Giải quyết xong Phạm Thanh đầy phiền toái kia, tâm tình Thương Viêm dễ chịu hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi nghe thấy tin Chung Hư Lữ vì cái chết của Phạm Thanh mà bắt đầu suy sút, tâm tình Thương Viêm lại càng khoái trá hơn.
Nếu không phải sợ bị Chung Hư Lữ tóm, thì cậu thật muốn đến hiện trường nhìn một cái.
Thương Viêm rục rịch, ánh mắt nhìn về phía trung tâm căn cứ W toàn là quyết tâm phải có cho bằng được.
Cậu vẫn ở lại nơi này, nhưng do chuyện Phạm Thanh mà cậu trốn ở một nơi khá xa - phòng nông nghiệp của căn cứ W.
Lời Công lược làm Thương Viêm hơi nghi hoặc, nhưng khi cậu cân nhắc lại, thì biết rằng nhất định là bên Chung Hư Lữ đã xảy ra chuyện gì đó, ánh mắt lạnh lẽo,
Nghe hệ thống nói, Thương Viêm đang loay hoay thu xếp chuẩn bị đi trung tâm căn cứ W bỗng lảo đảo một cái, đây là cái quái gì vậy? Không cần phải nói, một đồ vật quan trọng như thế đương nhiên Chung Hư Lữ phải cất trong không gian rồi, làm sao mà lấy đây?
Hệ thống biết chìa khóa kia ở đâu, hơn nữa ngẫm lại thì Thần cũng không quá đáng đến nỗi cho Bàn tay xám mà Thương Viêm không thể nào lấy được.
Thương Viêm bình tĩnh lại, gật gật đầu rồi bước ra bên ngoài, hai phút sau xuất hiện ở cổng chính, Đoạn Ái Đoạn Nãi đã nhanh nhẹn đứng cạnh Thương Viêm.
Trong tay Đoạn Ái còn cầm miếng hạch tinh, Thương Viêm đoán nó là của tang thi cấp 6, mà Đoạn Nãi cả người toàn máu, Thương Viêm cau mày, nhất định là đứa nhỏ này vừa ra ngoài đùa chơi với tang thi rồi.
"Chúng ta phải đi rồi sao?" Đoạn Ái chớp mắt ngây thơ, vươn tay đưa hạch tinh cho Thương Viêm, sau đó lại mò trong túi áo lấy ra mấy miếng hạch tinh cấp 6 khác.
Hạch tinh loại này đối với cấp bậc của cô nhóc chẳng có lợi ích gì, nếu không phải đám tang thi kia ỷ vào số lượng đông nên tấn công cô thì còn lâu cô mới thèm chú ý bọn nó.
"Tắm rửa trước đã." Thương Viêm thở dài, bất đắc dĩ mà kéo hai đứa trẻ cả người toàn màu đỏ đi vào nhà, lấy trong không gian ra hai cái thùng gỗ.
Cậu trở thành bảo mẫu từ lúc nào vậy?
Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, chuẩn bị tốt hướng về phía trung tâm.
Cùng lúc đó Chung Hư Lữ lại đang không ngừng do dự, không biết căn cứ B ra sao rồi.
"Ly thiếu, đàn chuột dùng chiến thuật vây quanh." Lưu Sở Thiên đứng trên tường thành đã sớm tu kiến tốt, hét to với Diễm Quân Ly, một bên vừa khẩn trương lại vừa phức tạp chỉ huy thủ hạ tiến hành công kích.
Có trời mới biết đàn chuột này sẽ tới từ phía nào, từ phía sau hay từ bên hông ?
Diễm Quân Ly khoát tay ý bảo Lưu Sở Thiên tiếp tục phòng thủ là tốt rồi, số lượng nhiều như vậy dị năng của y không thể nào bao phủ hết, hơn nữa đám chuột trước mắt không hề bị mệnh lệnh của y tác động, nghĩ đến việc này có thể do Chung Hư Lữ làm ra, mặt Diễm Quân Ly lại đen thêm vài phần.
Diễm Quân Ly đứng ở trên cao nhìn xuống đàn chuột chi chít dưới kia, lòng không hề có chút khẩn trương.
Con chuột có biến dị cỡ nào đi chăng nữa thì chỉ số thông minh cũng không thay đổi, miễn là người chỉ huy bị trừ khử thì mọi chuyện không còn vấn đề gì, việc này y đã giao cho Lăng dẫn đàn tang thi đi xử lí.
So với tình huống trước mắt, y càng lo lắng cho Tiểu Viêm ở bên kia hơn, Diễm Quân Ly kiềm không được mà nhăn lại mày, sờ lồng ngực đang nảy lên thình thịch, trái tim y chẳng phút giây nào được yên tâm.
"Có thể, Viêm ca." Đoạn Nãi nhẹ giọng nói, rồi vẫy tay ra dấu cho Thương Viêm, nó đã dụ người trong tầng này đi ra ngoài hết rồi.
Ánh mắt Thương Viêm sáng ngời, khe khẽ trèo từ cửa sổ mò vào văn phòng của Chung Hư Lữ.
Mấy ngày nay, Thương Viêm phát hiện cậu làm ba cái chuyện lén lén lút lút hơi bị nhiều, nhưng khi mọi chuyện thành công thì lại cảm thấy hay hay.
Hệ thống hối thúc.
Bản đồ trước mặt Thương Viêm cho Thương Viêm biết tầng 2 còn lại mấy người dị năng giả cấp 7, một khi đánh giáp lá cà thì nhất định sẽ bị bao vây.
Trước khi xuất phát, Thương Viêm ra hiệu cho Công lược, dùng một nửa hạch tinh trong không gian để thăng cấp bản đồ.
Hiện tại chỉ cần vật thể gì trong vòng 10 mét chung quanh Thương Viêm, đều biểu hiện rõ trên ấy, vừa lúc nhìn thấy tầng 2, vận khí sao mà tốt ghê, Thương Viêm cảm thán trong lòng.
Nghe Công lược nói, tim Thương Viêm không khỏi thót lên một cái, nói như vậy tức là Đoạn Ái không chống đỡ được bao lâu nữa sao?
Đoạn Ái tương đối cẩn thận, bởi vậy cậu mới để Đoạn Ái giữ chân Chung Hư Lữ và những dị năng giả khác, nhưng hiện tại xem ra thời gian của cậu không còn nhiều lắm .
"Đi." Thương Viêm vứt một ánh mắt ra hiệu cho Đoạn Nãi, Đoạn Nãi gật gật đầu kéo tay Thương Viêm bước về phía thang lầu.
Mà không khéo chút nào, lúc bọn họ vừa muốn lên tầng 2 thì có một dị năng giả cấp 7 từ trên lầu đi xuống, hai người nhanh chóng ẩn nấp, bốn con ngươi trừng trừng nhìn người kia bước đi.
Ai ngờ, người kia lại ngồi bệch ở cửa thang lầu, Thương Viêm kinh ngạc trợn to mắt, cái quái gì vậy?
"Xem kỹ vào, hiện người ở chỗ này rất ít, cho nên phải cẩn thận, chờ Lão Đại mang tinh hạch cấp 7 về thì chúng ta cũng được chia chác một chút"
"Nghe nói con tang thi kia bị đánh trọng thương, rất nhanh là có thể biết được hạch tinh cấp 7 ra làm sao."
Trên lầu vang lên tiếng nói, Thương Viêm và Đoạn Nãi nghe thấy thì toàn thân đều chấn động, quay mặt nhìn nhau, ai cũng đều có thể nhìn được vẻ kinh ngạc của đối phương, xem ra Đoạn Ái không chống đỡ được lâu .
"Đúng là nhân vật chính mà!" Thương Viêm nghiến răng nghiến lợi thầm nói, "Em đi nhìn xem tình trạng Đoạn Ái ra sao, nơi này có anh là đủ rồi." Thương Viêm quay đầu nhìn Đoạn Nãi, cậu bắt đầu lo cho Đoạn Ái rồi, cấp 11 không phải là trò đùa.
"Nhưng mà..." Đoạn Nãi cũng lo lắng cho Đoạn Ái, nhưng nó lại lo cho Thương Viêm hơn, nó không biết Thương Viêm muốn lấy cái gì, nhưng nó tin đó là đồ vật rất trọng yếu đối với Thương Viêm.
"Không nhưng gì hết, một mình anh là được rồi, hai năm nay anh cũng không phải ngồi không, anh cũng có đồ hộ mệnh, mang thêm người chỉ tổ liên lụy." Thương Viêm tỏ vẻ ghét bỏ Đoạn Nãi,
"...!Được rồi mà." Đoạn Nãi cúi đầu suy xét một chút, buộc lòng phải đồng ý, lúc nó nghe Thương Viêm nói Thương Viêm còn có đồ hộ mệnh là nó đã bắt đầu dao động rồi.
"Cũng không cần trở về tìm anh, tự anh có thể an toàn trở ra." Thương Viêm lại nói nhỏ một câu bên tai Đoạn Nãi, ánh mắt Đoạn Nãi chợt lóe, Thương Viêm có bao nhiêu đặc thù nó cũng biết rất rõ.
Đoạn Nãi không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Thương Viêm, lúc bị bắt cóc Thương Viêm không ngại cho nổ bom cả một tòa kiến trúc.
"Anh hãy cẩn thận." Đoạn Nãi liếc nhìn Thương Viêm một hồi rồi mới rời đi, Thương Viêm nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Đoạn Nãi mà thở dài trong lòng, cảm giác có chút là lạ.
Tiếng nói tội nghiệp của Thương Viêm làm Công lược thoáng đau răng, không phải Thương Viêm không nghĩ tới việc đi lên trên, nhưng dị năng giả đang ngồi lì ngay cửa thang lầu khiến Thương Viêm không dám hành động lỗ mãng.
Lời công lược làm Thương Viêm khó hiểu, Thương Viêm khẽ nhướng lông mày, sử dụng trình tự tìm kiếm gõ vào , đây là lần đầu tiên Thương Viêm biết trình tự tìm kiếm còn có chức năng này.
Kết quả chứng minh, tuy rằng nhân vật chính của thế giới là Chung Hư Lữ, nhưng vận khí của cậu cũng không tồi.
Đặc biệt là sau khi Thần xuất hiện, vận khí của cậu luôn luôn tốt, về điểm ấy Thương Viêm có thể cảm nhận được.
Thương Viêm sửa sang lại quần áo vì trèo cửa sổ mà có chút nhăn nhúm, thoải mái mà đi ra ngoài.
Quả nhiên, lúc cậu bước lên lầu thì bị dị năng giả cấp 7 kia chặn lại, bất quá điều khiến Thương Viêm cảm thấy mừng thầm chính là người này không tấn công cậu, đủ để chứng minh muốn lên lầu cũng không quá khó.
"Tôi tới để nộp lên cây trâm này." Thương Viêm vừa nói một bên lấy cây trâm trong túi ra, đúng là cây trâm của Phạm Thanh.
Dị năng giả kia nghe cậu nói xong thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, "Cái này giao cho tôi là được rồi, khi Lão Đại trở về tôi sẽ giao lại cho anh ấy." Dị năng giả kia nói xong thì muốn vươn tay chộp lấy, tuy nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, phát giác Thương Viêm đã cách xa 5 mét.
"Tôi là dị năng giả hệ tốc độ cấp 7, cho dù là anh cũng không thể đuổi kịp, tôi không tin là anh sẽ ngu dại mà bỏ qua chuyện tốt như vầy." Thương Viêm tự xưng là dị năng giả tốc độ, vì "Chu Minh" là dị năng giả không gian kiêm chữa trị, chỉ cần cậu gắn mác dị năng giả tốc độ, vậy hiềm nghi của cậu sẽ giảm đi.
"Vậy cậu muốn như thế nào?" Bị đâm trúng tim đen, dị năng giả kia có chút xấu hổ nhưng không mất đi lý trí, cảnh giác nhìn Thương Viêm.
Thương Viêm nghe thấy lời này thì vui vẻ, như vậy xem ra quyền chủ động đã nắm trong tay mình.
"Xảy ra chuyện gì?" Thương Viêm há miệng định nói, thì trên lầu truyền đến một thanh âm, sau đó theo tiếng bước chân, bóng người kia từ từ xuất hiện trước mắt Thương Viêm .
Thương Viêm chưa từng gặp qua người này, nhưng người này trông thấy Thương Viêm thì lại kinh ngạc không thôi, thậm chí ngay cả bàn chân đang định bước xuống cũng khựng lại.
Thương Viêm không khỏi lui về phía sau, đối với người này cứ cảnh giác là trên hết.
"Võ ca, người này tìm được cây trâm." Dị năng giả kia vừa rồi còn rất khí thế, gặp được Võ Tam thì như tắt điện, tuy Võ Tam là dị năng giả cấp 6, nhưng hiển nhiên địa vị của Võ Tam cao hơn nhiều so với gã.
"Tôi muốn lên lầu, tự mình đặt lên bàn Chung Hư Lữ." Thương Viêm thấy Võ Tam không định vạch trần cậu, cậu cũng bạo gan nói ra yêu cầu.
Dị năng giả kia vừa nghe xong thì định quát Thương Viêm, nhưng do vẻ mặt phức tạp của Võ Tam nên dừng lại."...!Đi theo tôi." Võ Tam chần chờ nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lên tiếng nói.
Võ Tam đưa Thương Viêm lên tầng 2, trên tầng 2 Thương Viêm để ý thấy có 4 dị năng giả cấp 7, số cậu thật đúng thật là số hên, cứ bình an tiến lên, hơn nữa bây giờ còn sắp tới văn phòng của Chung Hư Lữ .
Lúc Võ Tam muốn đưa Thương Viêm vào văn phòng, dị năng giả canh giữ có gây chút trở ngại, nhưng nhìn ánh mắt Võ Tam vẫn phải ngượng ngùng mà tránh ra.
Sau khi Thương Viêm nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ, thì phát hiện phòng này cách âm quá tốt khiến tiếng động bên trong một chút cũng không lọt ra ngoài được.
Trước mắt là bàn làm việc cực lớn của Chung Hư Lữ, Thương Viêm cười híp mắt, đang muốn nâng chân chạy đến chỗ Bàn tay xám, thì cổ tay bị người ta nắm chặt lấy.
"Cậu là Thương Viêm." Người cùng cậu đi vào nói, "Đúng vậy." Thương Viêm không nề hà nhún nhún vai, cổ tay cũng theo câu nói của cậu mà càng bị nắm chặt hơn.
"Tôi đi theo phía sau cậu tròn nửa tháng làm sao có thể nhìn lầm được." Võ Tam buông lỏng tay ra, thấp giọng nở nụ cười, có chút chua sót.
"Bạch Sương, Lý Tử cậu có biết họ không?" Võ Tam hỏi thật cẩn thận, mang theo điểm hy vọng cùng khát vọng.
"Biết, hiện tại họ sống rất tốt ở căn cứ B." Thương Viêm nghe thấy hai cái tên quen thuộc thì cũng nhớ tới chuyện bị người theo dõi lúc vừa ra khỏi thành phố S.
"...!Thật không? Vậy là tốt rồi." Võ Tam gật đầu thở phào nhẹ nhõm, trong miệng nói nhẩm tốt rồi tốt rồi.
"Nếu biết tôi là ai, vậy tại sao để tôi tiến vào đây?" Thương Viêm hỏi, tên của cậu và Diễm Quân Ly đồng thời vang dội, cậu không tin Võ Tam không biết đến cậu.
"Ở đây tuy là văn phòng, nhưng Lão Đại hầu như không ở, đồ vật nơi này cũng không có cái gì quan trọng, cho dù tôi có dẫn người nào tiến vào thì Lão Đại cũng sẽ không trách tôi." Đây là một trong những nguyên nhân Võ Tam cho phép Thương Viêm vào, hơn nữa gã cũng không đợi nỗi, muốn nhanh nhanh nói chuyện riêng với Thương Viêm, nơi này sẽ không bị làm phiền, quả là không thể nào tốt hơn .
"Anh sai, người khác thì không sao, nhưng vấn đề ở chỗ anh dẫn vào chính là tôi." Thương Viêm nói xong thì đi đến trước bàn, miễn cho đêm dài lắm mộng, tranh thủ lúc Võ Tam còn cảm thán thì cậu dùng sức đâm mạnh xuyên thủng mặt bàn, trực tiếp lấy được chìa khóa kia.
' Thương Viêm mỉm cười với Võ Tam đang vô cùng kinh ngạc, "Cậu làm cái gì đó!" Võ Tam kích động nhìn cái bàn bị Thương Viêm phá thủng một lỗ, muốn tấn công Thương Viêm, tuy nhiên Thương Viêm lại rất nhanh nhẹn, hơn nữa chiến đấu ở nơi này Võ Tam rất là bó tay bó chân.
"Lấy đồ." Thương Viêm vừa trốn tránh vừa lắc cái chìa khóa trên tay nói, "Từ lúc anh cho tôi vào đây thì anh trở đã thành người mà Chung Hư Lữ chắc chắn phải trừ bỏ."
Thương Viêm bình tĩnh nhìn Võ Tam đang suy xét làm cách nào để bắt cậu, "Chung Hư Lữ muốn diệt trừ tôi, bất luận như thế nào, anh cũng thành cái đinh trong mắt Chung Hư Lữ, gã khẳng định sẽ trừ khử anh." Lấy được Bàn tay xám lòng Thương Viêm yên tâm hơn nhiều nên cậu không chút nào vội vã.
"Nếu không thì anh đi theo tôi đi?" Thương Viêm đột nhiên nhanh trí, nghĩ tới Bạch Vụ, nên hỏi ý Võ Tam.
Cậu cũng không sợ Võ Tam có cái gì bất thường, chờ đến khi vào căn cứ B, người này cho dù có muốn cũng không thực hiện được.
"Cái gì!?" Võ Tam còn chưa kịp tự hỏi xong thì đã bị Thương Viêm đánh ngất xỉu, trong sự khiếp sợ của Võ Tam, Thương Viêm lấy ra mũi tiêm gây tê chích vào người Võ Tam.
"Thật đáng ghét." Thương Viêm sốt ruột nâng Võ Tam lên, cầm lấy Chìa Khóa Thiên Hộ, đang nước sôi lửa bỏng Chung Hư Lữ đến để làm gì chứ.
"Cậu nói Võ Tam đưa người vào?" Chung Hư Lữ gấp gáp vội vã chạy lên tầng 2, gã có chút sốt ruột liệu người kia có phải là Thương Viêm không, trong văn phòng cũng không có đồ vật quan trọng gì, hơn nữa Võ Tam lại không biết Thương Viêm.
Nhưng hiện tại Chung Hư Lữ không quản được nhiều như vậy, từ khi tang thi cấp 7 kia bắt đầu một bên trốn tránh một bên dụ dỗ thì gã đã biết trúng kế, sau đó lại nghe thấy văn phòng của mình có người đi vào, gã không nghĩ nhiều nữa mà lập tức chạy tới đây.
Tuy nhiên khi mở cửa phòng ra, Chung Hư Lữ thấy ngăn tủ bị phá thủng thì gã biết mọi chuyện đã quá trễ rồi.
Mà sự thật đúng như thế, Thương Viêm đang nâng Võ Tam đứng trước cổng chính biệt thự nhà mình.
Thương Viêm nhìn chìa khóa trên tay nở nụ cười đắc thắng, Chìa Khóa Thiên Hộ chính là phiên bản khác của Cánh cửa thần kỳ Doreamon, chẳng qua hơi bị hạn chế một chút mà thôi.
Nhất định phải có cửa, hơn nữa cánh cửa đó cậu phải từng đi qua.
Nhưng dù có thế nào thì cũng không ngăn được sự yêu thích của cậu với thứ này....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...