Tô Du nhìn cửa lớn đã được dán kín, lúc này mới đi theo Tài Mê.
Tài Mê lay lay rèm cửa sổ, khẽ kêu "gâu" một tiếng.
Cơ thể nó đang run rẩy.
Tô Du mím môi, tay cứng đờ kéo rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ thông ra phía mặt đất đang đóng chặt.
Đồng tử Tô Du đột nhiên co rút lại, dựa vào ánh đèn mờ mịt, cô nhìn thấy rất nhiều sương mù màu xanh đang cuồn cuộn trào ra từ dưới nền đất.
Điều kỳ lạ là cửa hàng tiện lợi 24h trên đường phố vẫn sáng đèn nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, sương mù màu xanh tràn ngập toàn bộ cửa hàng, cả khu nhà và đường phố yên tĩnh một cách đáng sợ.
Tay Tô Du run rẩy, cô vội vàng chạy vào phòng bếp và phòng vệ sinh.
Cô dùng keo dán chặt ống thông gió, cống thoát nước ở phòng bếp, rồi lại cẩn thận dán kín các khung cửa sổ trong nhà.
Làm xong tất cả, cả người Tô Du đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối thu, ban đêm se lạnh, cô lại càng thấy lạnh sống lưng, lúc này Tô Du mới đóng cửa sổ phòng mình.
Tài Mê nằm trước cửa sổ thông ra phía mặt đất, đôi mắt đen láy như quả nho nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Tô Du run tay mở điện thoại, cô muốn gọi điện cho người nhà nhưng phát hiện hoàn toàn không có sóng, cô lại mở ứng dụng chat nhưng cũng không thể kết nối mạng.
Trong lòng bỗng dâng lên một cỗ bất lực và thê lương, Tô Du nháy mắt ngã ngồi trên giường.
….
.
Mặc dù đã niêm phong trong nhà rất nghiêm ngặt, nhưng Tô Du vẫn ngửi được một mùi hương rất nhạt.
Cô không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể ôm chó đại hoàng vào trong ngực, một người một chó quấn chăn ngồi trước cửa sổ thông ra phía mặt đất, lẳng lặng nhìn sương mù màu xanh càng ngày càng đậm.
Cho đến khi trời sáng, Tô Du hé mắt nhìn qua cửa sổ thông ra phía mặt đất, ngoại trừ nhìn thấy những mảng màu xanh đặc quánh, thì những thứ khác đều không nhìn thấy.
Thành thị, tất cả đều đã ẩn vào trong màu xanh đậm.
Trong thời gian đấy, Tô Du có đi phong tỏa thêm mấy chỗ trong nhà để có thể thông khí, nhưng mùi kia vẫn len lỏi vào bên trong.
Tài Mê vẫn luôn run rẩy, cái đuôi kẹp chặt, thậm chí nó còn không dám phát ra âm thanh.
Tô Du cũng không dám, không khí quá mức tĩnh lặng! Điều này làm cho cô nảy sinh một loại suy nghĩ đáng sợ: Trên thế giới chỉ còn lại cô và Tài Mê, một người một chó.
Tài Mê ngây người cả ngày, bụng đói kêu ọc ọc.
Mặc dù không có khẩu vị, nhưng Tô Du vẫn mở tủ lạnh, muốn tìm chút đồ ăn.
Cô đang định dùng lò than trong nhà làm đồ ăn, lại bỗng nhiên ngửi được một mùi thối rữa nồng đậm xông vào xoang mũi, mùi hương lạ trong không khí dường như bắt nguồn từ đây, mùi vị đó lập tức làm cho Tô Du buồn nôn.
"Ọe! "
Tô Du che miệng, nôn đến mức trời đất tối sầm.
Không đúng! Cuối mùa thu khí trời mát mẻ, nhưng dưới thời tiết như vậy tất cả đồ ăn mới trong nhà lại thối rữa chỉ ngắn ngủi trong vòng một ngày.
Tài Mê lo lắng, chắp hai chân trước vào chân Tô Du.
Tô Du cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, lại nhìn về phía đống đồ ăn thối rữa trong tủ lạnh.
Cải trắng đã biến thành chất lỏng sền sệt màu xanh nhạt, đang chảy ra ngoài tủ lạnh.
Rau dưa khác cũng giống như vậy, không nhìn thấy nấm mốc, nhưng đều bị phân hủy thành dịch thể sền sệt bốc mùi thối rữa.
Tô Du đeo bao tay cao su, từ trong những dịch thể kia lấy ra hai túi thực phẩm đông lạnh.
Mở ra lớp băng, hoa quả trong lớp băng cũng đã thối rữa hết, cô nhíu mày, từ bên trong lấy ra hai hộp thịt hộp kho tàu và bốn hộp thịt hộp cơm trưa.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...