Tiếu Mạt là số 1: "Tại sao lại cho anh hùng của chúng tôi chết? Tại sao cố gắng như vậy mà nhân loại vẫn bị diệt vong? Tác giả thiểu năng đầu óc có vấn đề..."
Sau khi đăng một cái bình luận, Bạch Dạ không vì thế mà vui vẻ một chút nào.
Tâm tình hiện tại của hắn cực kỳ không tốt.
Tác giả kia mặc lời chửi mắng của đám độc giả đông hơn quân Nguyên, nhởn nhơ đăng một tấm ảnh chụp bãi biển, góc quay hướng ra ngoài, nơi có các cô gái xinh đẹp mặc bikini vui vẻ chơi bóng chuyền.
Đáng giận hơn hắn ta còn viết một cái caption: "A đúng là đăng xong chương cuối liền nhận lương đầy túi rồi! Kế tiếp nên đi du lịch đâu đây?"
Lợn nái biết yêu: "Tác giả thất tình hay sao vậy? Đang cao trào đùng cái cho diệt vong rồi hết truyện?"
Không quan tâm sự đời: "Thiện tai thiện tai.
Thí chủ có thể sửa lại cái kết nhân văn hơn được không? Cả nhà bần tăng đang truy tìm tung tích thí chủ.
Dự là cho nó sáng nhất đêm nay đấy!"
Chó Hoa Sơn muốn cắn bạn: "Cái *** *** ***!!!, viết cái ** ***!!!" (bình luận độc hại xin phép được che đi)
Đánh rơi bút tôi trượt luôn tốt nghiệp: "Phải nói bộ này là siêu phẩm trừ cái kết.
Tôi rất lấy làm thất vọng."
Tiếu Mạt là số 1: "Tại sao đằng ấy lại đặt tên đánh rơi bút trượt tốt nghiệp?"
Đánh rơi bút tôi trượt luôn tốt nghiệp: "Bởi vì hôm nay đi thi tôi mang một chiếc bút, trong ống bút nhét phao thi."
Tiếu Mạt là số 1: "???"
Đánh rơi bút tôi trượt luôn tốt nghiệp: "Bị giám thị bắt được."
Tiếu Mạt là số 1: "Vậy à! Xin chia buồn."
Lợn nái biết yêu: "Trùng hợp vậy? Hôm nay tôi đi coi thi tình cờ nhặt được một cái bút, bên trong có nhét phao thi!"
Đánh rơi bút tôi trượt luôn tốt nghiệp: "..."
Đánh rơi bút tôi trượt luôn tốt nghiệp đã offline.
Mỹ nữ thích anh tiều phu: "Tác giả chỉ đùa thôi đúng không? Hàn Phi của tôi không thể nào bị đánh bại được.
Anh ấy sở hữu các kỹ năng cấp thần thánh.
Sao có thể thua được? Hơn nữa đồng hành của anh ấy rất mạnh, chết hết thế này thật vô lý! Không khoa học chút nào!"
Anh tiều phu đơn phương ông lão đánh cá: "Vote 1 sao cho tác giả.
Tôi tặng anh bao nhiêu con sư tử* vậy mà cái kết như cái đũng quần.
Còn nữa Mỹ nữ, tôi có người trong lòng rồi cô đừng thương nhớ tôi nữa."
*Sư tử: Quà tặng độc giả tặng cho tác giả.
Quy đổi ra tiền mặt có giá trị khá lớn.
Mỹ nữ thích anh tiều phu: "Cô ta thì có cái gì tốt? Có xinh đẹp bằng em không?"
Anh tiều phu đơn phương ông lão đánh cá: "Cô ấy giàu."
Mỹ nữ thích anh tiều phu: "*Khóc* Anh là con người thực dụng vậy sao? Uổng công tôi yêu thích anh lâu như vậy.
Không nói chuyện này nữa, tôi kể cho mà nghe, hôm nay thật xúi quẩy mà! Trên đường đi thi tốt nghiệp đụng trúng một ông già, tức mình chửi ông ta vài câu, ngờ đâu vào phòng thi lại nhìn thấy ông ta.
Hoá ra lại là giám thị coi thi mình, khiến tôi sợ hãi không làm được bài."
Lợn nái biết yêu: "Thật trùng hợp hôm nay tôi đụng vào một cậu trai, cậu ta chửi tôi xối xả.
Cuối cùng mới biết là học sinh mình trông thi.
Trong giờ tôi luôn quan sát, có vẻ cậu ta không học kỹ bài nên chả làm được mấy câu."
Anh tiều phu đơn phương ông lão đánh cá: "Chờ đã Mỹ nữ, cô là đàn ông?"
Mỹ nữ thích anh tiều phu: "..."
Mỹ nữ thích anh tiều phu đã offline.
Tiếu Mạt là số 1 đã offline.
Khu bình luận ngoài chửi mắng thì cũng chỉ hóng hớt chuyện linh tinh.
Bạch Dạ nhìn đồng hồ, thời gian vừa đến, nồi cháo hầm xương có lẽ đã được.
Hắn dụi mắt tắt máy tính, chạy vào bếp mở nắp, một mùi thơm lan toả khắp phòng khiến bụng nhỏ không an phận mà sôi ùng ục.
Bạch Dạ rót cháo vào cặp lồng, đậy thật kỹ càng sau đó rời nhà.
Để tiết kiệm tiền hắn mua một cái xe đạp cũ.
Nhờ vậy đến tiền xe bus cũng không phải tốn.
Trời đã tối dần, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện mới được, đứa nhỏ kia có lẽ đang sốt ruột chờ mình rồi.
Bạch Dạ nghĩ thế liền cong người đạp xe nhanh hơn.
Thanh niên nghèo vượt khó tên Bạch Dạ.
Hiện có một đứa em gái đang ốm nằm viện, tên Bạch Tiếu Mạt, là một đứa em gái nhỏ nhắn siêu cấp dễ thương.
"Đến mang cơm cho em gái đó à?"
Ông bảo vệ bệnh viện nở một nụ cười hoà ái.
Ông ấy cũng biết hoàn cảnh gia đình Bạch Dạ, vì vậy liền làm cho hắn một cái vé tháng, tiết kiệm hơn bao nhiêu tiền.
Vé tháng thông thường chỉ dành cho nhân viên công tác tại bệnh viện mà thôi.
"Dạ ông.
Hôm nay cháu hầm cháo cho Tiếu Mạt.
Vợ chú quản lý công trường có gửi cho em cháu một cái móng giò."
"Vậy à!"
Ông ấy cười cười, đập vào vai Bạch Dạ bộp bộp, thúc giục:
"Mau lên trên đi! Có lẽ con nhóc kia bụng đã kêu gào rồi đấy!"
"Vâng ạ! Cháu chào ông."
Hành lang phòng bệnh khá nhộn nhịp.
Đang là giờ ăn tối nên bệnh nhân hay người nhà của họ lục đục đi mua cơm.
Cũng chỉ có khoảng thời gian dùng bữa toà nhà bệnh nhân mới cho phép người nhà đến thăm.
Bạch Dạ đi một bước bằng hai, nhanh chóng leo lên tầng ba tìm đến phòng bệnh đặc biệt.
" A Dạ đến rồi nè!"
Giọng nói non nớt từ giường bệnh cuối cùng truyền đến.
Cô bé nhỏ gầy với gương mặt đáng yêu giống búp bê đang cười toe toét.
Bạch Dạ nhăn mặt vờ không vui.
"Cái con nhóc bố láo này.
Đã bảo không được phép gọi anh như vậy.
Không có tí ý thức phân biệt trên dưới gì cả!"
Tiếu Mạt le lưỡi trêu ngươi, mắt đã tia thấy đồ anh trai mang đến liền xoa xoa hai tay vào nhau, không để ý lời khiển trách có tiếng không có miếng sát thương nào mà nói:
"Được rồi A Dạ, hôm nay có gì ăn nào?"
Bạch Dạ lớn đến chừng này rồi mà một chút uy nghiêm của anh trai cũng không có.
Đến em gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi cũng không uốn nắn được.
Cũng là do em gái của hắn siêu cấp đáng yêu, siêu cấp dễ thương.
Vì vậy Bạch Dạ không nỡ mắng, cũng chả nỡ đánh nó.
"Em còn nhớ cô Hoà không? Cái cô lần trước tới chơi với em ý.
Cô ấy là vợ chú quản lý công ty anh.
Hôm nay cô ấy cho anh một cái móng giò, bảo để nấu cháo cho em đấy.
Cô đấy quý nhà mình lắm đấy! Hôm nọ kẹo mang vào cho em cũng là cô ấy cho..."
Bạch Dạ thành thạo tháo cặp lồng múc cháo ra bát, vừa thổi vừa đảo cho nguội bớt.
Mùi thơm của hạt gạo tám thơm chín nhừ cùng với mùi béo ngậy của thịt chân giò khiến hắn phải nuốt nước bọt vài cái.
Tiếu Mạt chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi:
"Anh ăn tối chưa?"
Lát nữa trở về hắn mới ăn, trong nhà còn một ít cơm nguội.
Bạch Dạ quen mồm nói dối rất tự nhiên:
"Anh ăn ở nhà rồi."
Òng ọc.
Cái bụng Bạch Dạ sôi nhẹ bán đứng chủ nhân.
Hắn mím môi lén quan sát Tiếu Mạt, con bé đang chăm chú lau thìa, chắc là không nghe thấy đâu.
Bạch Tiếu Mạt cẩn thận đón lấy bát cháo như sợ bị rơi, lướt cái thìa quơ quơ trên bề mặt vài cái cho đỡ nóng.
"Em ăn cháo thôi.
Em không ăn móng giò đâu, cầm bẩn tay lắm."
Bạch Dạ cau mày không cho là đúng, vì vậy nghiêm mặt khiển trách:
"Sao thế được? Ốm mà không ăn đủ chất lấy đâu ra sức khoẻ để về nhà? Em ăn cháo dần đi, anh gỡ thịt cho.
Cái bổ nhất lại không ăn thì bao giờ mới khỏi.
Hừ!"
Thế là hắn ngồi gỡ thịt chân giò bỏ vào mặt trong của cái nắp cặp lồng.
Tiếu Mạt vừa ăn cháo vừa múc thịt ăn.
Phần không tách được thịt nữa Bạch Dạ cũng không buông tha, gặm đến khi chỉ còn trơ xương mới bỏ đi, nhưng vẫn cảm thấy chưa đã thèm cho lắm.
Cơm chỗ làm có thịt, hơn nữa ăn ở nhà có khi ngày chỉ có một bữa.
Bạch Dạ sẽ không mua thịt cho mình.
Hắn cảm thấy thịt quá đắt quá tốn tiền.
Dù sao hắn cũng không cảm thấy một bữa thiếu thịt là vấn đề gì lớn lao.
Bạch Dạ không chú ý đến, Bạch Tiếu Mạt cúi đầu ăn từng thìa cháo, vành mắt cô bé đã đỏ hoe.
Tiếu Mạt luôn là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện.
Từ nhỏ đã tự giác chăm sóc bản thân khi người lớn vắng nhà.
Bạch Dạ ngoài đi làm ra cũng là đi làm, chỉ có thể bớt một chút thời gian mang đồ ăn cho con bé vào giờ cơm.
Ban ngày làm công nhân xây dựng trên công trường, tối đi làm nhân viên chạy bàn quán cà phê, qua 11 giờ Bạch Dạ còn nhận được công việc rửa bát tại nhà hàng.
Thường thường thì cứ 2 giờ sáng hắn về đến nhà, tranh thủ vệ sinh nghỉ ngơi để sáng dậy sớm đi làm tiếp.
Ngay cả chủ nhật giống như thứ hai, không có ngày nào là ngày nghỉ.
Bạch Dạ ỷ vào sức khoẻ cường tráng, hoàn toàn coi thường mấy cái bệnh tật vớ vẩn.
Đổi lại một nụ cười cùng với sức khoẻ cho Tiếu Mạt, có vất vả thế nào hắn vẫn gánh được.
Con bé chính là ánh mặt trời duy nhất chiếu sáng cuộc đời luẩn quẩn của Bạch Dạ.
Buổi tối hôm đó tại phòng trực bác sĩ...
"Ngài nói cái gì? Tám trăm triệu là sao?"
Cuộc đời Bạch Dạ vốn dĩ gặp rất nhiều cú sốc.
Thứ nhận được bây giờ không làm cho cậu ngạc nhiên, mà là tuyệt vọng.
Nhặt lại tờ giấy vì hốt hoảng mà đánh rơi, Bạch Dạ chống đầu đọc thật kỹ xem liệu có phải mình nhìn nhầm hay không.
Rốt cuộc vẫn là mắt mình quá tốt, chữ rất rõ ràng, không thể sai được.
Bác sĩ chữa trị cho Tiếu Mạt nhìn chàng trai trẻ một ngày ra vào bệnh viện ít nhất hai lần trong suốt mấy năm nay vì em gái, ít nhiều có chút không đành lòng nhưng cũng không thể làm gì khác, thở dài nói:
"Dạ à! Không thể chậm trễ được hơn nữa.
Tình trạng của Tiếu Mạt đang có chiều hướng xấu đi.
Cháu...biết mà đúng không? Căn bệnh của em cháu là bệnh hiếm gặp di truyền..."
Bạch Dạ cổ họng chua xót.
Hắn hiểu, luôn luôn hiểu.
Người mẹ thân sinh đã qua đời bởi căn bệnh này, lúc phát hiện ra quá muộn màng, chỉ cố gắng kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng đấy.
Người chồng để chữa trị cho vợ, cùng với nuôi hai đứa con nhỏ ăn học nên một lúc làm rất nhiều công việc.
Người mẹ rốt cuộc không chống đỡ được liền qua đời.
Một thời gian sau Bạch Tiếu Mạt đang học trên trường bỗng nhiên ngất xỉu, về nhà đổ bệnh mệt mỏi mấy ngày, đến viện kiểm tra thì phát hiện cô bé cũng mắc căn bệnh giống của mẹ.
Sau đó gia đình bán ngôi nhà đang ở chuyển sang ở phòng thuê nhỏ xíu.
Người bố được một người bạn quen biết giới thiệu việc làm ở nước ngoài, thế là ông dặn dò hai đứa con kỹ càng rồi bỏ đi mất.
Cứ cách vài tháng ông ấy gửi cho lũ trẻ ở nhà một số tiền, ăn uống tiết kiệm chút xíu là được.
Tiền còn lại lo điều trị bệnh cho Tiếu Mạt cùng tiền học hành của cả hai anh em.
Vì hoàn cảnh đặc biệt nên Tiếu Mạt được đặc cách học online.
Thi thì được giáo viên mang đề đến viện cho làm.
Vậy nên bọn họ lại tiết kiệm hơn nhờ bớt một số chi phí.
Thế nhưng đến một ngày Bạch Dạ không còn liên lạc được với bố.
Hắn nhờ vả khắp nơi, cuối cùng nhận được tin dữ.
Khu vực người bố sinh sống bị lũ quét, một số người bị lũ cuốn đi trong đó có ông ấy.
Thật lâu sau đó không nhận được tin tức gì nữa.
Bạch Dạ đang ôn thi tốt nghiệp thì phải bỏ học ngang vì nhà thiếu tiền.
Từ đó hắn cũng đi làm đủ thứ việc để có tiền trang trải cuộc sống.
Mặc dù được phát hiện sớm nhưng bệnh của Tiếu Mạt càng ngày càng nặng lên.
Cũng bởi chưa có loại thuốc nào có thể điều trị khỏi căn bệnh này.
Những gì y học có thể làm chính là ức chế tế bào độc hại không lan nhanh.
Vậy nên Tiếu Mạt yếu đi từng ngày.
Con bé 15 tuổi nhưng gầy gò trông chỉ như đứa trẻ 10 tuổi.
Thế nhưng khó khăn chưa được giải quyết thì Bạch Dạ gặp một vấn đề còn nan giải hơn thế.
Đó là, hắn xuyên không rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...