Mạt Thế Hồi Quy


Ông chủ company Hoàng Đế Hắc Ám do hóc xương gà nên tắc thở, hưởng dương mười chín tuổi rưỡi.
Đùa đấy.
Vào mạch truyện gốc nào!
......---------......
Bạch Thư nhảy từ trên cành cao xuống đất, phun xương gà rồi lấy khăn giấy lau miệng.

Xương gà màu trắng ngà đập vào thân cây bật ngược lại rơi xuống mũi giày một người khác.
"Ây, đừng giận.

Để tôi gỡ nó xuống."
Hắn thò chân đá cái xương gà ra khỏi chân của người kia, không may để lại một vệt giày màu tro than, nổi bật trên nền đen của chiếc giày da bóng loáng sang trọng.
Marius: "..."
"Ahaha~ Nhỡ chân, nhỡ chân.

Xin lỗi nhé?"
Người đàn ông thân thẳng như tùng cố gắng kiềm chế cơn tức giận, nắm đấm siết chặt nhưng không có chỗ phát tiết.

Marius hậm hực, sắc mặt lạnh lùng pá đạo tiêu chuẩn tổng tài.

Chỉ là hàng lông mày đã dựng ngược phía đuôi lên cho thấy anh ta sắp nổi khùng.

Marius thâm trầm nhìn xuống, nếu cái người ngúng nguẩy như con sâu đo kia không phải chủ nhân của anh ta thì...
"Ngài nghĩ chúng ta nên đi xem một chút không? Bọn họ đang gặp nạn, Khả bị nuốt chửng, hai người kia không sớm thì muộn cũng bị con ếch kia ăn thịt."
"Không sao đâu.

Tôi tin tưởng bọn họ." Bạch Thư chép miệng.
Marius: "..."
Ngài lấy đâu ra tự tin thế?
Marius trong lồng ngực nghẹn khí, "hừ" một cái rồi phất áo bỏ đi.
"Thật không hiểu nổi ngài nữa.

Tôi đi cứu bọn họ."
"Marius, cậu quá nóng vội rồi.

Khả ngốc sẽ bình an vô sự thôi." Hắn đi nhanh vài bước bắt kịp tốc độ Marius, đút tay túi quần ung dung tiến về phía trước.


"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Cậu có hiểu không?"
"Ý ngài là chui vào bụng ếch là an toàn nhất?" Marius liếc một cái nhìn sắc lạnh về phía người đi bên cạnh mình.

"Ngài dở hơi à?"
"Ây gu~ Cún con à, từ bao giờ cậu biết nói lời thô tục vậy? Đột nhiên mắng người? Cậu hết thương tôi rồi phải không?"
Marius bước sang ngang ba bước lớn rồi mới tiếp tục đi, càng cách xa người bệnh thần kinh này càng tốt.
"Xin ngài đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy được không? Ngài không thấy xấu hổ nếu có người nghe được à?"
"Hô hô! Bé cún con lớn rồi nên biết ngại ngùng à?"
"Không! Tôi buồn nôn!"
"..."
Bạch Thư cười sượng chân, vuốt sống mũi, ho vài tiếng làm sạch cổ họng.
"Ẹ hèm! Xác sống Ếch Đầm Lầy bề ngoài bao phủ độc tố, nhưng bên trong dịch tiêu hoá của nó cũng như động vật khác thôi.

Khả ngốc vào đó trong thời gian ngắn sẽ không thương tổn nhiều.

Cô ấy tạm thời an toàn."
"Tôi biết điều đó.

Nhưng chẳng lẽ cứ để cô ấy trong bụng quái vật? Hơn nữa hai người kia, một người không còn sức chiến đấu, người còn lại kỹ năng không có hiệu quả.

Ngài nói bọn họ làm sao thắng được?"
Bạch Thư cười khẽ, khoanh tay tự tin trả lời: "Không.

Họ sẽ thắng thôi, tôi tính cả rồi."
Năm phút sau...
Mọi thứ tĩnh lặng, gió không buồn thổi, chim không thèm bay qua.

Marius ánh mắt bén như viên đạn, giọng nói có chút âm u.
"Ngài có chắc không? Cả ba người họ đều đã bị nuốt rồi kìa."
Bạch Thư: "..."
Tính sai ở đâu ta?
Tôn Khả Khả bị quái vật nuốt vào bụng, hai kẻ ngốc kia như rắn mất đầu.

Đầu tiên là Tiêu Sở chạy vòng vòng nhưng vẫn bị lưỡi con ếch chụp dính, sau đó Hoàng Anh vì kêu lên mà bại lộ vị trí, chân ngắn chạy không thoát.


Cả ba người bọn họ nắm tay nhau tương thân tương ái trong bụng quái vật.
Mấu chốt là Khả Khả.

Có lẽ cô ấy đã bất tỉnh nhân sự, nếu không Bạch Thư đã không gấp đến độ cào tường như bây giờ.
"Cậu chờ ở đây, đến khi thời cơ đến liền cứu lấy ba đứa nhỏ đấy mang đi."
Bạch Thư thở hắt ra một hơi, mũi chân điểm trên mặt đất chạy như gió về phía quái vật.

Màn hình hệ thống hiện lên trước mặt, hắn thò tay ấn chỗ nọ chỗ kia qua loa nhưng có chủ đích.

Cổ tay trái của hắn lắc một vòng, trong lòng bàn tay sáng lên và hình thành một cây kiếm.
[Đã sử dụng Kiếm thường cấp C]
[Đã sử dụng Bùa cường hoá cơ thể cấp D]
[Đã sử dụng Kháng độc cấp C]
[Tổng tích lũy tiêu phí 135.000 điểm thưởng]
"Nhả ra! Ai cho phép mày ăn hả?"
[Đã sử dụng Tăng vượt cấp độ, duy trì 5 phút]
[Tiêu phí 15.000 điểm thưởng]
"Cái đồ xấu xí chết tiệt!" Bạch Thư xoay thanh kiếm vuông góc với mặt đất, dùng hết sức đâm thẳng xuống xương cụt của quái vật.

"Ai cho phép mày ăn bạn của ông đây? Hửm? Mau nhả ra!"
"Kécccccc!!!!"
Quái vật ăn đau chống hai chân trước, đẩy người quay lại, há miệng vươn cái lưỡi dài chụp lấy Bạch Thư.

Hắn dường như đã tính trước, nghiêng người né tránh cái lưỡi chụp trúng.

Cơ thể hắn nhẹ như lông ngỗng, di chuyển linh hoạt sang bên sườn, bổ một nhát kiếm vào phía giáp ranh bụng là lưng con ếch sau đó lùi ra xa.
Nhát chém không sâu, áng chừng một gang tay nhưng đủ để chọc giận xác sống.

Nó lắc lư gai độc, các đầu nhọn mở ra để lộ cái lỗ sâu hoắm đen ngòm, từ đó phun ra các tia axit đen ngòm hướng về phía Bạch Thư.

Nhưng đáng giận là con người tí hon kia thật nhanh, thoáng cái đã trốn đâu mất.
Nền đất xi măng bị axit ăn mòn vang lên những tiếng sôi òng ọc, khói độc trắng xoá bốc lên nghi ngút.
"Bên này!"
Ếch Đầm Lầy chớp mắt, đồng tử xoay chuyển về nơi phát ra tiếng nói nhưng chẳng thấy gì.


Bạch Thư thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói, chỉ thấy cái bóng vụt qua, hắn đã xuất hiện bên trên đầu con ếch.
"Khả ngốc! Cô tỉnh lại cho tôi!"
Lưỡi kiếm va vào đầu ếch cực kỳ cứng rắn tạo ra tia lửa, chỉ để lại một vệt chém mờ nhạt.

Bạch Thư lập tức lùi vào đám sương mù tiếp tục ẩn náu.
[Đã sử dụng Búa thường cấp C]
[Đã sử dụng Nâng chỉ số x5, hiệu lực trong vòng 5 phút]
[Tiêu phí 25.000 điểm thưởng]
[Nhắc nhở chủ nhân: Tiền tài là vật ngoài thân, nhưng không có tiền thì đi ăn mày.

Kính mong chủ nhân không vứt tiền qua cửa sổ mua những thứ không cần thiết]
Bạch Thư cười khẩy, ước lượng trọng lượng chiếc búa lớn cán dài trên tay, khẽ lắc đầu.
"Tôi đâu nghèo đến mức đấy.

Với lại Rùa à, tôi không hề lãng phí điểm thưởng." Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"Mọi việc đều đã nằm trong tính toán của tôi."
[...]
[Vậy là việc nhân viên của chủ nhân bị quái vật ăn thịt cũng trong kế hoạch?]
Bạch Thư xác định vị trí quái vật, hai tay siết chặt cán búa dài.
"Ờm...! Với kỹ năng chiến đấu của ba người họ thì tôi đã vạch ra một kế hoạch chiến đấu hoàn hảo." Nụ cười của hắn trở lên gượng gạo.

"Chỉ là tôi quên chưa nói với bọn họ."
[...]
[Rùa Vàng đã đánh giá và offline]
Toàn bộ khu vực xung quanh phủ một lớp sương mù trắng dày đặc.

Thứ này cực có hại, người bình thường hít phải đều có thể bị mục rữa hai lá phổi.

Mặc dù Bạch Thư là dị năng giả cùng với việc sử dụng các buff mua ở cửa hàng, thế nhưng vẫn cảm thấy đôi chút khó thở.
"Đằng này!"
"Bên này cơ mà?"
"Nhìn đi đâu đấy? Cú cuối cùng đây!"
Quái vật liên tục bị tấn công ở nhiều hướng, đáng hận là nó không thể xác định mục tiêu.
Bạch Thư vòng ra sau lưng quái vật, một chân đạp lên lưng nó, tay nhấc búa lớn vung lên cao theo một quỹ đạo hình quạt.
"Khả ngốc! Cô còn lề mề ở trong đó? Tôi sắp sửa đốt hết tiểu thuyết giấu dưới gầm giường của cô rồi đấy!"
Với một cú đánh sử dụng hết sức, Bạch Thư thành công khiến cho quái vật bị hất tung lên không trung.
Quái vật bỗng nhiên rít gào quẫy đạp dữ dội.

Từ bên trong, gai nhọn màu bạc xuyên qua não và đục thục xương sọ đâm ra ngoài.


Lĩnh Vực tiếp tục biến đổi hình thái, tạo thành một cái mũi khoan xoay tròn và đục thủng lưng quái vật.

Tôn Khả Khả một tay kẹp Hoàng Anh, một tay xách cổ Tiêu Sở rơi tự do cùng với xác chết quái vật.
Tiêu Sở và Hoàng Anh đang trong trạng thái ngất xỉu, chỉ có Tôn Khả Khả tỉnh táo, ánh mắt đầy tơ máu nhìn ngang liếc dọc và cuối cùng bắt được thân ảnh Bạch Thư, giọng nói khàn khàn rít qua từng kẽ răng:
"Cấm cậu...!động vào sách của tôi!"
Marius hoá sói, nhanh chóng nhảy lên đón lấy người rồi tiếp đất an toàn, sau đó nín thở chạy khỏi nơi ô nhiễm sương mù.
Bạch Thư nhanh chóng chạy theo.

Tác dụng của các loại buff tạm thời sắp hết, nếu ở lại không chừng sẽ bị kia hun khói chín bảy phần.
Bạch Thư thu lại vũ khí vào không gian, liếc qua màn hình hệ thống hiển thị điểm nhiệm vụ đạt được, trong lòng nở hoa tung toé, vui vẻ chắp tay sau lưng.

"Khả Khả, chúc mừng chiến thắng lớn của cô.

Thứ đồ chơi này không phải yếu đâu.

Cô đã hạ đo ván một cấp 3, đáng khen thưởng nha!"
Tôn Khả Khả mệt rụng rời tay chân, ngồi trên lưng sói nhưng vẫn phải túm lấy Hoàng Anh và Tiêu Sở, không để hai người này rơi xuống đất.
"Tôi chẳng làm được gì.

Nếu không phải cậu đánh thức thì có lẽ tôi vẫn còn hôn mê bên trong bụng con ếch.

Mà tại sao cậu không sử dụng kỹ năng của mình vậy? Tôi thấy cái chiêu gì mà...!hoa hoè hoa sói đấy rất lợi hại cơ mà?"
"À, thứ đó hiện tại khá khó khống chế, không cẩn thận có thể gây hại cho mọi người, tạm thời tôi sẽ không dùng đến."
Bạch Thư quẳng cho đội ba người thuốc hồi phục trạng thái.

Tôn Khả Khả đón lấy rồi tự mình dùng, sau đó cưỡng chế mở miệng hai người đang ngất xỉu cứ thế đổ vào.
Bọn họ đi về một hướng xác định để hội họp với Trương Hiểu Vũ.

Nhưng có lẽ không ai phát hiện ra có người đang theo dõi phía sau.
...----------...
Bạch Meo Meo lại đi đào nhân viên.

Đối tượng này rất manh động và mất nết kính mong bà con gặp hắn thì đừng bắt chuyện.
...----------...
Phóng viên: "Thưa quý cô Khả Khả, vì lý do nào cô đặt tên kỹ năng là Lĩnh Vực? Có nguyên nhân sâu xa gì hay là nó có ý nghĩa quan trọng gì đó với cô có phải không?"
Tôn Khả Khả: "Ừm, thực ra do tác giả lười viết.

Cô ấy từng nói muốn đặt kỹ năng là 'Điều Khiển Vật Chất Vô Định Hình' nhưng rồi thấy dài quá, gõ chữ mỏi tay nên sửa lại là Lĩnh Vực.

Mặc dù cái tên chẳng liên quan gì đến kỹ năng cả."
Phóng viên: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận