“Anh” Khi nhìn thấy Diễm Quân Ly, thiếu chút nữa Thương Viêm đã nhào vào lòng y, nhưng cậu vẫn kềm chế bản thân vì hy vọng Diễm Quân Ly ôm mình trước.
Tựa như mong muốn của Thương Viêm, Diễm Quân Ly gặp Thương Viêm thì kích động đến không biết làm gì cho phải, hiện tại Thương Viêm vừa lên tiếng gọi, cho dù y có thêm sự nhẫn nại y cũng không kềm lòng được mà chạy tới ôm lấy Thương Viêm.
“Tiểu Viêm…” Rốt cục Diễm Quân Ly như ý nguyện chạm tới thân thể nóng ấm của Thương Viêm, y gắt gao ôm siết Thương Viêm vào trong ngực, tựa hồ muốn đem cậu dung nhập vào máu thịt mình.
Miệng vẫn kêu tên Thương Viêm, còn hốc mắt thì đỏ ửng, y có thể cảm giác được đây chính là Tiểu Viêm, không phải kẻ nào giả trang, trên người cậu tràn đầy hương vị mà y rất đỗi quen thuộc.
Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đứng một bên nhìn, trong lòng vô cùng bội phục cảm giác của Diễm Quân Ly, ngay cả xác định cũng không cần liền biết đây là người thật.
Trước kia bọn họ đã từng nhìn thấy, Ly thiếu chỉ khẽ nhìn lướt qua một kẻ rất giống Thương Viêm rồi quẳng hắn cho đàn tang thi ăn thịt.
Lâm Lăng huých huých Lưu Sở Thiên, hai người nhìn nhau hiểu ý sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng, nhường không gian lại cho hai người Thương Viêm và Diễm Quân Ly.
Thương Viêm bị Diễm Quân Ly ôm đến khó thở, tuy rằng cậu biết Diễm Quân Ly cũng rất nhớ cậu, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cậu sẽ bị ôm đến chết, cậu còn mơ hồ nghe được tiếng xương cốt của mình đang răng rắc khóc than.
“Anh, buông ra cái, eo… Eo sắp gãy.” Thương Viêm sốt ruột vỗ vỗ bả vai Diễm Quân Ly, hít một hơi rồi nói.
Rốt cục Diễm Quân Ly phản ứng kịp, buông lỏng Thương Viêm ra, đối với việc này Thương Viêm mạnh thở phào ra một hơi, trước mặt Diễm Quân Ly mà đưa tay sờ sờ eo nhỏ yếu ớt của mình, thiệt là đau đến phát khóc.
“Anh xem xem.” Diễm Quân Ly thấy biểu cảm đau đớn trên mặt Thương Viêm, thì trong lòng thoáng căng thẳng, nhớ lại cảnh tượng lúc Thương Viêm “chết”, tay lại bắt đầu run run.
Diễm Quân Ly xoa nắn eo nhỏ của Thương Viêm, đau đến Thương Viêm hít hà ra một tiếng, lại càng khiến Diễm Quân Ly thêm kích động, Tiểu Viêm vừa mới trở về đã bị y làm bị thương, chuyện này khiến y lúng túng không thôi.
Lúc Thương Viêm cởi áo ra, Diễm Quân Ly nhìn thấy rõ chỗ mình vừa ôm giờ đã xanh tím một mảng, xem qua vô cùng thê thảm.
Diễm Quân Ly cố gắng mát xa một cách nhẹ nhàng nhất, làm Thương Viêm nhột nhột ngưa ngứa, đang định né ra thì cậu chợt ngó thấy vẻ mặt Diễm Quân Ly đau lòng tự trách mà nhìn chăm chăm mảng xanh tím kia, nhất thời cảm thấy ngứa chút cũng không sao.
“Giúp em thổi thổi.” Thương Viêm không đành lòng nhìn Diễm Quân Ly tự trách đến đáng thương như vậy, bèn ra vẻ thoải mái nói với Diễm Quân Ly.
Tay Diễm Quân Ly đang vuốt ve Thương Viêm bỗng khựng lại, tiếp đó là khẽ khẽ cười rồi cúi xuống bên hông Thương Viêm thổi thổi, cẩn thận đến nỗi Thương Viêm hiểu được người này đang nâng niu cậu tựa một báu vật mong manh dễ vỡ.
Thương Viêm sờ sờ tóc Diễm Quân Ly, xem như là an ủi Diễm Quân Ly, đồng thời cậu còn cố nhịn không né tránh luồng hơi mà Diễm Quân Ly thổi qua tới, thật sự rất nhột mà.
“Anh!” Thương Viêm hô lên một tiếng, xúc cảm ướt át bên hông làm cậu theo phản xạ có điều kiện nhảy ra xa Diễm Quân Ly.
“Anh giúp em liếm liếm.” Diễm Quân Ly đứng thẳng người, dịu dàng nhìn Thương Viêm cười nói, thấy Thương Viêm né tránh mình, trong lòng không khỏi có chút mất mát, sắc thái trong con ngươi bỗng chốc ảm đạm xuống, nắm tay lại bắt đầu siết chặt.
Thương Viêm nhìn vẻ mặt Diễm Quân Ly thì biết không tốt, “Em… Là phản xạ có điều kiện.” Nói xong Thương Viêm chủ động nhào qua ôm lấy cổ Diễm Quân Ly, còn sợ hiểu biện của mình chưa đủ nên nhanh chóng thiếp tới hôn một hơi lên môi Diễm Quân Ly.
Thân thể Diễm Quân Ly thoáng khựng, chăm chú nhìn khuôn mặt Thương Viêm, ngón tay xẹt qua má, môi, cổ, sau đó nhẹ nhàng cọ trán mình lên trán Thương Viêm, “Anh rất nhớ em, rất nhớ…”
Thương Viêm há há miệng, cậu biết đối với cậu thì chỉ mới trải qua mấy tháng dằn vặt mà thôi, nhưng còn Diễm Quân Ly yêu mình sâu sắc đến như vậy mà trải qua tận 4 năm trời thì có bao nhiêu là khổ sở Thương Viêm cũng có thể tưởng tượng được.
“Em cũng rất nhớ anh, thậm chí em còn vì anh mà đi học vẽ, bất quá vẽ không đẹp trai bằng người thật.” Thương Viêm nhìn không quen bộ dáng Diễm Quân Ly ưu thương như thế này, áp chế đau xót trong lòng, cười hì hì nói.
“Vậy bây giờ mỗi ngày em đều có thể nhìn, lại còn có thể sờ.” Nghe Thương Viêm kể chuyện bên thế giới của cậu, Diễm Quân Ly chợt nghĩ tới điều gì, nhanh chóng nắm tay Thương Viêm lên đặt trên mặt mình, đương nhiên y không dùng quá nhiều lực, miễn cho Thương Viêm bị thương.
Thương Viêm ngẩn ra, hai mắt mang theo nghi hoặc mà nhìn Diễm Quân Ly, hiển nhiên cậu cũng nhận ra Diễm Quân Ly chẳng biết lý do vì sao mà khẩn trương, nhưng sau đó hình như hiểu được cái gì, “Em sẽ ở lại chỗ này, bên kia không có ai quan trọng hơn anh cả.”
Diễm Quân Ly không thèm để ý lời tâm tình của Thương Viêm là nữ tính như thế nào, y chỉ yên lặng nhìn Thương Viêm, Thương Viêm cũng để cho y nhìn đủ.
Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt biến đổi, một lúc lâu Thương Viêm vẫn còn cảm thấy hoa mắt, đây là vào không gian? Nhưng chẳng phải không gian không vào được nữa sao?
Thương Viêm còn chưa kịp tự hỏi xong liền bị Diễm Quân Ly hôn xuống, bèn đem mọi nghi vấn nuốt vào bụng.
Diễm Quân Ly biết hiện tại Thương Viêm rất yếu ớt, thân thể so với phụ nữ bình thường ngoài kia còn không bằng, cho nên y hôn vô cùng cẩn thận, cho dù ức chế chính mình cũng không thể thương tổn đến Thương Viêm.
Thương Viêm cũng đã nhận ra sự dịu dàng của Diễm Quân Ly, cậu ngọt ngào mà hôn đáp trả lại y, chủ động châm ngòi đầu lưỡi Diễm Quân Ly, cho dù phát ra âm thanh đầy tục tĩu xấu hổ cậu cũng không ngừng lại.
Rất nhanh Thương Viêm liền cảm thấy thiếu dưỡng khí, Diễm Quân Ly cũng không dám hôn tiếp, tiếc nuối buông đôi môi Thương Viêm ra.
Thương Viêm thở dốc mà nằm trên người Diễm Quân Ly, Tiểu Thương Viêm rất tinh thần dựng thẳng lên, thậm chí Thương Viêm còn chủ động huých Tiểu Thương Viêm vào Tiểu Quân Ly một hai cái, cọ đến hô hấp của Diễm Quân Ly nặng thêm vài phần.
Thương Viêm biết phía dưới Diễm Quân Ly lúc này đã hưng phấn, trong lòng thoáng đắc ý, nhìn xem cậu vừa mới hôn BOSS một cái mà y dục cầu bất mãn ngay.
Thương Viêm trộm ngẩng đầu liếc nhìn Diễm Quân Ly, tuy nhiên khiến cho cậu thất vọng là, dù phía dưới có hưng phấn như thế nào, thì mặt Diễm Quân Ly cũng không nhìn ra được chút dấu vết, cả đỏ ửng cũng không có, nhượng Thương Viêm cực kỳ bất mãn.
Kết quả là, Thương Viêm bắt đầu chơi lớn.
Cậu vươn tay nhéo nhéo ngực Diễm Quân Ly, đặc biệt chú ý hai điểm nho nhỏ kia, vốn không phải mùa đông, lại thêm Diễm Quân Ly là dị năng giả, mặc quần áo cũng rất ít, chỉ một bộ mỏng manh bên ngoài, hiện tại bị Thương Viêm nhéo như vậy, cảm giác lập tức ùa tới, một dòng điện chảy xuống bụng dưới.
Thấy Tiểu Quân Ly thêm hưng phấn, Thương Viêm cười híp mắt tựa như chú mèo vừa trộm được cá, Diễm Quân Ly vụt chụp lấy tay Thương Viêm, tuy rằng khí lực Thương Viêm không lớn, đặc biệt đối với dị năng giả như y, nhưng y lại không chịu nổi khi người đó là Thương Viêm, chỉ mới nhéo nhéo mấy cái mà y đã muốn ngay lập tức đè Thương Viêm ra tử hình.
“Lá gan xem ra không nhỏ.” Diễm Quân Ly cắn lỗ tai Thương Viêm, thì thào nói khẽ, từ góc nhìn này y có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh của Thương Viêm, con ngươi không khỏi sâu thêm vài phần, đè Thương Viêm lại, Tiểu Quân Ly vừa lúc đứng ngay khe mông của Thương Viêm, thậm chí còn ma xát vài cái.
Thương Viêm thoáng giật mình, sau đó hiểu được ý tứ của Diễm Quân Ly, có chút đắc ý mà cười cười, cậu biết 4 năm qua BOSS không chạm vào bất kỳ ai, hiện tại vừa gần gũi cậu đã nảy lên phản ứng, chẳng khác nào châm ngòi cho sự đắc ý trong lòng Thương Viêm.
“Sở Thiên nói 4 năm qua anh không chạm vào bất kỳ ai, thật à?” Thương Viêm thuận thế xoay người ghé vào ngực Diễm Quân Ly, hơi thở như có như không thổi lên trên cổ Diễm Quân Ly, hoàn toàn là đang khiêu khích.
“Cho nên?” Diễm Quân Ly khẽ nhướng mày, y biết Thương Viêm đối với việc ấy rất vừa lòng, trong mắt hiện lên ý cười, Sở Thiên coi như cũng có chút công lao.
Tuy nhiên Diễm Quân Ly còn chưa kịp nghĩ xem nên thưởng cho Lưu Sở Thiên cái gì thì đã bị câu kế tiếp của Thương Viêm làm y hạ quyết tâm nhất định phải chà đạp Lưu Sở Thiên ăn không ít khổ.
“Sở Thiên còn nói, không chừng anh bị 'lạnh nhạt'.” Thương Viêm nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn nhìn Diễm Quân Ly, thiếu chút nữa Diễm Quân Ly bị nước miếng sặc chết, Thương Viêm y không thể động, vậy đi xử lý Lưu · Sở · Thiên.
(*Liệt dương đó mấy bác)
“Vậy em tới thử một chút rồi sẽ biết.” Diễm Quân Ly nguy hiểm nheo hai mắt lại, lấy tay nâng cằm Thương Viêm lên, liếm láp môi cậu một phen, còn tay kia thì rà xuống dưới bụng Thương Viêm khẽ dùng sức bắt lấy, lập tức y nhận phải ánh mắt bất mãn của Thương Viêm ngay.
Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm vào phòng, bình tĩnh cởi bỏ quần áo trên người cậu, chậm chạp đến nỗi Thương Viêm nóng nảy muốn chết, bộ dáng không thể chờ đợi được nhưng lại ngại biểu hiện ra ngoài kia, làm Diễm Quân Ly không khỏi thấp giọng nở nụ cười, “Tiểu Viêm, gấp lắm sao?”
Diễm Quân Ly cởi quần áo Thương Viêm, nhưng chỉ có quần lót nhỏ là không cởi.
Ánh mắt trêu tức kia khiến Thương Viêm nhếch cả miệng, vẻ mặt vừa gấp vừa bực, cái anh xấu xa này.
“Gấp, sao lại không gấp được cơ chứ.” Mặc dù Thương Viêm xấu hổ đến không muốn nói một câu nào, nhưng cậu biết không phản kích là không được.
Thương Viêm nói xong liền tự động cởi bỏ quần lót nhỏ, để Tiểu Thương Viêm vươn ra ngoài trời hấp thụ ánh sáng.
Thương Viêm khiêu khích hất đầu lên, cho dù nằm dưới thân Diễm Quân Ly cũng vẫn thái độ kẻ trên mà nhìn y, hai chân thon dài không nhẹ không nặng đặt lên Tiểu Quân Ly cọ cọ.
Tuy rằng Diễm Quân Ly vẫn thong dong cười, nhưng Thương Viêm có thể cảm nhận được Diễm Quân Ly đã sắp phát nổ, biết thế Thương Viêm đắc ý mà hừ hừ nở nụ cười.
“Em đó…” Diễm Quân Ly không nói nhiều, há miệng ngậm lấy Tiểu Thương Viêm, Thương Viêm khẽ cứng người, nhưng không có bắt Diễm Quân Ly nhổ ra, Diễm Quân Ly nguyện ý hầu hạ cậu như vậy, trong lòng cậu cũng ngọt vù vù .
Diễm Quân Ly cẩn thận liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt lui tới, hai tay cố định mông Thương Viêm, có chút chất lỏng trong suốt chảy ra, là nước miếng hay là dịch nhờn của Thương Viêm cũng không biết nữa.
Thương Viêm rất hưởng thụ Diễm Quân Ly âu yếm, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tóc Diễm Quân Ly, tiếng rên rỉ len lỏi ra khỏi miệng, Thương Viêm cũng không ức chế mình, thuận tiện làm Tiểu Quân Ly hưng phấn thêm vài phần.
“Anh… Muốn… ——” Thương Viêm ngẩng đầu lên, cong thân thể thành một đường, biết trạng thái của Thương Viêm, Diễm Quân Ly lại càng dùng sức hút mạnh, Thương Viêm không nhịn được nữa, cũng không nhịn làm gì, lập tức bắn toàn bộ vào miệng Diễm Quân Ly.
Diễm Quân Ly chậm rãi đứng dậy, lau miệng, cúi đầu nhìn Thương Viêm đang mơ màng, mạnh nâng một chân Thương Viêm lên, Thương Viêm bị dọa sợ, ánh mắt nhìn sang Diễm Quân Ly đang tươi cười đùa dai kia, hung hăng trừng Diễm Quân Ly một cái.
Diễm Quân Ly dùng ngón tay dính đầy chất bôi trơn đút vào mặt sau Thương Viêm, cảm xúc chặt thít hơn rất nhiều so với lúc trước làm Diễm Quân Ly thiếu chút nữa đầu hàng mà cắm thẳng vào luôn.
“Giúp anh cởi.” Ngón tay Diễm Quân Ly từ từ chuyển động trong người Thương Viêm, miệng khẽ thì thầm, làm Thương Viêm lại trừng mắt nhìn Diễm Quân Ly một cái, xem ra y không định bỏ qua cho cậu.
Một bên Thương Viêm nhịn xuống khó chịu ở mặt sau, một bên chịu đựng Diễm Quân Ly cọ xát dục vọng, một bên còn phải giúp Diễm Quân Ly cởi quần áo, may mắn quần áo Diễm Quân Ly không nhiều lắm, cởi cũng rất nhanh .
Kỹ thuật của Diễm Quân Ly thật sự không tồi, Thương Viêm mới vừa cởi xong, mặt sau cũng chuẩn bị hoàn tất, Tiểu Quân Ly vừa thô vừa dài đã bắt đầu căng đến dữ tợn, Diễm Quân Ly nâng mông Thương Viêm lên, chậm rãi tiến vào.
Khi vào hết toàn bộ Diễm Quân Ly phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, lúc này mồ hôi trên trán Thương Viêm đã ướt đẫm, nhưng mà không có đau, chỉ hơi trướng trướng.
“Động…” Nghe Thương Viêm nói thế, cho dù Diễm Quân Ly lo lắng thân thể cậu cũng không nhịn được mà bắt đầu chuyển động, một chút một chút va chạm vào điểm G, rất nhanh Thương Viêm đã lan tràn khoái cảm, phía trước cũng chậm rãi rỉ ra không ít chất lỏng.
Thương Viêm chủ động kẹp chặt Tiểu Quân Ly để tỏ rõ nỗi nhớ, thành công khiến hô hấp Diễm Quân Ly lại nặng vài phần.
Thương Viêm hô nhỏ một tiếng, Tiểu Thương Viêm liền phun trào, mặt sau co thắt càng thêm chặt, Diễm Quân Ly cũng nhịn không được mà bắn vào bên trong.
Thương Viêm thở hổn hển, thân thể này thật là yếu, hiện tại đã có chút buồn ngủ, “Ngủ đi.” Tuy rằng Tiểu Quân Ly vẫn còn căng cứng, nhưng Diễm Quân Ly nhìn ra sự mỏi mệt của Thương Viêm nên không có ép buột khiến Thương Viêm khó chịu.
Vốn định lắc đầu, bất quá Thương Viêm đánh giá quá cao thân thể mình rồi, Diễm Quân Ly vừa nói xong thì mí mắt Thương Viêm đã díp lại bắt đầu mê mang, chỉ chốc lát sau dưới sự trấn an của Diễm Quân Ly cậu liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Diễm Quân Ly vuốt tóc Thương Viêm, tham lam nhìn ngắm khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của Thương Viêm, ôm cậu vào lòng sau đó đắp chăn kín lại.
”May quá, rốt cục em cũng trở về trong vòng tay anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...