Dù sao thì anh ta cũng đã làm thầy cô nửa năm rồi, mặc dù cô không phóng túng trong chuyện ấy nhưng cũng không bảo thủ, hiện tại đang trong thời gian gấp rút, quan hệ với anh ta là để cứu mạng anh ta cũng như cứu mạng mình, lỡ như cứ thế mà bị dục vọng hành hạ đến chết thì chẳng phải quá thiệt thòi rồi sao.
Tống Nam ấn nút điều khiển rèm cửa trong phòng thí nghiệm, kéo hết rèm cửa lại, ánh sáng trong phòng trở nên hơi tối, Tống Nam cởi chiếc áo len dệt kim, váy ngắn len và quần lót, chỉ còn lại đồ lót, ngồi lên đùi Lâm Chí.
Có thể giúp đỡ nhưng không thể giúp không công, ân tình này, người hôn mê sẽ không nhận đâu, Tống Nam mím môi, nhẹ nhàng vỗ vào mặt Lâm Chí, gọi anh ta dậy: "Giáo sư Lâm, giáo sư Lâm...!Tỉnh lại đi."
"Ừm..." Rên lên một tiếng, Lâm Chí mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách lộ ra dục vọng vô tận.
Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Tống Nam: " Tống Nam, em mát quá..
Giúp anh..."
Tống Nam đưa tay cởi thắt lưng của Lâm Chí, kéo quần lót xuống nhìn thấy dương vật dữ tợn bên trong thì không tự chủ được mà rụt người lại, kích thước này thực sự có chút đáng kinh ngạc, Lâm Chí trong cuốn sách đó hề không có cảnh nào, thuộc về nhân vật vô danh trong tiểu thuyết.
Vì vậy, Tống Nam chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài tình thầy trò đối với Lâm Chí, huống hồ đối phương cũng không hứng thú với bất cứ điều gì ngoài thí nghiệm.
Mặc dù không biết tình trạng đột nhiên giống như trúng xuân dược này là thế nào, nhưng đối với tình trạng sau khi trúng xuân dược, Tống Nam lại rất rõ ràng, dù sao trong giới cũng có rất nhiều người thích dùng thuốc.
Nhiều công tử bột luôn cảm thấy dùng thuốc thì chơi sẽ thoải mái hơn, không thể đụng vào chất độc thì việc kích thích ham muốn ít nhiều cũng là một sự buông thả.
Tống Nam lục tung chiếc cặp của mình ở bên cạnh, tìm thấy một lọ kem dưỡng da rồi bôi vào bên dưới, không phải nói rằng Tống Nam chủ động hiến thân là thánh mẫu, bất kỳ ai gặp phải ngày tận thế cũng sẽ muốn bên cạnh mình có thêm một người đáng tin cậy.
Hơn nữa, Lâm Chí rất ưu tú, chơi một lần cũng không thiệt.
Nghĩ vậy, Tống Nam nắm lấy ngón tay Lâm Chí, đưa sâu vào hoa huyệt bên dưới, chọc vào chọc ra hai cái, cảm thấy bên trong cũng mềm mại hơn rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đưa dương vật to lớn đặt vào cửa huyệt, Tống Nam ôm lấy cổ Lâm Chí, nhìn đôi mày nhíu chặt của anh ta, cô cắn răng ngồi xuống.
Thêm trọng lượng cơ thể, lần này cắm rất sâu, Tống Nam chỉ cảm thấy nửa thân dưới như muốn nứt ra, cảm giác dị vật mãnh liệt khiến cô hít một hơi, từ từ nâng cao thân thể, từ từ chuyển động lên xuống, nói thật, loại tình dục không có sự chủ động của đàn ông này đối với cô mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Vì chỉ muốn làm dịu phản ứng xuân dược đột ngột của đối phương, Tống Nam cũng sợ Lâm Chí có điều gì đó cấm kỵ, những chỗ thừa thãi cũng không dám đụng vào, không hôn, không vuốt ve, chỉ dựa vào việc cắm vào rút ra để đạt được khoái cảm đối với Tống Nam không mấy hứng thú với tình dục thì đây không phải là chuyện gì thoải mái.
Dường như không hài lòng với tốc độ của Tống Nam, thân thể Lâm Chí từ từ có động tĩnh, dương vật lên rồi lại xuống đâm vào bên trong Tống Nam, hai túi tinh hoàn đập vào âm hộ mềm mại, Tống Nam có chút không chịu nổi, nhẹ nhàng rên rỉ, mũi nhẹ nhàng hừ hừ, đôi mắt cô ngấn lệ.
Khi ngẩng đầu lên, cô đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Chí.
Ánh mắt sâu thẳm, trong sự hỗn độn có một tia sáng tỏ, Tống Nam giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào má Lâm Chí: "Giáo sư Lâm, anh...!Anh ổn chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...