Tô Chu ngồi trên xe cũng tò mò ghé mắt nhìn vào, chỉ là khi thấy hình ảnh bên trong sắc mặt cô không kinh sợ như mọi người mà là hứng thú.
Chỉ thấy bên trong trạm xăng toàn là xương trắng cùng với lầy lội máu me nhơ nhớp, có của con người và cả tang thi, đầu mình lẫn lộn, bốc lên một mùi tanh hôi không chịu nổi.
Đã có người phản ứng lại thét chói tai, hoặc tái xanh mặt, hay trực tiếp nôn ra, khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Thanh niên dẫn đầu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hô:
"Tất cả im lặng, quay trở lại xe!"
Một cơn gió thổi qua, mọi người bình tĩnh lại.
Lúc này có người cảm thấy không thích hợp.
Họ cảm thấy như đang bị một con thú khát máu theo dõi họ từng cử động.
"A...A...A..."
Tiếng thét từ trong đám người vang lên.
Một người trong đoàn vừa chớp mắt liền bị một đạo tàn ảnh trảo bay đầu, máu phụt ra thành một vòng cung parabol rồi như búp bê rách ngã xuống đất.
Vật đó nhanh đến mức mọi người không kịp nhìn đó là thứ gì, chỉ kịp nhìn thấy một bóng mờ vụt người mà qua.
"Mọi người bình tĩnh, dị năng tấn công ra phía đầu, những người còn lại ở phía sau phụ trợ, chậm rãi lùi về xe..."
Thanh niên dẫn đầu bình tĩnh ra lệnh, trong đôi mắt là sợ hãi đan xen với lửa giận.
Tô Chu bước xuống xe, có chút thất vọng đối với thanh niên dẫn đầu.
Sợ hãi là cảm xúc không nên có đối với một vị thủ lĩnh, cô vừa mới nhìn thấy cảm xúc đó trong mắt hắn ta.
Tuy vậy Tô Chu vẫn hướng phía trạm xăng đi, cô bây giờ hứng thú với thứ bên trong kia hơn.
Lại một tiếng thét truyền ra, trước mặt mọi người đạo tàn ảnh trảo trong tay đến một người.
Nó lùi vào một góc tối đen.
Mọi người dù sợ nhưng cũng không dám tạo ra chút động tĩnh.
Tiếng thét ngừng bặt, thay vào đó là tiếng cắn nuốt vang lên.
Từ trong góc tối, một đoạn xương trắng lăn ra trở thành một phần tử của địa ngục.
Mọi người bây giờ có thể xác định thứ trước mắt này là nguyên nhân gây ra tất cả.
Một cảm giác rợn người lan ra, mọi người đều cảm nhận được ánh mắt ghê rợn đó đảo qua người mình, như là đang chọn con mồi nào ngon miệng.
Đạo tàn ảnh dùng tốc độ cực nhanh nhảy vào đoàn người, ngay khi chạm được một người nữa thì bị một cú đá đá bay vào vách tường.
Tường thủng một mảng lớn đổ xập xuống đè lên nó.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, đó là một con tang thi, có vẻ nguyên vẹn hơn những con tang thi bình thường.
Điều này không quan trọng, quan trọng là con tang thi này đã biến dị!
Còn là biến dị tốc độ cấp hai!
Không đợi nó phản ứng, Tô Chu lại đến một cước nữa.
Cô lùi lại mượn lực của vách tường phóng tới.
Con tang thi rống lên né tránh, nó hiện tại không dám phát động công kích với người trước mắt, đó là sự sợ hãi đến từ đồng loại không cùng cấp bậc, như là sự sợ hãi của dân thường đối với một vị Vương!
Tô Chu không có ý định bỏ qua con tang thi trước mắt, biến dị tốc độ cấp 2! Nói không chừng có thể giúp cô đột phá lên cấp 4.
Cô túm lại cổ con tang thi định chạy trốn, đập mạnh xuống đất, bụi đất bay lên mù mịt.
Lợi dụng lúc này cô duỗi móng tay dài ra đâm sâu vào đầu con tang thi móc ra một viên tinh hạch màu vàng, hài lòng bỏ vào trong túi đeo hông.
Chậm rãi phủi tay đứng lên, cuộc chiến kéo dài chưa tới một phút.
Nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng vì sự xuất hiện của Tô Chu.
Chỉ thấy một người mặc áo choàng đen một đường 'tra tấn' tang thi, động tác nhanh lẹ tràn đầy lực lượng.
Không ai hẹn ai mà cùng nhường ra một con đường cho Tô Chu, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng cường đại và nguy hiểm.
Dõi mắt nhìn Tô Chu trở lại xe, mọi người thắc mắc không biết khi nào đoàn xe lại có một người cường hãn như vậy.
Người sử dụng thổ dị năng có chút lo lắng nói với người thanh niên dẫn đầu:
"Phong ca, người này..."
Người được gọi Phong ca nhíu mày ra lệnh im lặng.
Hắn biết đoàn chỉ có bảy chiếc xe, bây giờ ở đây là tám chiếc.
Người này vô thanh vô thức đi theo đoàn xe mà hắn không hề hay biết, không biết có dụng ý gì.
Mà nếu như có dụng ý gì thì hắn cũng không làm gì được người này.
Con tang thi lúc nãy đã cấp hai, người này lại dễ dàng hạ gục, có thể chứng minh hắn đã cấp ba hoặc mạnh hơn nữa!
Phải biết rằng người được công nhận có thực lực mạnh nhất bây giờ ở khu căn cứ Z mới chỉ cấp hai trung kì mà thôi!
Dù gì đi nữa hắn cũng phải nói một tiếng tạ ơn với người này, thêm một bằng hữu bớt một kẻ thù.
Với lại nếu không có người này thì đoàn người của hắn đã phải chôn thây ở chỗ này rồi.
Trở lại xe, Tô Chu rửa sạch tinh hạch, khóe mắt nhìn thấy có người tiến lại gần xe, là người thanh niên dẫn đầu đoàn xe.
Hắn bước đến gõ nhẹ cửa kính, Tô Chu kéo mũ áo choàng thấp hơn một chút, hạ cửa kính xuống, miệng lạnh lẽo phun ra một chữ:
"Nói"
Hắn có chút ngượng gãi gãi đầu, mất tự nhiên nói:
"Xin chào, ta gọi Lê Diệc Phong, là người dẫn đầu đoàn xe..."
Lê Diệc Phong vẫn chưa nói xong Tô Chu liền nhanh chóng cắt đứt:
"Vào việc chính."
Lê Diệc Phong hơi bất ngờ, người này cũnh quá trực tiếp rồi.
Nhưng mà hắn cũng không dám nói nhiều lời, mặc dù bị lớp áo choàng màu đen che gần hết gương mặt nhưng hắn có thể cảm nhận được gương mặt người này đang rất âm trầm.
Vội nói:
"Ách....!Ta định tạ ơn người về việc lúc nãy...."
"Ta không có ý định giúp các ngươi"
Tô Chu lạnh lùng cắt đứt, điều khiển xe đóng lại cửa kính, tỏ ý bản thân không muốn giao tiếp.
Lê Diệc Phong đứng im như phỗng.
Gương mặt có chút cương cứng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn rơi vào tình thế như thế này, bị xem nhẹ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...