Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão
“BÙM”
Một tiếng mạnh vang lên, đi kèm với nó là vô số bụi mù xung quanh.
“Cẩn thận” Tân Minh nhanh chống chạy đến ôm lấy Thiên Dương, cả hai đều lăn qua bên phải và ngã xuống đất.
“PHẬP” Một thanh sắt lớn đâm thẳng vào mặt đất, làm lỏm một khối đất lớn bảng miệng giếng ngay nơi vị trí Thiên Dương vừa đứng.
" Bên phải." Thiên Dương hét to nhắc nhở Tần Minh, Tân Minh nhanh chống ốm cậu vào lòng xoay một vòng trên mặt đất.
Tưởng chừng thoát chết trong gang tấc nhưng cả hai đều mở to mắt, khi phát hiện xung quanh có vô vàn mảnh thép, và kim loại đang chĩa về phía trước.
Tần Minh: “Thảo”
Thiên Dương: “…”
“PHẬP, PHẬP, PHẬP” Âm thanh của những mảnh kim loại đâm xuống đất vang lên không ngừng, vô số mũi nhọn đang hướng về hai người họ.
“Bụp” Trong lúc tránh né Tần Minh vô tình lăn đè trúng một mảnh nhỏ đã dược cắm xuống đất từ trước. Vết thương trên người Tần Minh khá sâu khiến cậu không nhịn được mà cắt vào môi.
Chỉ vừa mới trải qua năm phút nhưng tưởng chừng đã qua một tiếng dồng hồ dài đằng đẳng, cả hai đang chật vật núp vào trong một bức tường tìm kiếm kẻ đang ra tay nãy giờ.
“Thiếu tướng, chúng tôi đã giải thoát được các con tin” Giọng Vân Khải vang lên từ bộ đàm trong túi áo.
Thì ra trong lúc Tần Minh đoàn người vào trong thám thính vụ nổ, thì họ phát hiện vết tích bị giam giữ và nuôi nhốt của mấy cô gái nên họ đã chia ra hành động. Vì Tân Minh đang giữ chân sự chú ý của bọn họ nảy giờ nên Tần Minh không vội phản kích mà chỉ tránh né xung quanh.
Mặc dù gặp phải sân nhà của đối thủ, khi xung quanh là một xưởng sắt tép cho kim hệ dị năng, nhưng Tần Minh cậu vẫn có thể câu giờ để giúp họ dễ dàng tránh thoát.
Sau khi đảm bạo được mọi thứ đều ổn, Tần Minh sử dụng dị năng khiến một lóc xoáy nhỏ dần dần hình thành lóc xoáy quay tròn theo kim đồng hồ, không ngừng cuốn theo các mảnh nhỏ rồi dân tiến lị gần phía hõm đá phía đông nam.
“Á” một tiếng hét đau đớn của tên béo và đám thuộc hạ khiến bọn họ không ngừng kêu rên. Ở trong nhóm họ có người là thổ hệ dị năng lập tức dựng lên bức tường đất mà chống cự lại. Thế nhưng dù trụ được một khoảng thời gian nhưng khi đoàn đội của Tần Minh đến và sơ đán hết mọi người xung quanh thì Tần Minh đã sử dụng hết công lực mà làm cho một thanh xà ngang lớn đè lên người bọ họ.
“Phịch” Mắt thấy mọi chuyện đã đước giải quyết, Thiên Dương dần dần khép hờ mắt rồi nhắm mắt lại. Cuối cùng cậu đã hoàn toàn ngất đi.
Tần Minh nghe thấy âm thanh thì quay người lại, phát hiện Thiên Dương đã ngất thì nhanh chống sử lý đám người này sau đó ôm Thiên Dương lên dần dần bước về phía xe.
“Xử lý như cũ” Đến gần phía Vân Khải Tần Minh nói.
“Rõ” Vân Khải đáp.
Bước vào xe, Tần Minh nhẹ nhàng buông Thiên Dương nằm xuống ghế sau, sau đó nhanh chóng lấy hộp thốc ra lấy ra một lọ dung dịch nhỏ bổ xung dinh dưỡng và vitamin, rót vào cho Thiên Dương."
Trong lúc trầm tư, Tần Minh lấy khăn lau bớt bụi bẩn dính trên mặt Thiên Dương rồi không kìm được chạm nhẹ vào lông mi của cậu sau đó cười cười.
“Tiểu li miêu” Tần Minh lẩm bẩm nói.
Nhìn thấy xung quanh không có ai Tân Minh gà tặc mà nhanh nhẹn cúi xuống hôn Thiên Dương một ngụm rồi vui vẻ vẩy đuôi mà cười cười.
Quan sát lại lần hai xem có nào bóng đèn không, khi phát hiện xung quanh vô chướng ngại vật thì Tần Minh liền nhanh nhạu cúi xuống môt thêm ngụm nữa.
Chạm vào môi mềm mụp, mượt mượt nhỏ nhắn Tần Minh vẫn không khỏi bị chịu cám dỗ mà phạm tội lần nữa.
Lần này Tần Minh gan lớn, không còn nhẹ nhàng hôn môi nữa mà đã nhe răng gặm cắn nhẹ nhẹ rồi lại có ý định cho lưỡi vào.
“Ách”
Tần Minh không khỏi mở to mắt khi thấy người nào đó đang chăm chú nhìn mình, cái miệng thì vẫn đang cắn lấy mình môi.
Tần Minh: “…”
[Tần Minh: Hôn trộm bị phát hiện phải làm sao giờ online chờ rất cấp bách.]
[Tác giả: Vỏ sầu riêng hay ván giặt đồ, cứ tuyển đi đừng ngại 🤭🤭🤭]
=== Hết Chương===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...