Tìm kiếm người sống sót ở căn cứ Giang Nam cùng thu thập vật tư tiến hành hơn nửa tháng.
Chạng vạng ngày sáu tháng mười một, Lục Nhai chính thức tuyên bố cuộc tìm kiếm kết thúc, hơn một ngàn người dị năng quân nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai khởi hành đi thành phố An.
Cố Phồn kiệt sức, quay về lều nghỉ ngơi.
Lều của cô được dựng giữa lều của Lục Nhai và tiểu đội Tinh Hà, bọn họ đều là những người mà cô có thể tin tưởng, Cố Phồn đặt đồng hồ báo thức, ngủ thẳng đến nửa đêm khôi phục thần thức, nửa đêm còn lại dùng để tu luyện.
Chân trời sắp sáng, Cố Phồn chợt có cảm giác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngừng tu luyện, thả ra thần thức, chỉ thấy Lục Nhai đứng ở ngoài cửa lều của anh, ánh mắt phức tạp nhìn cô bên này.
Lại nói hơn nửa tháng này hai người tuy rằng như hình với bóng, nhưng đều là vì cứu viện, chưa từng nói chuyện tư.
Cố Phồn còn nhớ rõ sau khi lễ mừng kết thúc Lục Nhai tặng cô một hộp kem ly, nhớ rõ lúc báo động thú triều, cô tặng Tránh Thú Đan và Tục Mệnh Đan cho anh, nhớ rõ tấm phù chú phòng ngự bị Lục Nhai từ chối kia, cũng nhớ rõ cô từng nói, nếu sau khi thú triều kết thúc hai người còn có thể gặp lại, cô sẽ nói cho Lục Nhai lai lịch của cô.
Hiện tại cứu viện kết thúc, Lục Nhai rốt cục nhớ tới chuyện này sao?
Thi triển một lần thuật thanh tấy, Cố Phồn nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lục Nhai không nói gì, chỉ có ánh mắt đi theo cô.
Cố Phồn cười cười, chỉ vào rừng cây cách đó không xa: “Muốn đi dạo không?”
Lục Nhai gật đầu, hai người sóng vai đi vào trong rừng, dị năng quân phụ trách tuần tra làm như không thấy, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Trong rừng một mảnh tĩnh mịch, vụ nổ khiến tất cả những sinh vật sống chứng kiến cảnh tượng đó sợ hãi bỏ chạy.
“Anh có gì muốn hỏi không?”
Cố Phồn đứng giữa một rừng cây coi như trống trải, xoay người nói với Lục Nhai.
Lục Nhai nhìn cô: “Thực lực của em còn có thể tăng lên sao?”
Cố Phồn ngẩn người, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của Lục Nhai, cô gật đầu: “Có, vô cùng lớn, chỉ là mỗi một lần tăng lên đều cần thời gian dài, gặp được cơ duyên, có thể một lần đi lên mấy bậc thang, không gặp được, có thể đến chết tôi cũng chỉ có trình độ hiện tại.”
Lục Nhai: “Có nắm chắc đạt tới cấp độ của nhóm Tinh Hà không?”
Cố Phồn: “Chắc là có thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Liên Doanh từng nói, công kích của cô hiện tại đã tương đương với một số dị năng giả cấp B thực lực bình thường, Cố Phồn suy đoán, nếu như cô có thể thành công đột phá Trúc Cơ, cho dù là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, thực lực cũng tăng lên gấp trăm ngàn lần so với Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, làm sao cũng có thể so sánh với dị năng giả cấp B trình độ đỉnh cao, thậm chí sánh ngang với dị năng giả cấp A.
“Tại sao lại hỏi cái này?” Cô hỏi ngược lại Lục Nhai.
Lục Nhai nhìn phương hướng thành phố An, nói: “Sinh Cơ Bổ Huyết Đan em đưa tôi đã được phân phát cho cường giả trong tứ quân trước khi thú triều đến, bao gồm mấy vị nguyên soái. Bây giờ họ đã chú ý tới em, nếu em đi tới thành phố An, bọn họ sẽ liên hợp mời em luyện đan cho quân đội, em có thể từ chối, nhưng nhất định phải dạy cho quân đội kỹ thuật luyện đan.”
Cố Phồn nở nụ cười: “Nhất định phải?”
Lục Nhai: “Nếu như tôi che chở em, toàn bộ quân đội Lục gia sẽ bị năm trăm vạn người lên án.”
Cố Phồn nhướng mày: “Cho nên anh muốn giao tôi cho bọn họ?”
Lục Nhai: “Tôi sẽ thả em rời đi, trước khi thực lực em đạt tới cấp A, tốt nhất không nên đi tới bất kỳ căn cứ nào.”
Cố Phồn trầm mặc.
Cô còn nhớ rõ Lục Nhai vì để cho cô phục vụ quân đội dốc sức sử dụng các loại thủ đoạn, thật không nghĩ tới đến thời điểm những người khác đều hi vọng cô cống hiến, Lục Nhai thật sự nguyện ý thả cô rời đi.
“Tôi đi rồi, anh trở về giải thích thế nào?”
“Tôi sẽ sắp xếp tiểu đội Tinh Hà đi cùng em, trên đường đến thành phố An năm người chọn thời gian lặng lẽ rời đi, lính đánh thuê vốn không bị ràng buộc.”
Lúc này Cố Phồn mới tin, Lục Nhai thật sự muốn để cô rời đi.
Lý do trong đó thật ra đã sớm có manh mối.
Cố Phồn thở dài, ngồi xuống một bãi cỏ, từ trong vòng ngọc trữ vật lấy ra bí tịch công pháp cô tu luyện, ném cho Lục Nhai.
Lục Nhai tiếp được, phát hiện trên bìa là một loại chữ phồn thể, giống với chữ Hán phồn thể của Trái Đất nhưng lại có khác biệt.
Cố Phồn nhổ một nhánh cỏ, xoay tới xoay lui trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Thật ra tôi căn bản không phải người Trái Đất các anh, nơi tôi sống giống như mấy bộ phim tiên hiệp chỗ các anh, có dân chúng bình thường, cũng có môn phái tu chân. Đệ tử tu hành dựa vào linh căn tu luyện, dị năng giả các anh có tinh hạch không có linh căn, học không được công pháp của chúng tôi, cũng không học được thuật luyện đan của tôi.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Phồn cũng hy vọng nhân loại có thể chiến thắng quái thú, nếu như người trong quân đội có thể học được thuật luyện đan, cô cũng nguyện ý truyền cho bọn họ, miễn cho quân đội tìm mọi cách muốn cô dốc sức.
Loại đầm rồng hang hổ này từ trong miệng cô nói ra, Lục Nhai dĩ nhiên không chút nghi ngờ.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Phồn, đem bí tịch công pháp xem không hiểu trả lại cho cô.
Cố Phồn thu lại, tiếp tục nói: “Tư chất linh căn quyết định tốc độ tu hành cùng tiền đồ của người tu chân, tư chất càng cao, tu luyện càng nhanh, ngược lại thì càng chậm, mà tôi, tôi tin anh cũng có thể đoán được, tôi thuộc về tư chất kém cỏi nhất loại linh căn ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ tôi đều có thể sử dụng, chỉ là nhiều mà khó tinh thông.”
“Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần... Hướng lên trên còn có vài loại cảnh giới, tu chân giả Kim Đan kỳ thực lực chắc là không kém anh nhiều lắm. Người có thiên phú xuất chúng như vậy, hai mươi tuổi kết thành Kim Đan kỳ cũng không có gì ngạc nhiên, mà tư chất của tôi, trong một vạn người chỉ sợ khó có một người đột phá đến Trúc Cơ, cho nên tôi tu luyện tới tầng thứ sáu liền từ bỏ tu luyện tu vi tăng lên, một lòng tập trung luyện đan nuôi sống chính mình, ai biết...”
Cố Phồn đem quá trình mình xuyên qua nói cho Lục Nhai.
Lục Nhai: “Sau khi đến đây, tu vi của em tăng lên?”
Cố Phồn mỉm cười: “Đúng vậy, đều là bị anh ép, thuộc hạ của anh phê phán tôi ích kỷ, trong cơn tức giận tâm tình tăng lên, tu vi cũng tăng lên tới tầng thứ chín, đi ra ngoài rèn luyện, vận khí tốt là có thể đạt Trúc Cơ.”
Lục Nhai: “Trúc Cơ có lợi ích gì?”
Cố Phồn: “Chỗ tốt rất nhiều, đầu tiên là thực lực lớn mạnh, cụ thể cùng dị năng giả các anh so sánh tạm thời còn không rõ ràng lắm, như thế nào cũng có thể so với dị năng giả đỉnh cấp B, tiếp theo có thể tích cốc, chính là tôi có thể không ăn cái gì cũng sẽ không đói bụng. Tôi còn có thể ngự kiếm phi hành, còn có thể luyện chế đan dược cấp cao, đúng rồi, nếu tôi có thể đạt Trúc Cơ, tuổi thọ của tôi có thể đạt tới năm trăm tuổi!”
Lục Nhai: “... Luyện Khí kỳ tuổi thọ bao nhiêu?”
Cố Phồn: “Hai trăm tuổi.”
Nói xong, cô bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lục Nhai nhìn cô càng trở nên phức tạp.
Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hai người, Cố Phồn nói đùa: “Còn muốn đoán lại tuổi của tôi không?”
Lục Nhai trầm mặc.
Cố Phồn vỗ vỗ bả vai anh trấn an: “Yên tâm, cho dù tôi uống Trú Nhan Đan, nếu như tuổi thọ của tôi sắp tới, tôi vẫn sẽ hiện ra dáng vẻ già nua như thường, hiện tại tôi thoạt nhìn trẻ như vậy, chứng tỏ tôi còn đang ở thời kỳ cường thịnh của cuộc đời tôi, giống như anh.”
Lục Nhai cụp mắt.
Vẫn là không giống nhau, cô còn có rất nhiều năm có thể sống, mà anh qua thời kỳ cường thịnh sẽ chậm rãi già yếu, trước mắt ba căn cứ lớn dị năng giả cấp S sống lâu nhất là Viên lão ở căn cứ phương bắc, chín mươi sáu tuổi, tuy rằng thực lực vẫn mạnh mẽ, nhưng thoạt nhìn tóc cũng đã bạc phơ, nếp nhăn đầy mặt.
Lục Nhai thay đổi đề tài: “Tinh thần lực của em......”
Cố Phồn: “Tôi không có tinh thần lực, chỉ có thể phóng thích thần thức, tương đương với máy giám sát của các anh, phạm vi dò xét có liên quan đến cảnh giới tu vi, tôi hiện tại chỉ có thể dò xét trong vòng bán kính một trăm mét, ừm, Tinh Hà sắp đi ra.”
Lục Nhai quay đầu lại, cũng không lâu lắm, quả nhiên thấy Tinh Hà từ trong lều đi ra.
Lục Nhai thầm nghĩ, thần thức của cô có thể phát hiện xa như vậy, ở bên ngoài căn cứ cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể tranh thủ thời gian ứng phó.”
Lục Nhai lấy ra viên Tránh Thú Đan đưa cho Cố Phồn: “Sau khi rời khỏi căn cứ, em cần cái này hơn tôi, tôi đã đưa viên màu xanh lá kia cho cô Lục Anh.”
Cũng may có viên đan dược kia, cô của anh mới giữ được mạng.
Cố Phồn cũng không khách khí với anh.
Trời dần dần sáng, càng ngày càng nhiều dị năng giả tỉnh.
Lục Nhai đứng lên.
Cố Phồn cũng chuẩn bị đứng lên, Lục Nhai vươn tay kéo cô một cái, chỉ là khi Cố Phồn đứng vững, tay anh vẫn không buông ra.
Cố Phồn ngẩng đầu.
Ánh mặt trời ôn hòa sáng sớm xuyên qua cành lá, chiếu sáng đuôi lông mày Lục Nhai, nơi đó quá sáng, sáng đến mức Cố Phồn không nhìn rõ ánh mắt anh.
Giống như đã qua thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, Lục Nhai buông lỏng cô ra.
“Lúc em rời đi không cần nói cho tôi biết.”
Anh thấp giọng nói, dẫn đầu đi về phía lều trại.
Anh một thân chiến giáp màu đen, bóng lưng cao ngất nhưng cô độc.
Cố Phồn muốn nói lại thôi.
Trong lòng anh chứa căn cứ cùng toàn bộ nhân loại, cô càng muốn bảo vệ chính mình hơn.
Con đường của hai người vẫn là không chung đường.
.
Trở lại trong lều, Cố Phồn gọi bốn người Tinh Hà đến cùng một chỗ, giải thích lý do Lục Nhai khuyên cô rời khỏi căn cứ, tạm thời không đề cập tới lai lịch của cô, cùng với chuyện Lục Nhai muốn tiểu đội Tinh Hà cùng cô rời đi.
Nhưng cô vừa nói xong, Tinh Hà lập tức nói: “Chúng tôi cùng đi với cậu.”
Thanh Đằng, Mạnh Liên Doanh, Phong Hỏa đều gật đầu.
Tinh Hà dường như lo lắng Cố Phồn dưới sự cảm động khuyên bảo cái gì, giải thích: “Thật ra chúng ta lựa chọn rời đi cũng không chỉ là vì bảo vệ cậu, quân đội lần này tổn thất nặng nề, kế tiếp còn muốn xây dựng lại căn cứ Giang Nam, trong thời gian ngắn không có tinh lực đi thanh trừ quái thú, nhiều nhất tuyên bố một ít nhiệm vụ lính đánh thuê. Chúng ta ở lại căn cứ thay vì gặp phải các thế lực lôi kéo, không bằng ra bên ngoài tự mình làm nhiệm vụ, hoặc là giết quái thú hoặc là thu thập vật tư, đều là cống hiến vì căn cứ.”
Phong Hỏa sờ sờ mũi: “Tinh Hà nói đúng, lần thú triều này Lục lão nguyên soái, Lý nguyên soái đều hy sinh, quân đội Lục gia còn tốt, còn có Lục thiếu chống đỡ, Lý gia sợ rằng bị Thịnh gia đè ở phía dưới, khó ngẩng đầu lên. Thịnh gia tinh nhuệ đều trốn theo Thịnh lão tặc, hiện giờ năm gia tộc lớn, cường giả cấp A, cấp B nhà bọn họ là nhiều nhất.”
Tinh Hà: “Xây dựng lại căn cứ đồng nghĩa với việc sắp xếp lại thế lực cầm quyền căn cứ, chúng ta cũng không muốn rơi vào vũng nước đục này.”
Cố Phồn bỗng nhiên nhớ tới lúc trung tâm phòng cháy nổ số một vừa mới mở ra, Thịnh Hi gia nhập đội cứu hộ nhìn về phía cô, có khiêu khích, cũng có tình thế bắt buộc.
Trên danh nghĩa cô là bạn gái Lục Nhai, Thịnh Hi chắc chắn không thể dựa vào vũ lực “có được” nhân tài luyện đan như cô, vậy sự tự tin của anh ta đến từ đâu?
Là dự đoán được các thế lực khác trong căn cứ sẽ liên hợp bức bách Lục Nhai giao cô ra?
Quả nhiên lòng người khó lường, Trái Đất lưu lạc đến nước này, còn có người muốn tranh quyền đoạt thế mưu cầu tư lợi.
.
Năm người thương lượng xong muốn cùng nhau rời đi, thời gian cụ thể cũng định ra.
Chạng vạng ngày thứ ba khởi hành đi đến thành phố An, Phong Hỏa bởi vì quân đội phát cơm hộp không hợp khẩu vị, cùng nhân viên hậu cần nổi lên tranh chấp, thậm chí sử dụng dị năng, nếu như không phải Lục Nhai kịp thời chạy tới, hai bên có thể thật sự sẽ đánh nhau.
Sai ở Phong Hỏa xoi mói, Lục Nhai lạnh giọng trách cứ cậu ta.
Phong Hỏa tức giận bất bình, kiêng kỵ thực lực của Lục Nhai mới chui vào lều trại.
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Nhai đảo qua Tinh Hà, Thanh Đằng, Mạnh Liên Doanh cùng với Cố Phồn.
Người ngoài xem náo nhiệt, nhưng Cố Phồn biết, đây chính là lời từ biệt của bọn họ.
Nửa đêm, năm người Cố Phồn mặc chiến giáp, lặng lẽ hội hợp.
Trước khi rời đi, Cố Phồn phóng thích thần thức, thăm dò lều trại của Lục Nhai.
Lục Nhai nằm trên giường hành quân, mặc dù đã ngủ nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh như vậy.
Cố Phồn lần lượt miêu tả ngũ quan của anh, lúc này mới thu hồi thần thức, đi theo bốn người Tinh Hà ẩn vào rừng sâu.
Trong lều vải đen kịt, Lục Nhai không biết khi nào đã mở mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...