Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão
Thiên An cùng với bảo bối nhà mình đi đến ngồi ghép bàn cùng với mập mạp hai cha con.
Chưa kịp ngõ lời thì Trần Bảo Sơn đã khí thế gọi phục vụ đến và lên món.
—
[ 20 phút sau ]
Xung quanh đám người cứ nước nước miếng chải ròng ròng mà nhìn cả bàn sơn chân hảo vị được dọn lên, có tới 20 món ăn trên bàn được bỏ vào đến hai bàn tròn gộp lại với nhau.
Đại đa số đều làm từ tiểu kê kê, như gà hấp, gà chiên, gà hầm hạt sen, gà quay, gà ăn mày,… Bày tràn đầy lên bàn hết sức thịnh soạn.
Tiểu béo hào khí không thôi mà vỗ vỗ bụng mình phát ra tiếng bạch bạch vang dội nói:
“Cậu cũng muốn ăn tiểu kê kê a, chúng ta thật hợp ý nhau, cứ ăn thoải mái lần này mình sẽ lo hết!”
Quả nhiên chỉ cần nhìn vào dao diện mũm mĩm của hai cha con thì đã biết độ uy tín cỡ nào.
Hai phụ huynh không hỗ là nãi ba chính hiệu, lập tức mừng rỡ mà nhìn bảo bối nhà mình có bạn, ra sức dùng ánh mắt từ ái mà cỗ vũ nhà mình nhãi con.
Vì sao ư?
Đơn giản vì mạt thế tiến đến thì sắc xuất trẻ nhỏ bị bỏ rơi hay bị chết là điều hết sức phổ biến. Và nếu như không phải là hai vấn đề trên thì đại đa số những đứa trẻ khác đều là thành phần kim tôn ngọc quý khó chiều chuộng, hay phải sống khổ cực với gia đình với mưu toan tính toán.
Những đứa trẻ như vậy sẽ tiếp vào cho nhãi con nhà bọn họ năng lượng không tốt và khiến cho nhãi con không còn hoạt bát hay hồn nhiên.
Việc tìm thấy một đứa trẻ được bảo bọc cũng như nuôi dưỡng như hiện tại mà lại có duyên gặp gỡ với nhau, khi có cùng địa vị giống mình là điều hết sức khó khăn ở mạt thế này.
Còn lý do vì sao lần đầu gặp nhau hai người đã xác định đối phương phụ huynh đều giống mình thì không cần cải, không cần giải thích. Trực giác của nãi ba là hết sức chính xác đến từng mili mét khi nhắc đến gì liên quan đến bảo bối cục cưng.
Thiên Dương cũng không để bảo bối nhà mình thua kém bạn bè cùng trang lứa liền lôi ra một hộp quà đưa vào tay bảo bối nhà mình nói:
“Nhà người khác được mời khách đều có quà tặng đâu, này là của Minh Minh nhà chúng ta lễ vật tặng cho người bạn đầu tiên a.”
Chiếc hộp bằng gỗ nhìn hết sức thô ráp được làm bằng tay như khiểu được lấy dao cắt gọt đi bớt các khía cạnh mà không hề có một trang trí hay hoạ tiết gì.
Nhìn hộp quà bằng gỗ giá rẻ bèo bọt vài vết khắc mà nhóm người xung quanh ai cũng nhìn khinh bỉ, mắt lé nhìn sang Thiên An.
[Sách! nhìn ăn mặc nhân mô cẩu dạng cứ tưởng là cái bá khí nam nhân, thế nhưng ăn chùa thức ăn nhà người khác lại chỉ tặng cho cái hộp gỗ rất nát.]
Trong lòng đang đánh giá, phê phán Thiên An là thế. Nhưng mấy người xung quanh cũng nhìn chua mà ghen tị hai tiểu bằng hữu chơi thân với nhau mà ta cho ngươi, ta nhường người, đẩy qua đẩy về miếng gà rán nhìn thơm nức vàng ươm.
Tiểu béo bằng hữu đưa tay cầm lên miếng gà rán, tay còn lại đưa cho tiểu Minh bằng hữu cái đùi gà. Miệng cậu há thật to gặm một ngụm nhai nhai.
Đám người cứ như thèm ăn mà nhìn tiểu bằng hữu múp múp quai hàm nhai nhai phát ra âm thanh mê hoặc lòng người
[Ực, ực] một đám người nuốt nuốt nước bọt.
Thế nhưng một số người lại không nghĩ như vậy. Mọi chú tâm của họ đều tò mò mà nhìn lấy cái hộp gỗ Thiên An đưa đến tay bảo bối nhà mình.
Thiên Dương đám người cũng hết sức hóng hớt mà chăm chú nhìn đoán xem đó là thứ gì?
Vì thực chất họ biết rằng Thiên An sẽ không làm cho bảo bối nhà mình mất mặt. Cũng như với vị trí mà Thiên An đã báo cho bọn họ biết, thì họ có thể chắc rằng năng lực của cậu ấy hết sức không tầm thường.
Ngoại trừ nhóm người đơn thuần chỉ tò mò, hay thèm ăn, thì có hai người mặc đồ đen ngồi phía bên xa xa ở cánh tay phải đang nhìn bọn họ ánh mắt chăm chú, đảo qua đảo về giữa đám người Thiên An và nhóm của Tần Minh.
Thiên An cười cười nhưng lại nhanh chóng nhìn mà vào đồng hồ trên tay mình, trong mắt phản chiếu hai người ngồi ở phải bên kia mà nheo nheo mắt.
Cha của tiểu béo cũng để ý đến hành động nhìn vào đồng hồ của Thiên An rồi vờ không biết gì cười thật vui vẻ mà mời hai người họ dùng bữa.
===Hết Chương===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...