Không gian là một khối hình lập phương, có thể làm cho thời gian của vật phẩm ngừng lại, khi bỏ vào là như thế nào thì khi xuất ra là như thế đó.
Nhưng kì thực đây là do hệ thống nói chứ cậu chưa từng thử qua, ngoại trừ lần lấy tiền ra ngoài, sau này cần phải thử xem thế nào.
Cậu có thể dùng ý thức của mình để khống chế đồ vật trong không gian, muốn đặt ở nơi nào thì đặt, chỉ cần cậu nghĩ trong đầu là có thể làm được.
Hơn nữa, nếu cậu tập trung tinh thần, tình huống trong không gian sẽ xuất hiện hình chiếu trước mắt cậu, làm cho cậu có thể nắm được mọi thứ bên trong một cách rõ ràng nhất.
Quan trọng hơn nữa là người khác không có cách nào nhìn ra cảnh tượng cậu đang thấy, điều này sẽ giúp cho cậu không cần để ý đến ánh mắt của người khác mà xử lý vật tư trong không gian.
Đương nhiên, không gian có thể thăng cấp, nhưng yêu cầu chính là hạch tinh.
Đồng thời không gian cũng không thể để vật còn sống vào, cũng không thể tự bản thân đi vào, tuy nhiên như thế cũng đủ để Thương Viêm vừa lòng.
Không phải tâm của cậu quá nhỏ, mà cậu biết có một cái không gian khác lớn hơn sắp sửa ôm đùi BOSS, hơn nữa cậu đối với " Đế Vương Mạt Thế " rất quen thuộc, có thể bảo đảm an toàn và sinh hoạt của bản thân.
Cậu không phải người nơi này, cho nên không có suy nghĩ là cướp sạch mấy món Bàn Tay Vàng của BOSS và nhân vật chính, tuy rằng bản thân cũng có tham lam nhưng cậu biết … tham lam ắt sẽ có hậu quả.
Tươi cười xán lạn của Thương Viêm không chỉ ảnh hưởng đến một mình ông chủ, mà ngay cả bà chủ vừa mới từ sau nhà lên cũng nháy mắt bị thu hút theo.
“Lão già, cậu trai kia là ai, thật quá tuấn tú nha.” Bà chủ lập tức bước đến trước mặt Thương Viêm chào hỏi
Ông chủ vừa thấy bộ dáng của bà liền biết, bà đối với Thương Viêm để bụng, không phải là yêu thích Thương Viêm, mà bà đối với bất kỳ mỹ nam nào cũng không có sức chống cự.
Mỗi lần như vậy ông thật tình không muốn nghĩ đến người này là vợ của mình.
“Cậu trai, cậu là người mới đến à, không có chỗ ở thì sang chỗ chúng tôi này.
Đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu một ít chủ tiệm với cậu, bọn họ sẽ để giá rất hữu nghị cho.” Thương Viêm kinh ngạc, ông chủ cư nhiên mời cậu ngủ lại, chẳng lẽ cậu cũng có ánh sáng của nhân vật hy sinh?
“Đúng vậy, nhà chúng tôi còn một phòng trọ nhỏ, để kiếm thêm ít khoản thu nhập.” Bà chủ dùng một câu này phá huỷ ý tưởng đang hưng trí bừng bừng trong đầu Thương Viêm, bất quá điều này cũng làm cậu hơi chút yên tâm, lý do hai người này giữ cậu lại, cậu đại khái cũng đoán được một chút.
Thật ra ông chủ đem Thương Viêm giữ lại cũng là do có tâm tư, ông cũng không phải sợ Thương Viêm là người xấu.
Hơn nữa Thương Viêm ở lại nhà bọn họ, không những có thêm một người khách, mà còn có thể bán thêm hàng hóa, bọn họ lời không ít.
Hơn nữa khi Thương Viêm tới nhập hàng, đồ vật cậu cần nhất định rất nhiều, mà con rể của ông lại là chủ cửa hàng hoa quả, bác của ông là chủ quán rượu, em trai ông lại là chủ hàng sữa.
Cái gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, cho dù ông là một nông dân tương đối thành thật thì cũng không thể ngăn cản có loại suy nghĩ này.
Thương Viêm vui vẻ trở lại, ý ông chủ như vậy cũng vừa lúc, giúp cậu bớt đi không ít phiền toái.
Thương Viêm nhìn xung quanh phòng, đây cũng là căn phòng tốt nhất rồi.
Phòng không lớn, so với nơi ở của Diễm Quân Mạc quả thực là khác nhau một trời một vực, nhưng đối với Thương Viêm mà nói thì đây vẫn không có gì quá đáng.
Trước kia có việc làm ổn định, cậu chỉ là một công nhân quèn, cậu làm sao có thể ở tại khách sạn lớn, toàn là ở nhà trọ nhỏ.
Thực đáng tiếc, Thương Viêm đánh giá sai trình độ chiều chuộng thân thể của bản thân.
Tối đến, Thương Viêm nằm trên giường, vì không có sự êm ái quen thuộc nên không có cách nào đi vào giấc ngủ, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, mặc dù cơ thể rất mệt, nhưng mãi vẫn ngủ không được.
Thương Viêm cảm thấy, Diễm Quân Mạc trước khi mạt thế đến đã ngỏm quả thật là chuyện may mắn, nếu không cậu ta nhất định sẽ vì ngủ không được mà chết dần chết mòn.
Xem ra cậu còn cần luyện tập kỹ năng ngủ ở hoàn cảnh khắc nghiệt một chút.
Thương Viêm mệt chết đi được, cậu tại thị trấn Y chạy qua chạy lại thu thập vật tư, buổi tối còn phải duy trì rèn luyện.
Thương Viêm biết, lúc mạt thế đến thì một thân thể cường tráng là rất cần thiết, sau khi đến đây hai ngày cậu liền bắt đầu huấn luyện.
Bây giờ Thương Viêm mới hiểu được lý do mà Diễm Quân Mạc học miêu đao, tuy rằng bỏ dở nửa chừng, nhưng ít ra cũng đã luyện qua.
Thương Viêm muốn học lại một lần nữa, La Dịch Di cũng không có ý kiến.
Vì thời gian cấp bách, cậu đã giảm bớt thời gian ngủ một tiếng để tăng cường luyện tập.
Nhưng hiện tại, cậu quả thực rất là mệt mỏi với cái kiểu muốn ngủ mà không ngủ được này, bây giờ Thương Viêm chỉ hận không thể lập tức chạy đến khách sạn với chiếc giường lớn, tuy nhiên cậu vẫn cố nhịn xuống.
Cứ như vậy thân thể Thương Viêm càng lúc càng mệt mỏi, nhưng cậu biết, khi mạt thế đến sẽ không có nhiều khách sạn để cậu ở lại, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể thành thật mà ngủ, đồng thời rèn luyện thói quen trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Thương Viêm đã nghĩ mình cứ như vậy mà mở mắt trừng trừng đến khi trời sáng.
Ai ngờ nằm một lúc thì cậu bỗng dưng khát nước, Thương Viêm đứng dậy, vừa cầm lấy cái ly trên đầu giường liền ý thức được, nước trong ly đã sớm bị cậu uống sạch.
Vì không muốn đi lấy, Thương Viêm nhớ cậu đã từng bỏ vào không gian không ít nước khoáng, tuy nhiên khi Thương Viêm muốn lấy nó từ không gian ra, cậu mới hoảng sợ ngây người.
Thương Viêm tức đến muốn ngất xỉu ‹Không gian vì lý do gì mà không dùng được, có phải mi ăn bớt ăn xén nguyên liệu hay không?› Ngữ khí của Thương Viêm mang theo lửa giận, không gian chính là bảo bối phòng thân, thế mà hệ thống cư nhiên hãm hại cậu.
Thương Viêm vẫn không tin, đem cái ly ở trên bàn thu vào không gian một cách thuận lợi, nhưng thời điểm lấy ra liền bị kẹt, giống như bị chết máy.
Thương Viêm hoàn toàn phẫn nộ: ‹Tại sao không gian chỉ có thể bỏ vào mà không thể lấy ra?›
Hệ thống bình tĩnh nói: ‹Bản hệ thống là ‘Hệ thống của nhân vật phản diện’›.
Rõ ràng là âm thanh Loli rất êm tai nhưng khi vào trong đầu của Thương Viêm lại trở nên kinh thiên động địa .
Nhưng Thương Viêm vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục: ‹Cho nên?›
Hệ thống cao ngạo nói: ‹Chủ nhân của bản hệ thống là điện hạ Diễm Quân Ly, ngươi là ai? Tất cả những gì ngươi chuẩn bị đều là vì điện hạ Diễm Quân Ly, dám tự ý lấy đi đồ đạc thuộc quyền sở hữu của điện hạ Diễm Quân Ly, muốn chết sao!!!! ╭(╯^╰)╮›
Thương Viêm kinh ngạc: ‹…› thì ra tất cả cực nhọc của cậu đều là vì chuẩn bị đồ cưới cho người khác sao.
Dường như biết được suy nghĩ của Thương Viêm, hệ thống dùng lời lẽ mà khai sáng thêm, ‹Chỉ cần điện hạ Diễm Quân Ly đối tốt với ngươi thì không phải được rồi sao? Hơn nữa một khi mạt thế đến, không gian cũng có thể cho ngươi tùy ý sử dụng›
‹Thật sự?› Biểu tình của Thương Viêm có chút đáng thương, tuy “mất mát” nhưng trong mắt vẫn còn hừng hực lửa giận, điều này khiến cho hệ thống rất thành khẩn mà trả lời ‹Là thật› chỉ cần ngươi không phản bội điện hạ Diễm Quân Ly.
Hệ thống biết vế sau tốt nhất là không nên nói ra.
Vô nghĩa, là người đều có thể nhìn thấy Thương Viêm không được bình tĩnh rồi, đến lúc đó Thương Viêm thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành thì nó và điện hạ biết phải làm sao.
‹Ngươi xem, hiện tại đây chỉ là một chai nước khoáng, nhưng ở mạt thế cũng có thể cứu một mạng người, rất là quan trọng, ngươi cũng biết mà.
Dù sao bây giờ ngươi vẫn có thể dễ dàng tìm được vật tư, nhưng khi mạt thế đến, vật tư chính là nguồn lực không thể tái sinh, có thể dùng ít liền dùng ít›
Hệ thống rất biết thuyết phục người khác, nhưng nó nói cũng là sự thật, hơn nữa điều này cũng là ý nghĩ của hệ thống, nó nói một cách cực kì khẳng định khiến cho Thương Viêm không thể phản bác, dù sao tại mạt thế cậu cũng có thể sử dụng, sẽ không tính là trắng tay đi.
Mặc dù nói vậy nhưng cậu vẫn rất khó chịu ‹Còn tiền thì thế nào? Tại sao có thể lấy ra?› từ đó suy luận, Thương Viêm biết đây là do hệ thống nhúng tay, không phải là không gian không thể lấy ra, mà là hệ thống ngăn cản cậu lấy ra.
Trước đó cậu đã dùng tiền thí nghiệm không gian, cho nên đến tận bây giờ mới phát hiện vấn đề này.
‹Tiền là để mua vật tư› hệ thống nhẹ nhàng giải thích, thật ra ở phía sau còn có một câu không nói ra, tiền tại mạt thế chính là giấy vụn, không cần dùng đến.
‹Được rồi, về sau vật tư để vào ta sẽ quản lý cho› nó cũng biết Thương Viêm đối với việc không gian hiện tại có thể để vào mà không thể lấy ra có chút bất mãn, nhưng nó làm như vậy cũng vì mạt thế, cũng không thể để Thương Viêm hình thành thói quen thuận tay lấy đồ từ không gian ra, vậy nên nó không thể nhượng bộ
Thương Viêm đối với lời của hệ thống thì trầm mặc một hồi, nhìn lại bản thân về sau còn phải dựa vào hệ thống nên cậu nhịn.
Cậu cũng từ việc này hiểu được lập trường của mình, vì hệ thống ỷ lại cậu mà đồng thời cậu cũng cần ỷ lại hệ thống, cho nên hệ thống hoàn toàn trói buộc năng lực của cậu.
Hiện tại xem ra cậu và Diễm Quân Ly đã ngồi chung một thuyền rồi.
Bất quá hôm nay cậu cảm thấy bản thân già rồi, mọi chuyện khiến cậu có ảo giác như đang về hưu.
Ngay lúc Thương Viêm chuẩn bị rơi vào giấc ngủ thì hệ thống lại đem đến một thông báo mới.
‹Độ hảo cảm: ♥.
Quan hệ: em trai thân mật› Trái tim già nua của Thương Viêm nháy mắt đã được chữa khỏi, BOSS không hổ danh là BOSS, rất bưu hãn (gào thét -ing), Thương Viêm ngay cả ý nghĩ rơi lệ khóc rống cũng xuất hiện.
Bên này có một người vì cái giường không thích hợp và bị hệ thống quấy rối mà ngủ không được.
Còn bên kia thì có một người vì ai đó chưa tới thăm nên cũng ngủ không được.
Diễm Quân Ly nằm ở trên giường, không có cách nào biểu đạt bất mãn của bản thân.
Hôm nay, cậu ta chưa có tới.
Ngay cả Diễm Quân Ly cũng không thể hiểu nổi chính mình, chờ mong Diễm Quân Mạc đến như vậy, tuy rằng chỉ vì y nhàm chán nên mới thế, nhưng y không thể phủ nhận rằng y vì Diễm Quân Mạc không tới thăm mà thất vọng tràn trề.
Nói cách khác chính là, y rất chờ mong Diễm Quân Mạc, Diễm Quân Ly sau khi ý thức được điểm ấy thì không hề chống cự chút nào.
Nếu như Thương Viêm phát hiện mình chờ mong một người mà lúc trước bản thân đã từng rất chán ghét, cậu nhất định sẽ đánh chết cũng không chịu thừa nhận, đây là chênh lệch giữa vật hy sinh và BOSS.
Cậu đã hứa cậu sẽ quay lại, lời nói của Diễm Quân Mạc ngày hôm qua vẫn luôn văng vẳng trong đầu Diễm Quân Ly.
Nhưng hôm nay cậu không có mặt, mà thay vào đó là những thiết bị giám thị.
Không nên hỏi Diễm Quân Ly làm sao biết đã qua ngày, y đây tuyệt đối không muốn nhắc tới.
Thật ra, cứ 12 giờ mỗi ngày đều có người đến lau người cho Diễm Quân Ly, lúc đó Diễm Quân Ly sẽ cảm thấy oán hận đến không kiềm chế được, mà thời khắc tượng trưng cho một ngày đã chấm dứt càng khiến Diễm Quân Ly cảm thấy mất mát.
Không cần đoán y cũng có thể biết Diễm Quân Mạc vì lý do gì mà chưa đến, nhất định là mệnh lệnh của La Dịch Di.
Hiện tại tâm tình của y rất bình tĩnh, nhưng y biết đây chẳng qua chỉ là vẻ ngoài.
Nếu Diễm Quân Ly có thể mở to mắt thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác thấy, trong đó có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực tuy nhiên cũng lạnh lẽo tựa như băng, loại hơi thở chỉ cần lướt qua người cũng có thể tàn sát này luôn vờn quanh người Diễm Quân Ly, ngay tại gian phòng đó, chỉ là không có ai phát hiện ra mà thôi.
Cách mạt thế còn 14 ngày….
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...