Mạt Thế Kéo Đến Vạn Vật Tái Sinh


"Gâu gâu gâu! Gâu gâu!"
Tiếng chó sủa chói tai đã đánh thức Tô Du khỏi giấc mộng đẹp.

"Tài Mê!"
Tô Du bất đắc dĩ xoay người, gỡ bịt mắt nhìn về phía Tài Mê đang điên cuồng sủa bên giường.

Chó đại hoàng (chó lớn màu vàng gold) Tài Mê vừa dùng móng vuốt kéo lấy vạt váy ngủ của Tô Du, vừa nhe răng trợn mắt không ngừng quay đầu lại hướng cửa sổ thông ra phía mặt đất sủa loạn.

Tô Du híp mắt, nhà cô ở tầng 12, bên ngoài cửa sổ không có gì mới đúng.

Thấy chủ nhân của mình vẫn bất động, Tài Mê gấp đến độ nuốt một ngụm nước miếng, nó nhảy xuống giường, ngậm ổ chó và chăn nhỏ của mình chạy đến phòng khách.

Tô Du có chút bối rối, nhưng vẫn xuống giường đuổi theo.

Cái đuôi của chó đại hoàng gắt gao dán vào mông, rất nhanh đã kéo ổ của mình đi tới cửa.

Tô Du cho rằng nó muốn đi ra ngoài, nhíu mày nói: "Tài Mê, mày ra ngoài ị còn kéo theo cái ổ làm gì hả?"

Tài Mê kêu "Gâu" một tiếng, dùng cái mũi đẩy cái ổ của nó vào khe cửa, sau đó nó nhảy lên dùng chân trước đem ổ chó nhét vào chỗ khe cửa nhỏ hẹp.

Thấy Tô Du vẫn không phản ứng, nó lại kêu "Gâu" một tiếng, lặp lại hành động đẩy chăn của mình đến khe cửa.

Tô Du nhíu mày, vừa mới đưa tay ra hướng cửa, Tài Mê liền gào một tiếng, nhảy lên làm cho cô ngã nhào.

Tô Du bị chó đại hoàng làm té ngồi ê cả mông.

"Mày điên à Tài Mê! Mày dám đánh cả chủ á!"
Tô Du đau đến mức kéo lỗ tai Tài Mê mà đánh.

Sau khi Tài Mê xoay người nhìn Tô Du, lại đứng dậy kéo chăn lông nhỏ của Tô Du trên giường nhét vào khe cửa.

Có lẽ là do vừa ngã một cái, cơn đau ngược lại làm cho Tô Du tỉnh táo hơn.

Tài Mê là con chó Tô Du đã cứu ở quán thịt chó, hình như nó biết cô đã thay đổi vận mệnh của nó nên từ khi vào nhà nó đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng phá phách bao giờ.

Hôm nay Tài Mê lại làm những hành động kỳ lạ như vậy không khỏi khiến Tô Du ngây người, thế là cô nhìn Tài Mê, nói thầm: "Được rồi, tối nay tao sẽ nói chuyện với mày, nếu không có lý do chính đáng, ngày mai tao sẽ dẫn mày đi triệt sản, cho mày biến thành chó thái giám luôn.


"
Tài Mê quay đầu nhìn Tô Du một cái, tiếp tục đi vào trong phòng khách tha đồ tới nhét vào kẹt cửa.

Tô Du nhìn thoáng qua cửa sổ cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng không biết có phải bởi vì vừa mới tỉnh ngủ hay không, cô luôn cảm thấy có chút bất an.

Không phát hiện điều gì khác thường, Tô Du bất đắc dĩ nằm xuống, cùng với Tài Mê nhét khăn lông và ổ chó vào khe cửa.

Có lẽ là do cách cửa gần, Tô Du loáng thoáng ngửi được một mùi hương rất kỳ quái, cô nghi hoặc tiến lại gần cửa hơn, mùi vị càng nồng đậm hơn.

Tim Tô Du không hiểu sao lại đập nhanh hơn, loại mùi thơm này làm cho cô có chút say mê, cơ thể không tự chủ được mà ghé sát vào cửa, áo ngủ cũng vì vậy mà bị Tài Mê kéo một đoạn về phía sau.

Bị kéo ra xa một khoảng cách, mùi thơm nhạt đi rất nhiều, nhịp tim tăng vọt cũng dần dần khôi phục, nhưng không hiểu sao cả người Tô Du lại toát mồ hôi lạnh.

Tài Mê vừa nhét đồ vào khe cửa, vừa phát ra tiếng kêu như khi săn mồi.

Dù Tô Du có ngốc đến đâu cũng cảm nhận được điều không thích hợp, thế là nhanh chóng bò dậy, đi tìm một tấm vải lụa lớn còn dùng keo dán lại khung cửa.

Tài Mê kêu "Gâu" một tiếng, sau đó quay lại phòng Tô Du.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận