Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

“Khụ khụ, theo lão phu thấy quân đoàn số 4 xông pha tuyến đầu vẫn nên mỗi người xứng một bộ giáp mới đúng.” Một lão già tóc hoa mai, vẻ mặt còn hết sức ảnh khí đang dương giọng nói.

Trong phòng họp lớn toạ lạc ở khu trung tâm căn cứ, một đám người đại lão ngồi lại với nhau thảo luận. Ai trong họ đều là những người tiếng tăm rất lớn đại nhân vật, một hiệu lệnh đi xuống đều có thể run tam run cái loại này.

“Ngươi hay lắm lão Tần. Ta quân đoàn số 7 vẫn là đội thu thập vật tư đâu, ta thấy dân dĩ thực vi thiên, phải nên tăng cường phòng ngự cho quân đoàn số 7 tốt nhất.” Một lão già khác hết sức sung sức mà nhảy lên phản đối nói.

Vị tần lão kia chưa kịp nói gì thì một nam trung niên đứng lên nói.

“Theo tôi thấy đội quân phòng vệ mới cần giáp phòng ngự, nếu như căn cư lại bị tập kích hay có tang thi công thành thì chúng ta cần phải bảo vệ cư dân trong thành một cách tốt nhất vậy nên phòng ngư trong căn cứ vẫn là trọng trung chi trọng.”

Giọng nói hùng hồn khẩn thiết trang nghiêm làm cho mọi người chăm chú lắng nghe, thế nhưng mấy lão ngoan đồng này cuộc đời này trường hợp gì chưa trải qua quá, vài ba câu nói hùng hồn này cũng đã nghe đến lỗ tai khởi kén, dăm ba câu nói này bọn họ bối thư diễn thuyết không biết bao nhiêu lần.


Mỗi người họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn sàn nhà, ách không, là mũi nhìn tâm mặt không đỏ khí không tráng mà cho nhau đánh thái cực.

Người khen đội của ngươi đã uy mãnh, binh tướng đông đảo, đáng thương nhà mình không có cái gì để mặc, chắp vá qua ngày.

Người thì nói mình công việc nguy hiểm đại đại, sứ mệnh to lớn không thể không cần tranh bị phòng ngự để đảm bảo.

Người thì diễn thuyết hùng hồn, khơi động cảm súc, liên hệ trọng đại xã tắc giang sơn nhằm bác đồng tình phiếu.

Một hồi hội nghị từ sáng sớm cho đến tối mới đưa ra được phân phối danh sách. Người đi về vẻ mặt hớn hở, người vẻ mặt giả vờ bực bội, trong lòng nở hoa.

Dù ai trong họ có tâm trạng gì, ý đồ ra sao nhưng khi vừa ra khỏi phòng lại nói nói cười cười, vẻ mặt huynh đệ lâu năm mà bắt tay chào nói, rủ nhau khánh công ăn cái cơm soàng.

Vì là nhà nghiên cứu chính lên thuyết trình nên tham gia vào hội nghị Thiên Dương nhóm mộng bức.

Từ lúc bắt đầu vẽ mặt ngơ ngác mà nhìn uy nghi khó gần mấy đại lão như hóa thân nhà bênh lão thái mua rau cải nhau chí chóe. Các bên thi nhau bóc nhau gốc gác, ngay cả hồi nhỏ 3 tuổi đái dầm cũng lôi ra, đã vậy một đám già cả lại hét lên có lực, trung khí như chưa từng biết cái gì là già cả yếu đuối.

Vừa nãy có người diễn thuyết ý muốn bảo vệ cư dân căn cứ, sứ mệnh cao cả, anh hùng vô danh lúc khiến Thiên Dương đám người tâm động không thôi, chưa kịp rơi mấy giọt nước mắt phụ trợ thì đã bị người khác bóc hết gốc gác, ảm đạm xuống sân khấu.

Tưởng chừng đã học được tinh túy, tim như bàn thạch Thiên Dương đám người lại phát hiện vừa mới bước nữa chân ra cửa mấy lão gia hỏa.


Người ôm vai người bắt tay nói cười yến yến, hệt như huynh đệ mặc chung cái quần ra tới.

Thiên Dương???

[Cái này, không phải lật mặt nhanh quá đi, mối thù hắc lưu đái dầm ngài không báo sao Vương lão, còn Tần lão ngài không phải vừa mới tuyệt giao với người ta đi, ngài tuyệt giao phong ấn thì ra chỉ có vài giờ đồng hồ bái. Ai ai ai Khương lão, ngài không phải vừa mới bóc hết nhà người khác tổ tông họ hàng sao, sao bây giờ lại hệt như anh em bà con nhà người ta thế…] Thiên Dương nội tâm cuồn thiếu mà thét dài nhìn lật mặt nhanh hơn lật bánh đám người đó.

Đằng sau một đám người vẻ mặt hết sức hiếu học như muốn lấy vở ra ghi chép, trên mặt hệt như hiện lên hai chữ ‘Học được’.

Trong lúc về chiều đám người đang họp khi thì Thiên An dường như đã theo dõi vợ trước của mình một chặng đường.

Trước đó Thiên An đi đăng ký mua áo giáp tùy cơ may mắn, đặt trước tiền cọc sau đó lập tức ẩn mình theo dõi ả ta.

Mặc dù Thiên An định đi cửa sau liên hệ Tần Minh hay Thiên Dương đặt mua áo giáp lúc lại nghe tin hiện tại mấy người họ đã đi họp, nên cũng chỉ nhờ người gởi cái tin rồi sau đó dùng dị năng ẩn mình theo dõi vợ trước.


Đi một hồi từ cửa chính nhiệm vụ đến khu Đô bẩn thỉu hỗn loạn Thiên An nhìn thấy cô ả đi đến ôm vai một tên bụng béo mập mạp hoả hệ dị năng. Hai người nói cười rồi như có gì thỏa thuận mà cùng nhau đi vào một căn phòng gần đó.

Thiên An không tiếp tục bước lên trước theo dõi mà dần dần quay người đi rồi. Mặc dù đứng ở xã, nhưng cậu cũng có thể nghe được những gì bọn họ trao đổi. Cũng chỉ là bán đứng thân thể giao dịch dơ bẩn sự tình thôi, kiếp trước hắn cũng thấy nhiều rồi.

[Hừ, bây giờ ngươi sống không tốt vậy cũng hảo, ta đảm bảo ngươi sẽ không bao giờ bò lên cao được.] Thiên An vừa suy nghĩ vừa ôm chặt nhà mình bảo bối.

Cậu không phải là gì thánh mẫu tuy nhiên không thể để nhà hắn bảo bối tương lai phải rối rắm chính mình ba ba là người sát hại mẫu thân sự tình. Mặc dù con hắn cũng không biết chính mình mụ mụ là ai nhưng Thiên An vẫn muốn nhà mình bảo bối không cần phải đau khổ về bất kỳ vấn đề gì.

Còn về kiếp trước thù oán thì hắn cũng đã báo rồi, kiếp này nếu ả ta không tìm tơi thì xem như suốt đời không gặp nhau hảo, mặc dù hắn sẽ không chủ động giết chết ả nhưng hắn khẳng định ả không thể nào bò lên cao mà sống tốt.

===== Hết Chương=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận