Mạt Thế Hồi Quy


Lau đi vệt máu đen trên miệng, Tôn Khả Khả lảo đảo phải dùng Lĩnh Vực cố định thân thể mới không ngã.

Ở phía trước, hàng trăm con người đang đứng đó, chính giữa có một thân ảnh nổi bật rõ rệt.

Tên này...
"Cô bỏ vũ khí quy hàng, tôi sẽ tiễn cô đi một cách không đau đớn."
Hàn Phi bộ dáng thong thả, so với những kẻ khác toàn thân là quần áo phòng vệ, anh ta chỉ sơ mi trắng quần âu, vậy mà không có lấy một chút nhếch nhác nào như những người khác.

Trên tay đại kiếm lớn liên tục nổ lách tách, những tia điện màu tím bao trùm lưỡi kiếm như mạng nhện.

Tôn Khả Khả trên giáp dày cộp rách một vết sâu trước ngực, nát cả xương sườn chính là do thanh kiếm này gây ra.
Ngay khi tên Hàn Phi xuất hiện đã khiến cô xao nhãng, nếu không đã không chật vật rơi vào hiểm cảnh thế này.

Tất cả là do gương mặt của anh ta...
Tôn Khả Khả phun ra một ngụm máu, ánh mắt nhoè đi nhìn một ra hai.

Cô cười lạnh:
"Chỉ bằng các ngươi? Hừ! Lũ đánh lén hèn hạ bày trò tiểu nhân.

Rơi vào kết cục này là do ta ngu xuẩn! Khụ, khụ...!Ta tự làm tự chịu, nhưng mà..."
Cô chống kiếm đứng thẳng dậy, mũ giáp đã bị phá vỡ không biết rơi đâu, tóc đen dài cứ thế xoã tung bay phất phơ trong gió.

Nhìn từ đằng sau, không khỏi có chút cô tịch.
"Mấy tên nhãi nhép các ngươi..."
Trước mắt nhìn không rõ rệt, tai ù đi, Hàn Phi đang nói gì đó không nghe được nữa.

Cô chỉ thấy, một thân ảnh ngồi thư thái trên trường kỷ, khẽ mỉm cười với mình:
"Bảo vệ Quan Hải chính là bảo vệ ta.

Khả Khả, nếu căn cứ bảo toàn, ta tự nhiên cũng an toàn."
"Bảo vệ...Quan Hải...bảo...vệ...ngài ấy..."
Bảo vệ niềm kiêu hãnh của cô, bảo vệ vị thần trong lòng cô.
Tôn Khả Khả ngửa mặt lên trời mắt trợn trừng, máu tươi không ngừng chảy ra từ khoé mắt.

Lĩnh Vực xung quanh biến đổi hình thái liên tục, cuối cùng biến thành những sợi xích nhỏ đâm xuyên qua da thịt chủ nhân mình, kéo tay chân cô thành hình dáng kỳ dị.

Hàn Phi cảm thấy trong ngực nao nao, zombie này cho mình một cảm giác cực kỳ không tốt.

Bỗng chốc như nhận ra cái gì, anh ta hét lớn:
"XÁC SỐNG MUỐN TỰ NỔ TUNG! MAU CHẠY!!!"
Cả một đám người đang đắc ý vì chiến thắng nghe vậy vội quýnh lên quay người bỏ chạy.

Hàn Phi thì ngược lại vung kiếm chém đến.
"KHÔNG ĐƯỢC LÀM CÀN!"
Khoảng khắc khi Hàn Phi nhanh chóng tiếp cận, Tôn Khả Khả nhìn vào gương mặt quen thuộc kia bỗng chốc trở nên bối rối, nặng nề vươn tay tới.
...----------...
Trước đó ba tiếng...
Tên nhân loại đang bị một đám quái vật vây quanh, hắn co rúm người quỳ rạp ôm đầu run lẩy bẩy cất lời:
"C...cái đó, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, ngài...ngài có thể cất nhắc tôi như đã hứa không?"
Zombie cao cấp có trí tuệ, biết lập thành lũy để chiến đấu lâu dài với nhân loại.

Không ít loài người bỏ phe đầu quân cho bọn họ.

Vua Zombie đặt ra kỷ luật rất nghiêm khắc, nhiều luật lệ bắt buộc phải tuân theo, tỷ như không được ăn thịt con người thuộc phe mình.
Tôn Khả Khả ngồi vắt chân trên ghế rồng, giáp đen bóng loáng cộng với gương mặt âm trầm của cô doạ cho gã nhân loại quỳ bên dưới khiếp vía.

Người phụ nữ còn nhỏ con hơn mấy tên quái vật đang gằm gè sát bên hắn, còn đáng sợ hơn gấp vạn lần so với mấy tên này.

Cô ta là tổng thủ lĩnh các tướng quân, là đại tướng quân mạnh nhất chỉ sau Vua Zombie.

Hiện tại gã đã cược một ván lớn, cược cái mạng nhỏ của mình để đổi lại an toàn sau này.
"Ngươi yên tâm.

Bọn ta rất giữ chữ tín, không như loài người các ngươi."
Tôn Khả Khả nhếch khoé miệng, một ít hình ảnh theo dòng chảy quá khứ tràn về.

Bị bắt cóc, giam cầm hành hạ, bị bạn thân nhất phản bội đẩy mình vào miệng quái vật.

So với zombie, con người đối với cô mới là lũ quái vật kinh tởm.
"Tử Du, ngươi dẫn tên này đi đến khu nhà dành cho bọn con người, bắt đầu từ mai phân công hắn làm việc vặt.

Nhìn cũng khá nhanh nhẹn, thôi thì cho hắn đi giao đồ đi."

Zombie tên Tử Du cúi đầu nhận lệnh, túm lấy cổ áo gã đàn ông lôi đi xềnh xệch.
"Còn các ngươi nữa, hù hắn làm cái gì?"
Bị cả một đống xác sống có loại con người, có loại động vật châu đầu nhìn chằm chằm, không ngất đã là may lắm rồi đấy.
Xác sống A: "Tôi chỉ nhìn thôi mà?"
Xác sống B: "Tôi canh chừng không nó chạy mất."
Xác sống C: "Không phải các anh nói trông nó rất ngon miệng hay sao?"
Toàn bộ xác sống quay sang nhìn kẻ vừa nói, đờ mờ ai bắt cái thằng lính mới này tới đây vậy?
Tôn tướng quân nhức đầu xoa trán, phẩy tay đuổi zombie: "Cút hết cho ta! Thằng nào dám vi phạm lệnh cấm ăn con người trong căn cứ sẽ bị phạt nhét vào Chuồng Hổ.

Nhớ chưa cái lũ óc lợn này?"
Cả đám vội vàng vâng dạ rồi nháo nhào chạy khỏi sảnh lớn.

Bọn chúng là zombie cao cấp đâu sợ mấy con hổ ghẻ.

Chuồng Hổ đây là tên một địa danh, nơi đó có một con quái vật cực kỳ đáng sợ.

Bạch tuộc biến dị khổng lồ với món ăn yêu thích là thịt zombie, thú cưng của tướng quân nhà bọn hắn.

Toàn bộ những kẻ phạm luật đều bị cô ấy đá vào đó tự sinh tự diệt.

Sau 24 giờ mở ra, nếu còn sống thì được tha tội.
Zombie to lớn sợ run cầm cập chạy chối chết.

Con bạch tuộc kia nó không chỉ ăn zombie, nó còn có máu S đó trời ơi! Tên đầu to lần trước may mắn sống sót ra ngoài đã bị thần kinh nặng, hơn nữa nếu nhìn thấy những thứ vừa dài vừa tròn lại còn chuyển động ngúng nguẩy sẽ la hét điên cuồng tự cào cấu chính mình.

Một thời gian sau hắn chết rồi, sợ hãi quá độ sùi bọt mép mà chết.
Cho nên chả thằng ngu nào muốn bị phạt cả, bọn chúng vẫn còn yêu đời lắm!
Còn lại một mình, Tôn Khả Khả xoa cằm trầm tư.

Hàn Phi nhân loại mạnh số một tấn công tổng căn cứ, đấy mới là điều cô lo lắng.

Còn lại một đám dị năng giả, Tôn Khả Khả cười mỉa khinh thường.
Cô là ai chứ? Cô là đại tướng No.1 của Đế Quốc Xác Sống trực tiếp được Vua Zombie cải tạo và huấn luyện.


Ngay cả ngài ấy cũng phải lao đao khi đấu tập với mình, những kẻ khác cô không để vào mắt.
Thôi vậy, nhanh chóng xử lý đám tôm tép rồi chạy đến hội họp với hoàng đế.

Với thực lực của bệ hạ, chưa chắc Hàn Phi đã nhận được thứ gì tốt, không khéo còn bị giết chết rồi ấy chứ.
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ lớn vang dội như sấm làm cả sảnh lớn rung lên vài cái, tiếp đó vài tiếng nổ tương tự xảy ra.

Tôn Khả Khả thuấn di ra ngoài, một đám zombie đang nháo nhào chạy loạn.

Cô tóm lấy một tên hỏi:
"Chuyện gì xảy ra? Không phải nói lũ con người hai ngày nữa mới tấn công hay sao?"
Zombie kia sợ mất mật, vội vàng nói:
"Đại tướng quân, chúng đến rồi! Hai hàng phòng thủ đầu tiên đã bị phá hủy, chúng ta đã mất gần hết xác sống ở đó."
"Không thể nào!"
Không đúng! Tuyệt đối không đúng! Trong lòng cô loạn cào cào, vội xông ra ngoài.
"Đại tướng quân!" Một xác sống chạy đến bẩm báo: "Tử Du trên đường bị tập kích bỏ mạng, nhân loại kia không biết đã chạy đi đâu."
Như nghĩ đến cái gì, Tôn Khả Khả trợn to mắt đấm thẳng vào tường.

Bức tường thép kiên cố cứ thể thủng một lỗ lớn.
"Chó chết! Bị lừa rồi!"
Cô hét lớn:
"Tân Hoan!"
"Có!"
"Sài Thanh!"
"Có mặt!"
"Lục Minh!"
"Vâng!"
"Hào Tín!"
"Có mặt thưa ngài!"
Bốn tay sai đắc thủ nhất của đại tướng quân nhanh như cắt xuất hiện.

Tôn Khả Khả gương mặt âm u toả ra sát khí, nghiến răng trèo trẹo.
"Tân Hoan, ngươi điều động đội A1, A2, đội C, đội Đặc Biệt.

Ngay lập tức ra tiền tuyến!"
"Rõ!"
"Sài Thanh, đi bắt con gián giết hại Tử Du, vặt đầu nó mang về đây cho ta!"
"Như ngài mong muốn."
Thân ảnh Sài Thanh hoà tan vào không khí rồi biến mất.
"Lục Minh, Hào Tín, hai ngươi trấn giữ hai cửa Đông - Tây.


Có chuyện gì cũng không được rời khỏi vị trí."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Cả hai đồng thanh đáp.
"Để ta xem, lũ con người lợi hại đến đâu!"
Tôn Khả Khả sắc mặt rét lạnh đến cực điểm, như một cơn gió biến mất tại chỗ.
...----------...
Ngay khi cô vừa xuất hiện ở tiền tuyến, hàng chục xích trong suốt vươn ra bắt lấy những dị năng giả gần nhất, trực tiếp bóp nát.
"Tướng quân đến rồi! Ngài ấy đến rồi! Các ngươi mau chóng xốc lại tinh thần, không thể làm mất mặt đại tướng quân!"
Zombie đồng loạt hô lớn:
"ĐẠI TƯỚNG QUÂN! ĐẠI TƯỚNG QUÂN!"
Bên con người đã nhận thấy nguy cơ, Tư Không Kính nhìn rõ là ai vừa đến, cơ thể không tự chủ rùng mình một cái, vội vàng phân phó người bên mình:
"Là Tôn Khả Khả! Mau giết cô ta trước!"
Dị năng giả tầm xa thi triển kỹ năng, các chiêu thức mạnh mẽ không ngừng phóng về vị trí đại tướng zombie đang đứng.

Tôn Khả Khả vươn tay ra nắm lại, xích trong suốt thu về cuộn tròn biến thành tấm khiên cực lớn.
"Ầm, ầm..."
Bụi tan đi, khiên chắn không hề hao tổn lấy một chút.
"C...cái gì? Không có khả năng!"
Tư Không Kính lùi lại theo bản năng.

Người bên bọn họ đã xuất toàn lực chiến đấu, vậy mà không thể xuyên thủng lớp phòng ngự trông có vẻ mỏng manh kia.

Gã cắn răng nói với người bên cạnh:
"Hàn Phi bao giờ mới tới?"
Tên kia cũng bị doạ cho run rẩy, lắp bắp nói:
"Kh..không biết, có lẽ c...cũng sắp đến nơi rồi!"
"Mẹ kiếp!!!"
Thằng nhãi kênh kiệu này cứ những lúc quan trọng lại biến mất tăm.
"Chuyển sang đội hình phòng thủ, chúng ta phải chống đỡ được cho đến khi Hàn Phi đến đây.

Mau lên!"
"V...vâng, tôi đi ngay."
Tôn Khả Khả nheo mắt đánh giá, ít nhất cũng hơn ba trăm dị năng giả trước mặt.

Khiên chắn lại biến hoá một lần nữa, hàng trăm thanh kiếm bay lơ lửng trước mặt cô.

Tư Không Kính cảm giác nguy hiểm vội hét lên:
"Mau phòng thủ!!!"
Kiếm hữu lực, bay đến đâu không khí như bị nén đến đấy, toàn bộ những dị năng giả chưa chạy kịp người bị uy áp ép nát, người bị xiên thủng lỗ chỗ.
Tôn Khả Khả cười lạnh:
"Để xem các ngươi còn giãy dụa được bao lâu!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận