Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão
Thiên An ôm lấy nhà mình bảo bối nhắm mắt lại hồi ức.
Vô vàn ký ức từ đời trước dũng lượt lao vào Thiên An đầu ốc.
Kỳ thực Thiên An hắn là một trọng sinh giả. Lúc trước tại nhà hàng khi hắn yếu ớt lại ngơ dại sợ hãi mọi thứ sung quanh. Cả hai thế hắn đều đái ra quần rồi thức tỉnh dị năng màng bảo vệ. Chỉ khác ở chỗ khi hắn lấy hết can đảm cứu được nhà mình bảo bối rồi chật vật lo sợ mà đi vào căn cứ lúc. Hắn không có sức mạnh gì lớn mà phải dựa vào một đội dị năng giả khác để cùng ra nhiệm vụ. Yếu kém và mệt mỏi hắn mặc dù luôn bảo vệ được tất cả các thành viên trong đội nhưng lúc nào bọn họ cũng viện lý do vì hắn không có trực tiếp chiến đấu mà khất hắn tinh hạch cùng cống hiến điểm. Mặc dù là vậy nhưng hắn thật sự cũng không quá bần cùng và đói khát. Vì bọn họ cũng nhận thấy năng lực đặc biệt của hắn nên đám người cũng không quá mức mà bốc lột hắn.
Có một ngày hắn gặp lại nữ nhân kia.
Đó chính là vợ trước của hắn, mẹ ruột của con hắn. Lúc trước nàng khinh hắn nghèo, yếu đuối, chỉ là một phụ bếp nhỏ nhoi nên khinh thường hắn. Đem hắn tiền tiếp kiệm sài hết rồi khăng khăng đòi ly hôn, đã vậy ả ta còn nói hắn chiếm tiện nghi được phần nuôi nấng con. Hắn thấy hắn cũng thật sự không làm ra trò trống gì đành yếu đuối buông xuôi, ngay lúc đó bảo bảo cũng chỉ 5 tháng đại, hắn vừa làm cha vừa làm mẹ mà một tay nuôi lớn hắn nhãi con.
Mạt thế tiến đến. Vì sợ trẻ con khóc khiến tang thi chú ý, và cũng sợ nhà mình bảo bảo không an toàn hắn bèn cố gắng dấu nhà mình bảo bối đi hoặc giao cho đồng đội ở nhà canh giúp. Kiếp trước nhà hắn bảo bối gặp hoảng sợ lại luôn phải xa rời ba ba, núp nơi này đến nơi khác khiến cậu bé nhát gan, sợ người, có phần trầm cảm, cũng chỉ luôn yên lặng bên hắn.
Gặp lại ả ta tại căn cứ, vì nhớ tình cũ, lại thêm bảo bối cần một người chăm sóc, hắn đã lần nữa thu lưu nàng.
Dù sao hổ dữ không ăn thịt con đi?
Hắn thật sự đã thiên chân cho rằng như vậy nhưng lòng người khó dò. Ả sau khi được nuôi hồng hào, mặc sạch sẽ khi lại bắt đầu chê hắn yếu đuối nhỏ bé, mà ả không hề nghĩ lại mình đã được người nào cứu giúp khi phải dành nhau mẫu bánh mì bị người đánh bầm dập như chó dại.
Sau khi dưỡng được tí tư sắc ả ngang nhiên cho Thiên An cặp sừng rồi không ngừng làm gái bò lên bấu víu những dị năng giả khác. Ả làm như vậy hắn cũng có thể nói là do hắn yếu đuối và vô năng.
Nhưng ả ta không nên vạn không nên để nhà hắn bảo bảo ở nhà không ai canh giữ. Để rồi một hồi sơ xuất sải ra nhà hắn bảo bảo bị người khác bắt đi làm đồ ăn.
Chính sác không sai, hắn lúc đó đang ra nhiệm vụ thì tâm lý chập chừng không yên, không thể nào an tâm nên đã không hề ngần ngại dùng nhanh nhất phương thức về căn cứ, lục tung mọi nơi không có kết quả hắn đã dùng hết tinh hạch còn sót lại để nhờ một dị năng giả khác dùng dị năng đặc biệt tìm lấy người cùng huyết thống với hắn, giúp hắn tìm ra bảo bối.
Nhưng chung quy đã muộn, hắn nhìn thấy hắn bảo bối bị một đám người không ra người, quỹ không ra quỷ đang thèm chảy nước dãi mà gặm nhà hắn bảo bối thân thể.
Lúc đó hắn mới biết được thì ra hắn mạnh đến như vậy. Vòng bảo vệ của hắn có thể ép chặt đến nỗi người khác bị nghiền ép mà nổ tung, có thể hút hết dưỡng khí khiến người sinh cơ đoạn tuyệt, hay thậm chí là ngăn cách trái tim khỏi các bộ phận trong cơ thể với nhau khiến nó phải ngừng đập.
Đúng vậy lúc đó hắn điên rồi, hắn nhận ra mạt thế không cần cái gì luân lý ức thúc có thể giam hắn. Hắn giết hết tất cả đám người đó rồi rời đi.
Sau hắn mới biết được.
Không phải bọn họ bắt cóc con mình mà là do ả ta người mẹ ruột thịt của con hắn đã bán nhà hắn bảo bối.
Ả tưởng có thể núp dưới bóng một lôi hệ dị năng giả cấp cao là có thể thoát khỏi hắn đuổi bắt? Hắn điên cuồng chém tang thi, luyện tinh hạch, rèn luyện mất ăn mất ngủ, độc hành cố gắng từng giây phút nâng lên sức mạnh sau đó không ngừng tu luyện, không ngừng biến cường. Đến khi giết được đám người lẫn ả ta lúc hắn lại ngục ngã tựa lưng vào tường, nhìn vào thế giới vô vọng này để lại một giọt lệ trên má.
Thiên An lúc đó đã mất đi mục tiêu sống, không còn kẻ thù, không còn động lực, hắn chật vật mỗi ngày như vô vị, cho đến khi 10 năm sau chết vào đồng quy vô tận với tang thi.
Hắn tưởng mọi chuyện đã kết thúc cho đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhận thấy mình yếu đuối hôi thối trong mùi hôi khai nước tiểu, chợt phì cười khi nhận được tân sinh trong nước mắt.
____
Thiên An đang hồi ức thì bị một cái tay nhỏ lắc lắc, âm thanh nãi thanh nãi khí vang lên:
“Ba ba Minh Minh muốn áo giáp siêu nhân nha.”
Thiên An hoàn hồn nhìn nhà mình bảo bối được hắn vỗ béo hô hô nãi mỡ không nhịn được mà gặm nhà mình bảo bối trên má một ngụm hồ hồ nước miếng nói:
“Hảo, đều mua.”
Vừa nói Thiên An vừa nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay đang nắn chặt của mình thủ thỉ.
[Minh Minh nhà ta phải được tốt nhất.]
__
Ở nơi xa một người phụ nữ vẻ mặt hốc hạc ốm yếu gầy gò như có linh cảm mà quay lại nhìn vào bên trong đại sảnh suy nghĩ về hình bóng hệt như người chồng ngu ngốc yếu đuối của mình lúc trước.
“Là hắn ta sao?” Ả ta lẩm bẩm nói ánh mắt loé loé.
===== Hết Chương=====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...