"Vị này...!Để đảm bảo an toàn của đoàn người, có thể xin ngươi khai báo chút lai lịch, còn có thức tỉnh loại dị năng gì hay không?"
Người ngăn lại Tô Chu là một cô gái trẻ, khi nói đến dị năng, cô ta còn cố ý ngước đầu trưng ra vẻ mặt cao ngạo, phảng phất như muốn nói 'ta là người có dị năng'.
Tô Chu khó chịu nhíu mi, tại sao người nào gặp cô cũng hỏi vấn đề này? Không phải là không thể nói mà chỉ là lười dông dài với họ thôi.
Còn đám người này, đến sau mà cứ tưởng như là chủ siêu thị.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao đám người Dương Tĩnh lại ngồi đằng xa, là không chịu nổi bọn người này vô sỉ đi!.
Thấy Tô Chu không có ý định đáp lại, cô gái rất có kiên nhẫn nói lại một lần nữa.
"Xin hỏi có thể...."
"Không!"
Tô Chu mày cong nheo lại, cô thật sự không thích người này.
Cô gái cứng họng, không ngờ Tô Chu lại trực tiếp như vậy, nhưng rất nhanh lấy lại cảm xúc mặt càng thêm kiêu ngạo.
"Vậy thì cảm phiền bước ra khỏi siêu thị để đảm bảo an toàn cho mọi người."
Tô Chu đứng lại, ôm lấy hai tay nhướng mày nhìn cô ta, phảng phất như là nhìn trò hề.
Nhìn ra ánh mắt chế nhạo của Tô Chu, cô ta đỏ bừng mặt, giận dữ hai tay chắp lại niệm chú ngữ.
Hàng loạt dây leo nhỏ từ mặt đất trồi lên hướng về phía Tô Chu phóng tới.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát, trình độ sơ cấp này không làm khó được cô.
Lòng bàn tay đảo nhẹ, nơi đó đã xuất hiện một thanh dao găm, thân ảnh di chuyển quỷ mị làm mọi người choáng váng, đến khi hồi thần lại thì toàn bộ dây leo đã từng đoạn từng đoạn bị cắt xuống.
Bọn người lúc này mới cảm thấy không ổn vội tiến lên ngăn lại.
Một thanh niên chắn trước mặt cô gái, vẻ mặt có chút giận dữ, nhưng vừa mới thấy Tô Chu dễ dàng đánh bại cô gái nên trên mặt có chút thần sắc sợ hãi và kiên kị.
" Vị thanh niên này, không khai báo thì đã thôi, làm gì lại động thủ."
Tô Chu có chút muốn cười, là ai động thủ trước? Đám người này cũng quá lật lộng đi.
Hiện giờ người có thực lực đều suy giảm IQ đến mức vậy sao?
Cô cười khẩy, mở miệng.
"Là ta đến trước, cùng với đám người kia."
Tô Chu dùng tay chỉ chỉ bọn Dương Tĩnh đã đi đến đằng sao cô từ khi bọn người này bắt đầu động thủ.
Sau đó lại nhìn cô gái sử dụng mộc dị năng.
Cô gái chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sau đó một sức mạnh cường đại từ trên đầu đổ ập xuống.
Hai chân cũng không trụ vững.
Uỳnh một tiếng, quỳ gối xuống sàn nhà, mồ hôi vã ra như tắm.
Mọi người im lặng...
Cô gái đưa ánh mắt khiếp sợ xen lẫn phẫn hận nhìn Tô Chu.
Từ khi cô thức tỉnh dị năng chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Trong đầu cô ta có biết bao nhiêu từ để mắng chửi Tô Chu, nhưng không tài nào mở miệng được.
Người thanh niên lúc nãy chắn trước mặt cô gái, gương mặt sợ hãi thay đổi một bộ mặt nịnh nọt.
"Chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi...!Chúng ta lại không quấy rầy các ngươi a...."
Sau đó nắm lấy tay cô gái quỳ dưới đất, đỡ dậy.
Tô Chu cũng thu hồi tinh thần lực, làm bộ như không có việc gì xem kịch vui.
Một người con gái khác tiến lên phối hợp đỡ cô gái, gương mặt làm như vô cùng lo lắng.
"Vỹ Lệ, cậu không sao chứ, chúng ta nhịn một chút đi dù gì người ta cũng là tới trước..."
Ý là ám chỉ bọn người Tô Chu ỷ đến trước ức hiếp người.
Đám người Dương Tĩnh không phải kẻ ngu nên ai cũng nghe ra dụng ý trong câu nói này.
Dương Tĩnh là người không chịu được đầu tiên, một tay chống hông một tay chỉ vào cô gái vừa lên tiếng.
"Cmn...!Lời này là ý gì? Không phải ngay từ đầu các ngươi ỷ đông hiếp yếu hay sao, sao bây giờ lại trở thành chúng ta ăn hiếp các ngươi rồi? Đám người các ngươi có thể vô sỉ hơn được hay không a..."
Cô gái dường như 'không hiểu' Dương Tĩnh đang nói gì.
Một bộ bị 'thất kinh', sao đó đôi mắt tích tụ lại hơi nước lã chã chực khóc.
"Ta không có ý đó, thật sự..."
Một người đàn ông anh tuấn trước giờ đều bảo trì im lặng, nhìn cô gái khóc đôi mắt toát lên chút đau lòng, ôm cô gái vào lòng.
"Ô...ô...ô...!Tiêu ca ca, Tình nhi thật sự không có ý đó...!mọi người tại sao lại hiểu lầm ta..."
Tiêu Dực đau lòng nhìn cô gái.
"Tình nhi không sai, là bọn họ không hiểu ngươi thôi."
An ủi xong dìu cô gái ngồi xuống.
Ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh xì một tiếng khinh thường.
"Xì...!Tú ân ái cái gì, về nhà đóng cửa mà làm a..."
Dương Tịnh nhìn em gái khó được không bảo Dương Tĩnh nhiều lời, chỉ là tay nắm chuôi đao có chút chặt, hắn không thích ánh mắt lạnh băng của tên đàn ông kia khi nhìn em gái hắn.
Tô Chu nãy giờ đều đứng im.
Từ khi nghe được âm thanh cô gái đó vang lên, cả cơ thể Tô Chu như run lên.
Không phải sợ...
Là hưng phấn!!!
Đó là cảm giác hưng phấn khi gặp lại 'cố nhân'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...