Cái thứ gọi là tang thi ở dưới tay đám Diễm Quân Ly bất quá chỉ là những tiểu quái để luyện tập, bốn người đều không có khả năng bị cào trúng, xác tang thi bị giết rải rác khắp nơi.
Nhưng mà số lượng tang thi quá nhiều, từ tầng năm đi xuống tầng hai mà cũng phải tốn tận nửa giờ đồng hồ, thời gian càng kéo dài càng dẫn tới nhiều tang thi hơn.
Thương Viêm nhìn một đàn tang thi phía dưới, bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng sau khi có dị năng, chỉ cần mấy chiêu là xong.
“Chỉ cần vài giây đồng hồ đã khiến cho hơn trăm tang thi hoàn toàn biến mất.” Câu này là một câu trong《Đế Vương Mạt Thế》.
Hai mắt Thương Viêm đánh giá Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, đang suy nghĩ có nên giúp bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một chút dị năng hay không, tuy rằng dị năng của hai người này không quá khí phách, nhưng tốc độ giải quyết tang thi có thể đề cao thêm vài lần.
Dị năng giả chia làm hai loại, loại thứ nhất không chỉ trải qua tẩy rửa của mạt thế mà còn có thể sống sót một cách khá tốt trong thời điểm này, đây là dị năng giả sơ khai, nhưng đây chỉ là số ít, bởi vì muốn có được loại dị năng này thì yêu cầu tố chất thân thể phải rất cao.
Loại dị năng thứ hai là loại sau khi mạt thế giáng lâm, chịu đựng kinh hoàng khổ cực, từ từ tâm lý trở nên mạnh mẽ mà có được, dị năng giả loại này thì chiếm đa số, nhưng mà có nhược điểm, nếu thân thể bọn họ suy yếu thì khi đó dị năng sẽ bạo phát.
Đám ba người Diễm Quân Ly ngay từ ngày đầu tiên của mạt thế đã kích phát dị năng, chỉ là dị năng của bọn họ khó phóng thích nên mãi chẳng hề phát hiện ra.
‹Thương Viêm, kích phát dị năng của Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, về phần điện hạ Diễm Quân Ly ngươi cũng phải giúp ngài ấy nhanh nhanh phát hiện, nếu quá muộn, “vật hy sinh” không hề có dị năng như ngươi sẽ thật sự trở thành vật hy sinh›.
Ngữ khí cường ngạnh của hệ thống khiến Thương Viêm không thể cự tuyệt, Thương Viêm đã quá quen với việc nó dùng giọng điệu đứa bé gái kiêu ngạo ra lệnh cho cậu.
Bất quá, ‹Nói thì dễ, mi chỉ xem phải làm như thế nào?›
‹Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến bản hệ thống› Hệ thống đem nhiệm vụ trực tiếp vứt qua cho Thương Viêm, biết Thương Viêm lúc này đang tức đến khó thở, thì trong lòng nó lại thấy vui.
‹Chơi nhau à?› Thương Viêm không cần nghĩ cũng biết tâm tư xấu của hệ thống, tay hạ xuống, một tang thi bị chém thành hai nửa, bộ dạng phát tiết khiến ba người kia kinh ngạc mà nhìn chăm chú.
Tang thi làm gì mà chọc giận Tiểu Viêm/Thương Viêm vậy?
‹Thương Viêm, ngươi không thể thông cảm cho tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu thuần khiết không có thực thể như ta hay sao?› Nó chỉ có thể tồn tại trong thân thể ký chủ, tuy nhiên cuộc sống như thế rất nhàm chán, ‹Nếu như không có thứ gì để điều tiết ta sẽ bạo phát, tin tưởng ta, ngươi sẽ không thích gặp chuyện đó đâu›
‹Biết› Bộ dạng Thương Viêm có chút dữ tợn, ý tứ hàm súc thực rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng như vậy có vẻ là giải trí của hệ thống.
Nhưng Thương Viêm rất rõ ràng, Diễm Quân Mạc là vật hy sinh, cho dù là thay đổi linh hồn, thì bản chất của cậu ta vẫn là pháo hôi, cậu rất sợ mình cũng không thể nào thoát khỏi vận mệnh của《Đế Vương Mạt Thế》.
‹Thu thập hạch tinh› công lược sama dường như tính toán chuẩn xác thời gian mà Thương Viêm và hệ thống giao lưu xong thì xuất hiện.
‹Tôi biết, nhưng bây giờ thì không có cơ hội› cậu đương nhiên biết hạch tinh trọng yếu, chỉ tính việc thăng cấp không gian và trình tự miễn dịch, thì cậu chỉ biết cậu nhất định phải có hạch tinh, mà còn cần số lượng cực lớn.
Nhưng dưới tình huống xung quanh lúc nào cũng có người như vậy, hỏi cậu phải làm sao? Những người khác cũng không biết rằng có cái thứ gọi là hạch tinh này, nếu bởi vì bất cẩn mà để cho đám người kia vừa vất vả lắm mới tin tưởng và tiếp thu y, giờ lại xoay sang nghi ngờ, thì quả là mất nhiều hơn được.
Chính là ngay sau đó, câu tiếp theo của công lược khiến cho Thương Viêm cảm thấy việc thu thập hạch tinh càng thêm gấp gáp.
‹Cùng tính mạng cậu có liên quan› công lược và hệ thống không giống nhau, công lược sẽ không bao giờ nói một câu không có dinh dưỡng, so với hệ thống, Thương Viêm càng tin tưởng những lời công lược nói hơn.
Nghĩ như vậy, Thương Viêm nhìn về phía đống xác tang thi mà cảm thấy nóng ruột nóng gan, loại tình huống quỷ dị này khiến người ta nổi da gà da vịt.
Đã thích ứng với công kích của tang thi, Thương Viêm dùng dư quang quan sát kỹ Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, những lời mà hệ thống nói cậu dĩ nhiên là nghe hiểu.
Cậu quyết định, trước hết để cho Lâm Lăng phát hiện dị năng, bởi vì dị năng của Lưu Sở Thiên không phải loại dễ dàng điều khiển.
Hơn nữa, Lâm Lăng là một người có sức tư duy cao, tin chắc rằng cậu gợi ý không quá mấy phút đồng hồ, dị năng của Lâm Lăng có thể xuất hiện .
“Lâm Lăng, viên đạn – một lần chỉ có thể tiêu diệt một con tang thi, hơn nữa lại là tài nguyên tiêu hao không thể phục hồi lại được, nếu như có thể dùng một phát súng mà tiêu diệt vài con tang thi thì tốt rồi.” Biểu tình Thương Viêm có chút đau lòng, nhìn những viên đạn đang bắn ra rả về đám tang thi mà có chút đau lòng.
Lâm Lăng không đáp lời, tuy rằng còn không buông xuống súng trong tay, nhưng lông mày mau chóng nhăn lại, khiến cho Thương Viêm biết, những lời mình nói đã khắc vào lòng Lâm Lăng, cái vấn đề vốn đã bị Lâm Lăng tạm thời xem nhẹ, bây giờ lại trồi lên trong tư duy của anh.
Thương Viêm nói không phải không có lý, cái tình huống ấy Lâm Lăng cũng là biết đến, nhưng dùng súng công kích là một thứ không thể thiếu, đây đối với công tác phụ trợ của y có tác dụng rất lớn.
Nếu như có thể trong một phát súng mà bắn ra 3, 4 viên đạn thì tài nguyên bị tiêu hao sẽ có thể giảm thiểu đi rất nhiều.
Lâm Lăng vẫn dùng súng bắn tang thi, nhưng hai mắt có chút thất thần làm Thương Viêm hiểu được mục đích của mình đã đạt tới.
Đối với tên Lâm Lăng này, không thể nói quá nhiều, nếu không liền sẽ bị hoài nghi, hơn nữa cũng không cần thiết nói rõ ra.
Lâm Lăng là một người biết nghiêm túc tự hỏi, người khát khao năng lực thuần túy, mà Lâm Lăng có mong mỏi như vậy, sẽ khiến cho dị năng dễ dàng theo vô thức mà xuất ra được.
Lâm Lăng chiến đấu với tang thi có chút mơ hồ, anh đang tự hỏi những gì mà Thương Viêm nói, tuy rằng anh biết mình rất muốn tập trung tinh lực đối phó tang thi.
Nhưng cái vấn đề tiêu hao anh đã cố quên đi nay lại bị đào bới ra rõ ràng như thế, đại não bấy giờ không còn thuộc về anh không chế, nó cứ luôn tự hỏi.
Bất quá cho dù là như thế này thì anh vẫn theo bản năng mà bắn tang thi, hành động của chúng nó chậm chạp cứng ngắc, cho nên Lâm Lăng không bắn một phát nào thất bại.
“Lăng!” Tiếng kêu của Lưu Sở Thiên thu hút sự chú ý của ba người, chỉ thấy Lưu Sở Thiên đang giết tang thi mà khuôn mặt trở nên kinh hỉ.
“Ly thiếu gia, nhìn thấy không? Lăng trong một phát súng mà bắn thủng 4 đầu tang thi” Lời Lưu Sở Thiên toát ra khiến Lâm Lăng giật mình, không thể nào có loại súng bắn thủng đầu 4 tang thi trong một lúc.
Thương Viêm và Diễm Quân Ly trong lòng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng bất đồng ở chỗ chính là Thương Viêm thì trong lòng bình tĩnh, song song đó vẻ bề ngoài lại tỏ ra kinh ngạc.
Diễm Quân Ly bình tĩnh là do chủ nghĩa, mà Thương Viêm thì là đã sớm biết dị năng của Lâm Lăng.
Thương Viêm còn biết Lâm Lăng không phải chỉ có mỗi cái này, trong《Đế Vương Mạt Thế》, dị năng ‘gia trì thuộc tính’ của Lâm Lăng là độc nhất vô nhị, tuy rằng cuối cùng bị viết là chết, nhưng năng lực của anh, Thương Viêm rất là xem trọng.
Thêm vào đó, ‘gia trì thuộc tính’ tuy rằng nghe qua có vẻ như chỉ là dị năng phụ trợ, nhưng tác dụng của nó rất lớn.
Ví dụ như súng này, Lâm Lăng có thể tăng thêm uy lực sát thương của nó, giống như vừa rồi, còn có thể cường hóa tốc độ bay của đạn, chính xác, giảm bớt trọng lượng của súng, cả lực phản chấn.
Tuy rằng dùng cho cận chiến thì có vẻ dị năng này không được tốt lắm, nhưng làm một người phụ trợ ở phía sau thì không gì tốt bằng.
Quan trọng hơn nữa là cho dù bất cứ cái gì, chỉ cần là vật chết thì đều có thể bị gia trì, ngay cả một trang giấy nhỏ, Lâm Lăng muốn nó trở nên sắc bén, thì có thể hóa thành dao găm.
Nếu dưới tình huống cấp bậc đầy đủ, Thương Viêm thậm chí đã từng hoài nghi, anh đem cục đá dùng như đạn pháo còn được.
Bất quá hiện tại Lâm Lăng còn không biết nhiều thứ như vậy, sau này có cơ hội thích hợp thì cậu sẽ nhắc nhở đôi lời.
“Anh kích phát dị năng, Lăng.” Lưu Sở Thiên một bên bắn chết tang thi, một bên hưng phấn nói với Lâm Lăng, đương nhiên bên trong còn có một chút xíu không cam lòng bởi bản thân chẳng có dị năng.
“Cũng không tệ lắm.” Diễm Quân Ly thản nhiên mà mở miệng, thuận tiện nhìn về phía Lưu Sở Thiên, khiến không cam lòng trong mắt Lưu Sở Thiên nháy mắt dập tắt biến trở về trấn định như lúc đầu.
Đồng thời gã liếc về phía Thương Viêm, ánh mắt có chút phức tạp.
Dị năng của Lâm Lăng được kích phát, bản thân anh cũng rất là cao hứng, đồng thời anh quay sang Thương Viêm gật đầu kèm theo nụ cười cảm kích, dưới phản quang ánh sáng, Thương Viêm có thể nhìn thấy ý cười chân thành của Lâm Lăng.
Thương Viêm cũng hồi đáp một cái tươi cười, không ghen tị không tính toán, điều này làm cho nhận thức của Lâm Lăng đối với Thương Viêm bước đầu sinh ra thiện cảm.
“Dị năng!” Đám người đi theo phía sau nhóm Diễm Quân Ly, nhìn thấy Lâm Lăng một phát súng mà giải quyết được 4, 5 con tang thi, thì biết Lâm Lăng có dị năng, trong mắt nổi lên ghen tị cùng cuồng nhiệt.
Đám người kia là đi theo Diễm Quân Ly ra tới, khi bọn họ nhìn qua mắt mèo thấy có bốn người khuôn mặt bình tĩnh ra khỏi cửa mà chém giết tang thi, đương nhiên không bỏ qua cơ hội mà đi theo, nếu ở trong nhà mãi không ra khỏi cửa thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Nhưng bọn họ không có đưa ra yêu cầu cùng đồng hành, dù sao trước khi xuất môn bọn họ cũng đã nghe ra một giọng nữ kêu lên thảm thiết, bốn người này bọn họ nhất định không thể trêu vào.
“Đám người kia không cần để ý đến sao? Có thể gây trở ngại cho chúng ta không?” Cho dù Thương Viêm không quay đầu ra phía sau nhìn, cũng biết cái đuôi càng lúc càng dài hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn họ đã tới bãi đậu xe, phần lớn tang thi đều tập trung ở nơi đây, việc này khiến cho đám người kia càng theo sát sau đuôi.
“Đi theo thì cứ đi theo, nếu không liên quan tới việc chúng ta làm thì cứ mặc kệ, còn dám vướng bận? Giết.” Trả lời Thương Viêm chính là Lưu Sở Thiên, có thể là do giết tang thi riết trở nên ăn ý, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đối với Thương Viêm đã nảy sinh một chút xíu xiu tín nhiệm, bất quá Lưu Sở Thiên chết cũng sẽ không thừa nhận.
Nghe xong Thương Viêm lại trở nên trầm mặc.
Lời này vừa ra, những người khác chẳng hiểu sao không có phản ứng gì, nhưng Thương Viêm thì có chút kinh ngạc, nhưng cậu không phải kinh ngạc lời Lưu Sở Thiên nói.
Cái cậu kinh ngạc là bản thân cư nhiên đối với cái loại khinh thị sinh mạng này không có bất luận phản cảm gì.
Cậu chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Xem ra cậu cũng đã biến thành một người lạnh lùng, không, hoặc nói là… lạnh lùng chôn sâu dưới đáy lòng đã được đào móc ra thôi.
Mặt sau còn có rất nhiều người, giữa hành lang cũng có cameras, không gian của Thương Viêm ai trong bọn họ cũng đều không muốn bị lộ, vì thế đành lấy một chiếc xe trong gara.
May mắn Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên cũng có một chiếc Hummer, còn được nâng cấp thêm, Thương Viêm nhìn mà phát thèm.
Bất quá rất nhanh cậu đã vứt đi hâm mộ nho nhỏ ấy, lúc nào đó cậu xuất ra hơn chục chiếc Hummer, cho các người hâm mộ chết luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...