Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Sáng hôm sau Thiên Dương cùng mọi người chính thức gặp mặt với các nghiên cứu viên ở Nông Lâm căn cứ và cùng nhau thảo luận về máy quét virus.

Sau một tuần bàn giao và lắp ráp. Đoàn người thống nhất để lại một số người lãnh đạo Nông Lâm căn cứ lên kế hoạch trùng kiến và bảo hộ căn cứ, còn lại các nghiên cứu viên đều lên xe về.

Trong đó Nông Lâm căn cứ có tới 30 nghiên cứu viên được cử đi và trao đổi đến Rạng Đông căn cứ để nghiên cứu.

Đoàn người trở về căn cứ với quy mô gần 400 người, mênh mông cuồn cuộn lăn bánh.

Sau 1 tuần đoàn xe cũng dần dần đến được cổng căn cứ.

Nhìn từ xa Thiên Dương không đổi vui vẻ mà cười cười nhìn về phía xa xa tường thành vẻ mặt rạng rỡ giọng cảm thán nói.

“Cuối cùng cũng về đến, Rạng Đông”



Sau khi tin Thiên Dương chế tạo thành công máy kiểm tra virus một số căn cứ khác đã cử người tới Rạng Đông căn cứ để trao đổi vật tư cũng như nhanh chóng mua máy về trang bị cho căn cứ của mình.

Mấy ngày nay căn cứ cũng tấp nập người ra người vào hết sức náo nhiệt.

Thiên Dương lâu rồi mới thấy lại bóng dáng nhiều người nhộn nhịp, đầy sinh khí khắp nơi, không khỏi vui vẻ muốn đi đến chợ mua đồ, thăm khí.


Tần Minh không biết nhô từ đâu ra cũng đồng hành đi cùng bỏ lại phó tướng đắc lực của mình ở lại với hàng đống nhiệm vụ nhức đầu bể trán.

Đang vui vẻ bắt chuyện với người từ căn cứ khác Vân Khải trong lòng đã khóc ròng một mảnh.

[Thiếu tướng ơi sao ngài có thể đi ra ngoài yêu đương, để lại con nai vàng ngơ ngác tôi đây giữa bầy săn mồi ăn không nhả sương này a!] Uy khất lăn lộn.jpg

Thiên Dương cùng Tần Minh đi đến khu chợ năm ở phía Bắc căn cứ, nơi đây được vây ra một mảng rất lớn để tiện cho việc buôn bán và trao đổi là chính.

Ở đây hình thức mua bán chủ yếu là vật đổi vật, ngoài ra còn có thể trả bằng thông dụng điểm và tinh hạch.

Mặc dù trong rất nhiều tiểu thuyết đều nói hấp thụ tinh hạch có thể tăng lên dị năng, nhưng cho đến bây giờ chưa thấy một ai có thể hút lấy năng lượng từ tinh hạch.

Ngoài ra một số thông tin cho biết đã có người bị lây nhiễm và biến thành tang thi khi nuốt tinh hạch, hay cố hấp thu nó.

Thiên Dương đi một hồi rồi dừng lại ở một cửa hàng.

“Cửa hàng này thật lớn a” Thiên Dương trầm trồ tán thưởng nói.

Quả thật so với những sạp hàng chỉ trải vài tấm vải hay để một cái bàn, hay một chỗ chất đầy thứ lộn xộn thì cửa hàng này được trưng bày hết sức ngăn nắp và sạch sẽ.

Ngoài ra nó còn chứa một không gian rất lớn nằm giữa khu chợ khiến ai đi ngang qua cũng vào xem thử.

Thiên Dương cùng Tần Minh cùng bước vào cửa hàng lại khá kinh ngạc mà đánh giá bên trong.

Mặc dù không phải xa hoa lượng lệ như mấy cửa hàng hai người đã từng đi trước khi mạt thế tới.

Thế nhưng bên trong bày biện dường như là đầy đủ tất cả các thương phẩm hết sức đa dạng.

Hơn thế nữa còn có bảo vệ, nhân viên với trang phục thống nhất.

Bây giờ chính là mạt thế a, ở thời điểm một miếng bánh có thể phát sinh thảm án như bây giờ không ngờ lại xuất hiện khung cảnh an bình thế này.

Thiên Dương cũng cầm lấy xách đựng đồ mà qua lại chọn đồ vật thì phát hiện một bóng người rất quen thuộc phía trước mình.


Tần Minh đang cầm lấy chai rượu vang bỏ vào giỏ thì nghi hoặc khi thấy Thiên Dương dừng lại đang nhìn chăm chú vào phía trước.

Đưa mắt nhìn theo cậu phát hiện đó không phải người đã tè ra quần, à không là ân nhân cứu mạng của mình sao?

Ở bên kia hiện tại đang phát sinh ấm áp hình ảnh.

“Ba Ba tiểu xe xe, tiểu xe xe” Tiểu Minh bằng hữu béo múp múp, mặt hồng hào, có tinh khí thần còn hơn trước khi mạt thế.

Trên người mặc một bộ đồ ấm áp, dễ thương, trên chân giày ba ta, trên đầu đội cái mũ tai thỏ lắc qua lắc lại đang chạy đến bỏ mô hình với mấy chiếc xe tải vào giỏ hàng.

Khác với các gia trưởng khác sẽ ngăn cản khi hùng hài tử nhà mình loạn mua đồ. Nãi baThiên An bá khí mà vung vung tay ẳm hết những món đồ vào giỏ hàng của mình.

Ngoài ra nãi ba còn không quên tư vấn cho bảo bảo nhà mình siêu nhân mô hình, súng nước món đồ chơi, Lego lắp ráp…

Một đám người nghẹn họng nhìn trăn trối nói không nên lời khi thấy sủng nhi cuồng ma người nào đó như muốn dọn hết gian hàng.

Ở bên kia một cái ăn mặc áo bông tiểu hài tử mắt sáng quắc mà hâm mộ nhìn không khỏi nắm góc áo mà dão qua dão về.

“Oa, con cũng muốn có siêu nhân, muốn có xe xe.”

Ở một viễn cảnh khác một béo cầu nam hai đang khóc lóc lăn lộn mà đòi mụ mụ mua món đồ chơi hai con mắt ươn ướt, cái tay mút mút vừa khóc vừa nãy mũi mà lăn lộn.

Phụ huynh của tiểu béo chưa kịp phản ứng, lại có một nữ hài chát đầu tóc hai bím, ăn mặc cái váy nhỏ mà khóc theo.

Chẳng mấy chóc cả tiện cứ như nhà trẻ náo lộn, ồn ào nhốn nháo không thôi.


Thực chất mấy người ở đây cũng đại đa số có chút giàu có mà đủ ấm no để đi mua đồ.

Thế nhưng cũng chỉ đủ no so với người khác mà thôi.

Mạt thế tiến đến ai lại quan tâm cái món đồ chơi chứ?

Có lẽ trẻ em ở hiện tại vừa may mắn cũng vừa bất hạnh đi.

Cái gì cũng có hai mặt của nó, khi sinh ra ở thời đại mạt thế khó khăn, thử thách, cơm không đủ no thì có gì để nói là may mắn đâu.

Nhưng không thể nói vậy một thứ là luôn có hai mặt và ngay cả mặt thế cũng vậy cũng có tốt và xấu đâu ai có thể đánh giá tất cả mọi thứ chỉ qua một mặt đâu.

Tiểu hài tử nhìn thấy lăn lộn tiểu béo nhấp nhấp môi quay người lại chạy theo ca ca của mình đi rồi.

Ca ca của cậu nắm lấy tay cậu nói: “Đi chậm thôi kẻo ngã”

“Chúng ta để tiền mua sữa hảo sao, về nhà ca ca làm món đồ chơi cho đệ nha” Vẻ mặt người huynh trưởng ôn nhu mà cười cười nhìn người thân duy nhất của mình.

Tiểu bằng hữu vui vẻ lắc lắc tay ca ca đáp “Hảo”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui