Mạt Thế Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Tô Khả ngồi ở trong lòng Lục Minh Viễn, xoa xoa nước mắt, nhìn Tống Nam.
Một lát sau, mặt cô ấy hơi ửng hồng một chút, duỗi tay nhận lấy di động.
Cô ấy vẫn luôn nghĩ nếu như từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở khu nhà lớn này, vậy liệu cô ấy có thể giống như Tống Nam, hào phóng khéo léo, năng lực xuất chúng như thế không.
Trên thực tế, có lẽ là sẽ không.
Tống Nam đối xử với tất cả mọi người rất tốt, giúp bọn họ giải quyết hết tất cả mọi vấn đề, có thể giúp được thì đều sẽ giúp, còn chính bản thân cô ấy thì lại rất ích kỷ, không thể nào giống như cô được.
Một cô gái xán lạn như ánh mặt trời, đó là ấn tượng đầu tiên của cô ấy với Tống Nam.
Khi ở chung một năm, ấn tượng này càng lúc càng khắc sâu.
Cô chiếu khắp vạn vật, không bất công với ai, đối xử với cô ấy cũng rất tốt, nhưng mà Tô Khả lại ghen ghét Tống Nam, cô ấy cũng muốn trở thành một người như cô nữa.
Nhìn dòng nước mắt chậm rãi trượt xuống trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Tô Khả, Tống Nam lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách ra đưa cho cô ấy, nói: “Nếu như khăn giấy dùng không thoải mái thì dùng cái này đi.”
Tô Khả duỗi tay nhận lấy, nhìn nhìn Tống Nam, ấp úng không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô ấy nói: “Chị Nam Nam… Lần này cũng may nhờ có chị.”
Tống Nam đã nghe những lời cảm ơn của Tô Khả rất nhiều lần nhưng đều không để ở trong lòng.
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là sự hy sinh chí công vô tư của cô.
Nhưng thực ra là bởi vì Tô Khả đã sống quá lâu trong thế giới của kẻ thấp kém, cảm thấy cô mới là người đang ban ân, thật ra suy nghĩ của cô ấy mới là đúng.
Những gì mà Tống Nam đang làm là đang ban ân, cách báo đáp đương nhiên là khiến cho Tống Nam sống yên bình lành lặn, đừng bị hậu cung của Tô Khả chơi xấu.
Có rất nhiều nữ phụ xuyên vào trong sách, nếu không đấu với trời thì cũng là đấu với nữ chính, chỉ có cô vốn cũng là phường chuột nhắt sống trong cống ngầm, là một kẻ thấp kém từng lớn lên ở cô nhi viện, tham sống sợ chết mới là thủ đoạn của cô.
Nếu cô nịnh nọt nam nữ chính, bọn họ cũng sẽ không có lý do gì xem cô là kẻ địch nữa.
Đêm ba mươi tết, các tiểu bối của quân đoàn Hồng Tứ nếu rảnh rỗi thì đều sẽ đến nhà họ Luc jăn tết.
Tống Nam cùng làm vằn thắn với bà nội Lục, chủ tịch Lục và đệ nhất phu nhân thì lại không quay về được vì công việc những ngày cuối năm quá nhiều, mà Tống Nghênh thì cũng có lý do tương tự như thế.
Tống Nam xách theo một cái lồng chim làm bằng gỗ nam mạ tơ vàng tặng cho ông nội Lục làm quà tặng mừng năm mới.
Yêu chơi chim đến cuồng si như ông nội Lục đương nhiên là vui mừng không thôi, các ông các bà trong khu nhà này đều là những nhân vật tinh tường, dù rằng biết cô gái nhỏ này có tư thái thuận theo mọi bề nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ con được nuôi lớn lên trong khu nhà của mình, huống chi từ trước đến nay những người trong quan trường đều thích loại người đó, nên nhìn thế nào cũng đều rất thuận mắt.
Dù rằng biết rõ đối phương cố tình khiến cho người ta thích, nhưng nếu như cố tình thì cũng là có lòng, vậy nên sự yêu thích này cho được thì cũng cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...