Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

“Chị Trương, ả Tiêu Tuyết Lan kia đâu? Sao không thấy ả, em thấy con dị thú kia tới rất kỳ quái, chắc chắn do ả giở trò rồi đúng không? Từ lúc rời khỏi Giang Nam, đã biết nhất định ả sẽ không để yên cho chúng ta mà…” Mạc Quý kêu gào vài tiếng, nhanh chóng đi lên, miệng nói nhỏ không ngừng.

Trương Như Anh bỏ đi dị năng, tường đất liền sụp đổ.

“Chị Trương không sao chứ? Ăn cái gì mà thơm như vậy, chị Trương ơi, ăn mảnh là xấu nha, em cũng muốn…”

“Di! Chị Trương, người đàn ông trong xe kia là ai? Người yêu của chị? Chị rốt cục nghĩ thông quyết định đá tên tra nam kia? Đáng tiếc là em không mang theo pháo, nếu không nhất định sẽ phóng vài cái cho đã…”

“Manny có đem theo pháo không thế, không thì anh đi lấy chút lá bưởi, để đám chúng ta tắm một cái, chúc mừng chị Trương đá tên tra nam kia, đây là chuyện vui hiếm có, tuyệt đối không thể qua loa cho xong được.”



Mọi người đón gió đêm lạnh lẽo, nhìn Mạc Quý nói liên tục, bên tai vang lên tiếng ‘ong ong’ không ngừng, Manny nắm chặt tay, kiềm chế, cuối cùng quyết đoán nhấc chân, đạp một cái, sạch sẽ xong chuyện.

“Không tồi.” Trương Như Anh tán thưởng nhìn Manny, phỏng chừng không ai có thể chịu được tính cách này của Mạc Quý, người sống đều bị hắn bức điên.

“Diệp Thần.” Trương Như Anh chỉ vào Diệp Thần trong xe, xoay người nói: “Manny, chú Đường, chó điên, người bị đá bay chính là Mạc Quý.”


Diệp Thần đảo mắt qua bốn người, Mạc Quý mặt búp bê, Manny là con lai, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, đèn xe mông lung, mơ hồ nhìn thấy rõ trên lông mi của hắn có một vết sẹo nhỏ, thân cao không phải hai mét thì chính là một mét chín, tứ chi phát triển, trên lưng đeo khẩu Gatling M134, đường kính cỡ hai mươi lăm mét, có thể nháy mắt bắn xuyên qua đến trăm mét, đạn cỡ 7,62 mét, tốc độ bắn lớn nhất là 6000 phát/phút, được xưng là ‘Súng Hỏa Thần’. Chú Đường là một người đàn ông 30 tuổi, bộ dạng bình thường, nếu lẫn trong đám người, không có cảm giác đàn ông như Trương Như Anh, nhưng mà Diệp Thần đảo qua hai tay của người nọ, lại cảnh giác, đôi tay kia rất sạch sẽ, không giống như người sống giãy dụa ở mạt thế, có thể còn nguy hiểm hơn Manny. còn người tên chó điên, chắc chắn không đơn giản, không nhìn thấy ba người còn lại ai cũng không muốn đứng ở cạnh hắn sao.

”Diệp Thần, tên này rất quen thuộc.” Mạc Quý bật dậy chạy trở về, trên khuôn mặt búp bê có không ít bùn đất, “Cậu chính là Diệp Thần năm đó bị Tống Tiểu Ngọc đuổi theo suốt 13 con phố, quả nhiên xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương…”

Nghe lời tào lao của Mạc Quý, khóe miệng Diệp Thần run rẩy, cái gì mà bị Tống Tiểu Ngọc đuổi theo 13 con phố, mẹ nó, lời đồn hại chết người, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn về Mạc Quý nói: “Cậu mới tài sắc song toàn, quốc sắc thiên hương, cả nhà cậu đều xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương…”



Đây là biểu tình của mọi người!

”Xe?” Trầm mặc một lát, Trương Như Anh mới mở miệng nói.

”Giấu ở nhà dân ở trước, lúc nãy thấy đạn tín hiệu, mọi người lo lắng chị gặp chuyện không may, chúng tôi liền đi bộ lại đây.” Manny lên tiếng giải thích, tiến lên ôm lấy Mạc Quý, kéo hắn ra khỏi người của chó điên. Lông mày của chó điên nhíu lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mạc Quý liền cười lên, khuôn mặt càng đáng sợ, Mạc Quý nhìn mà run rẩy, ngay cả nói cũng không dám, mở to mắt nhìn Trương Như Anh.

Cô không thèm để ý tới hắn, nhìn chú Đường nói, “Có cái gì đang đến đây, chú Đường mở đường, đi đến chỗ giấu xe trước, ngày mai sáng sớm lên đường đi Diêm Hồ.”

Đường Thúc gật đầu, xoay người đi vào trong bóng đêm, không bao lâu liền đi ra, “Đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể đi.” Hẳn là động tĩnh vừa rồi đã kinh động thứ trốn tại đây.


”Tê!” Ánh mắt Diệp Thần mở lớn, thật bất ngời, quả nhiên người đi theo Trương Như Anh cũng không đơn giản, người đàn ông gọi là chú Đường hẳn là một thể thuật giả, có thể là một thể thuật giả cao cấp. Động tĩnh vừa rồi không nhỏ, ít nhất có đến bốn, năm con tang thi, chú Đường chỉ dùng thời gian khoảng ba chén trà liền giải quyết xong. Thực lực này không thể khinh thường, khó trách Tiếu Nam sau khi được Trương gia trợ lực, một bước lên mây, Hứa Kham lại một đường vang danh.

“Chó điên, đừng quậy nữa, Mạc Quý lái xe.” Trương Như Anh bước đi thật nhanh, trực tiếp lên xe, cẩn thận đem mấy củ cà rốt sau xe nhặt lên, đưa cho Diệp Thần ngồi ở phó lái, ”Cậu cầm cà rốt đi.”

Vừa nghe được lời của Trương Như Anh, Mạc Quý nhanh chóng mở cửa xe đi lên, ngồi xong liền khởi động xe, quay đầu nhìn qua…Nhìn Trương Như Anh đang cầm mấy củ cà rốt cho Diệp Thần, nhất thời hiếu kỳ nói: “Cậu thích ăn cà rốt? Thật đúng là nhìn không ra, có gì ngon lắm sao? Cho ta một củ thử…”

Không đợi Diệp Thần trả lời, Mạc Quý trực tiếp lấy đi một củ cà rốt trên tay Trương Như Anh, chùi chùi lên người, há miệng tính cắn một miếng, “Aaaa…”

Bống nhiên một bóng dáng màu cam hiện lên, trên mặt Mạc Quý có thêm ba vết cào, cà rốt trên tay bị Garfield cướp đi, ”Meo meo…” Garfield kêu lên chói tai, nếu không phải Diệp Thần ôm lấy thân thể của nó, phỏng chừng nó đã cắt cổ Mạc Quý…

“Này là cái gì chứ? Aaa…Chị Trương nhìn xem em có phải bị hủy dung rồi không?” Mạc Quý sờ mặt, tay đều là máu, giống như bị người ta cắt cổ mà la lên như quỷ rống. “Sao lại là mặt, đùa sao? Em con mẹ nói còn dùng khuôn mặt này để thông đồng em gái, cưới vợ đẹp, lỡ hủy nhan…vợ chê thì sao? Em không muốn sống nữa! Aaa…” Nói xong lại hét như điên dại.

”Ba!” Manny giơ tay đập lên đầu hắn, lạnh lùng nói’: ”Lại la tôi liền giết cậu, ngay cả em trai cậu cũng cắt luôn, xuống địa ngục cũng đừng mong cưới vợ.” Manny mở miệng, lực sát thương lớn vô cùng, Mạc Quý yên lặng, bất quá thường thường phát ra tiếng nức nở, giống như cô vợ nhỏ bị người ta ăn hiếp.

”Dị thú?” Chú Đường mở miệng, thanh âm khàn khàn, tốc độ nói chuyện rất chậm, xem ra là bình thường rất ít nói, chỉ im lặng nhìn Garfield đang kêu meo meo được Diệp Thần ôm lại, có một đôi mắt không lớn làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cơ trí.

”Phải.” Diệp Thần gật đầu, vốn không tính giấu sự tồn tại của Garfield, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Quý, thản nhiên nói: ”Đừng đụng vào cà rốt và cá, bằng không lần sau sẽ không may mắn giống vậy đâu, Garfield là dị thú cao cấp.”


Nghe lời nói lạnh lùng của Diệp Thần, Mạc Quý nuốt nước miếng, sờ sau cổ một chút, lạnh cả người.

Ba người khác thì trên mặt đều có nhiều hay ít ngạc nhiên, động vật sau khi tiến hóa ở mạt thế được xưng là dị thú, chúng nó đều có trí tuệ nhất định, rất khó bị người khác thu phục. Nhìn Garfield trong lòng Diệp Thần, mọi người nhìn nhau, đương nhiên bọn họ cũng có nhìn thấy tiểu bạch xà quấn trên cổ nó.

Một đường an ổn, qua ba chỗ rẽ phía trước có một thôn không lớn – thôn Liên Hợp, cũng chính là nơi mà bọn Mạc Quý để xe lúc nãy, ra khỏi quốc lộ, xe chạy vào thôn Liên Hợp.

Thôn không lớn, chỉ khoảng 800 người, bất quá hiện tại chắc là khu vui chơi dành cho tang thi và dị thú, máu văng đầy tường, nhựa đường có không ít vệt máu dài, vốn là nơi tràn đầy sức sống, lúc này lại vô cùng hoang tàn.

”Từ từ…” Mạc Quý dừng xe xong, mọi người tính mở cửa xuống xe, Diệp Thần đột nhiên đưa tay ngăn cản lại Trương như Anh đang tính mở cửa, ánh mặt lạnh lùng nói: ”Bên trong có thứ gì đó, là dị thú!”

Trong không khí như có như không mùi tanh tưởi hư thối, lại mang theo chút mùi nước tiểu, đây là mùi đặc biệt trên người dị thú, cho dù nó có trí tuệ, cũng đừng mong nó học được cách tắm rửa, lâu ngày, mùi trên người dị thú liền trở thành như vậy, mùi nước tiểu nồng như vậy chỉ có khỉ hoặc là vượn mà thôi.

Có nhiều đường đi thông qua Diêm Hồ, cách thành phố không xa có huyện An Bình. Có một nơi gọi là công viên hồ nước mặt, bên trong có vườn cây nhiệt đới cao bằng người, còn có vườn bách thú lớn nhất trong thành phố, mạt thế giáng xuống thì tự nhiên không còn ai quản chúng nó.

“Cái gì?” Trương Như Anh dừng một chút, nhìn về Mạc Quý, hắn là dị năng giả hệ phong, có thể cảm giác được biến hóa trong gió.

Mạc Quý nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở ra, gật đầu với Trương Như Anh, “Không xác định có dị thú hay không, nhưng trong phòng lại có thêm một vật, bốn phía cũng có nhiều rác hơn.”

”Tôi yểm trợ, Manny chuẩn bị, chú Đường yểm trợ chó điên, Mạc Quý ở lại.” Trương Như Anh nhanh chóng nói, sau đó bước xuống xe. Những người khác cũng nhanh chóng hành động, không có chút chần chờ.


Diệp Thần ôm Garfield, không nhanh không chậm xuống xe, nói: ”Bên ngoài cứ giao tôi xử lý.” Đem Garfield đặt ở trên vai, cất đi súng sinh hóa, kéo băng vải đang quấn lấy trường kiếm, khóe miệng giương lên đường cong khát máu, bóng đêm mờ nhạt mông lung lại có chút ý thơ, giờ khắc này lại không có ai rảnh rỗi đi thưởng thức, nhưng Mạc Quý khi nhìn thấy Diệp Thần lạnh lùng vốn trở nên tàn ngược, khuôn mặt búp bê liền trở nên hưng phấn.

”Cẩn thận.” Trương Như Anh thản nhiên nói, Diệp Thần không phải người một nhà, nếu cùng nhau hành động, không ai nguyện ý giao phía sau lưng cho cậu, đem lưng cho người xa lạ, là chuyện vô cùng nguy hiểm. Ai cũng không thể xác định giây tiếp theo có bị đâm một dao không.

Thức thời của Diệp Thần, làm cho bọn người Trương Như Anh nhẹ nhàng thở ra, ai cũng không muốn trong đội mình có một người không thể xác định, mà người này lại là người xa lạ.

Trong phòng ba con, sau cây một con, còn có một con trốn ở cửa. Con người tiến hóa, bước tiến của tang thi và dị thú cũng không chậm, nếu là lúc mới bắt đầu mạt thế, bọn chúng còn chưa hiểu được cách ẩn nấp, chỉ cần là có máu thịt còn tươi mới, lập tức gào thét vọt đến, mở cái miệng dữ tợn, quơ tứ chi cứng ngắc.

Tinh thần lực cảm nhận được con tang thi đang dính chặt sau lưng thân cây, nơi âm u trong phòng, trốn cũng tốt lắm, còn con trốn ở ngay cửa kia còn tuyệt vời hơn, trực tiếp nằm trên đất giả chết…do tiến hóa, tứ chi tang thi không chỉ trở nên ngày càng linh hoạt, mà trí tuệ của nó cũng không thể khinh thường.

Diệp Thần rút ra trường kiếm, không nhanh không chậm đi đến con tang thi ở ngay cửa, thần thái nhàn nhà chậm chạp đi vào trong sân, thấy Mạc Quý trong xe khẩn trương, do dự xem có nên nhắc nhở Diệp Thần hay không, tin tức trong gió nói cho hắn biết, gần đây có ít nhất ba con tang thi, thấy cậu cứ lấy tư thái nhàn nhã, liền đổ mồ hôi lạnh thay cậu.

”Rống rống…” Dị năng dao động, con tang thi trốn sau thân cây nhịn không được ra tay, tang thi cấp hai, thức tỉnh dị năng hệ phong. Trong không khí vặn vẹo phóng ra vài đường dao gió. Diệp Thần giơ trường kiếm nhanh chóng nghênh đóng dao gió bay đến, vô cùng nhẹ nhàng.

Bên này vừa ra tay, con tang thi trốn ở cửa cũng không nhịn được, máu thịt tươi mới kích thích cảm giác của tang thi, hương vị ngọt ngào càng đến gần chúng nó càng trở nên điên cuồng. Cũng không nhiều lắm, ba con con tang thi trốn trong phòng cũng đi ra, ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy hình dáng kỳ lạ của năm con tang thi, Diệp Thần cảm thấy tạo hóa thật sáng tạo.

Con tang thi vốn trốn sau cây hiện đang nằm sát giả chết như ở trong phim, hai tay rất dài, móng tay sắc nhọn, so với ba con trốn trong phòng thấp bé hơn rất nhiều. Cùng là tiến hóa, vốn từ cơ thể con người đơn giản, biến dị ra những thân thể khác nhau.

Nhìn năm con tang thi vây quanh Diệp Thần, Mạc Quý trong xe liền đổi sắc mặt, hắn chỉ cảm thấy có ba con tang thi, không nghĩ đến ở đây thật sự có năm con tang thi, xem ra tang thi biến hóa tương đối nhanh. Đối với nhân loại mà nói đây cũng không phải chuyện đáng để chúc mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận