó, nhưng vẫn có thể dùng được, trước kia chưa có cơ hội thử, hiện tại có cơ hội, Diệp Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhìn thấy Diệp Thần thành thạo, chủng loại biến dị xung quanh cũng kinh hãi, thực lực của Tôn Minh ở chốn đào nguyên xếp hạng trước một trăm, không phải yếu, nhưng mà, lúc này hắn lại đang bị Diệp Thần trêu cợt xoay quanh, đừng nói đến việc đánh Diệp Thần, ngay cả đụng tới Diệp Thần cũng khó khăn.
“Diệp Thần này rất mạnh!” Mông Lương Đống cả kinh, thu hồi khinh thị lúc đầu! Ánh mắt nhìn về Diệp Thần nghiêm túc hẳn lên, lúc đầu chỉ nghĩ là một tiểu bạch kiểm thôi, không nghĩ đến lại là một con giao long ẩn nấp, lần này đã tính sai rồi.
Hi La im lặng đứng, không có nhiều biểu tình, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt hắn thì có thể thấy được sự kinh diễm. Mấy năm nay, chốn đào nguyên cũng không có xuất hiện nhiều người mới gây kinh ngạc đến vậy, điều này cũng làm cho bọn họ lo lắng. Không có người mới xuất hiện, chỉ bằng những người bọn họ, một ngày nào đó, cho dù liên minh không ra tay, chủng loại biến dị cũng sẽ biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Nhưng mà, hôm nay khi nhìn thấy Diệp Thần, Hi La liền phấn chắn.
“Cậu ta rất mạnh.” Một bóng đen đứng sau lưng Hi La, âm thanh khàn khàn mang theo hơi thở chầm chậm.
“Người thủ trưởng coi trọng, sao có thể là hạng bình thường!” Hi La nói.
“Diệp Thần là người của thủ trưởng?” Mông Lương Đống nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hi La, sâu trong đôi mắt không biết đang nghĩ đến điều gì, làm cho người ta có chút bất an.
“Đúng rồi.” Hi La nói.
“…” Lần này Mông Lương Đống không hề lên tiếng.
Trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, cuộc chiến của Diệp Thần và Tôn Minh cũng chưa kết thúc.
“Diệp Thần, mày trốn cái gì?” Tôn Minh thấy Diệp Thần cứ trốn mãi làm hắn khó chịu, khuôn mặt vặn vẹo, rống lên phát tiết cơn giận trong lòng, đồng thời cả cánh tay phải cũng trở nên thô hơn, hướng Diệp Thần đập qua.
Diệp Thần nói: “Vậy không né nữa là được!”
Tiếng nói vừa dứt, đầu óc Tôn Minh còn chưa hiểu rõ, một cơn kình phong đã đập vào mặt hắn, căn bản không cho hắn không gian để né tránh. Tôn Minh chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, đồng thời cả thân thể bị đánh bay khỏi mặt đấy, ngay cả một âm thanh cũng chưa kịp la lên liền bị đập mạnh vào vách tưởng phía sau.
“Ầm!” Một tiếng động vang lên, mọi thứ dần lắng xuống.
Người nọ đang quỳ rạp trên mặt đất, thân mình nhẹ nhàng co rút vài cái, máu màu hồng nhạt dần nhiễm đỏ mặt đất, ngay cả đau đớn Tôn Minh cũng không cảm giác được đã ngất đi.
Một quyền.
Cả không gian lặng ngắt như tờ, những chủng loại biến dị vừa rồi còn nói chuyện với nhau bây giờ chỉ có thể trợn mắt, hít khí liên tục, không thể tin, Tôn Minh bị người ta đấm một quyền liền hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.
Phải biết rằng, Tôn Minh ở trong chốn đào nguyên thực lực không kém, chủng loại biến dị trung cấp, cho dù ở mạt thế chỉ toàn là cường giả.
Nhưng…
Lại bị Diệp Thần đánh bại với một quyền, độ chênh lệch quá lớn, thật lâu sau cũng không có ai hồi phục tinh thần. Không gian tĩnh lặng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Thần, là nụ cười lạnh ngạo nghễ, khí phách cuồng dã, mang theo hơi thở giết chóc thị huyết, trong nhất thời lan rộng khắp mọi nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...