Mạt Thế Hai, Ba Sự

Mấy người Cảnh Lâm tới quầy tiếp tân, nói rõ ý định, nhân viên quầy cầm ra một chiếc chìa khóa, hỏi số phòng bọn cậu, để bọn cậu chờ mấy phút, đi vào phòng đằng sau, chỉ chốc lát liền nâng một cái hộp lớn đi ra, sau đó mở trước mặt mọi người, nói với Cảnh Lâm: “Đồ vật của các anh đều ở đây, xin kiểm tra lại.”

Tất cả mọi người cảm thấy khá bất ngờ, nói thật bọn cậu cũng chỉ định hỏi một câu mà thôi, không ôm nhiều hi vọng, thật không nghĩ tới đồ đạc của mình khách sạn này còn giữ cho.

Sau đó mọi người kiểm tra lại chút, phát hiện đồ đạc càng là không mất thứ gì, ngay cả quả mật rắn cũng vẫn được hoa Phượng Vỹ Lan giữ, bộ dáng tươi mới không giảm chút nào.

Nhân viên xác nhận đồ đạc không bị mất, thở phào nhẹ nhõm, sau đó tò mò hỏi thăm bọn cậu: “Các anh là mới từ trong bí cảnh Hoang Thú ra sao?”

Cảnh Lâm nhướn mày không trả lời.

Nhân viên này liền ngầm thừa nhận bọn họ đã đáp lại đúng, ánh mắt lần lượt quét tại các túi đeo trên người bọn cậu, dùng ngữ khí đầy ao ước nói: “Các anh chắc là nhóm đầu tiên đi vào đúng không? Khẳng định lấy được không ít thứ tốt đi?”

Cuối cùng ánh mắt nhân viên rơi lên trên những con mèo biến dị bên chân bọn cậu.

Mọi người không tỏ rõ ý kiến chỉ cười cười, cầm lấy đồ đạc của mình, để nhân viên một lần nữa đặt cho bọn cậu ba gian phòng, một gian trong đó là chuẩn bị cho tám con mèo biến dị.

Ở trong rừng núi lâu như vậy, tám con mèo biến dị đã cùng bọn cậu chung sống thành quen, Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa trong khoảng thời gian đó cũng cố gắng lấy lòng mấy con mèo, thành công dụ dỗ được một con trong đám mèo đó đi theo bên người, còn sáu con dư lại liền tương đối lạnh lùng kiêu ngạo, mặc cho Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ lấy lòng ra sao, cũng chỉ có thể tha thiết chờ mong ngóng nhìn. Nhưng chúng nó đều nguyện ý chơi cùng Nhạc Nhạc, điều này lại chọc tức tới Quạc Quạc, sâu sắc cảm giác địa bị bản thân bị uy hiếp, trong khoảng thời gian đó không ít lần đi gây chuyện. Tuy số lần đánh nhau khá nhiều, nhưng chúng nó ra tay đều biết nặng nhẹ, càng giống như đang bồi đắp tình cảm, qua hơn bốn tháng, cảm tình cũng sớm nảy nở, sau khi ra khỏi núi rừng, những con mèo biến dị không có chút do dự nào, đều tự giác đi theo mọi người.


Đợi được nghỉ ngơi một lần nữa, mọi người đơn giản chỉnh lý đồ đạc một phen, phân chia những người khác đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Hóa ra, ngay khi bọn cậu bị hút vào trong trận pháp, ngày hôm sau, tại một nơi khác của thành phố I, bỗng có người phát hiện ra một khe nứt không gian thần kỳ, trong khe nứt đó là một thế giới khác, tương tự như không gian trận mà mấy người Cảnh Lâm phát hiện ra. Bởi vì chủng loại biến dị thú bên trong nhiều vô kể, nên được nhân viên của hiệp hội Tu Chân trú đóng nơi đây mệnh danh là bí cảnh Hoang Thú.

Mấy tháng nay, đội ngũ ở nơi đây cơ bản đều tiến vào bí cảnh đó tìm bảo vật. Trong bí cảnh thú hoang vô số, đại thể đều cực kỳ hung tàn, thực lực cũng cao, có đội ngũ trực tiếp bị toàn diệt bên trong, có đội ngũ tử thương một nửa, bộ phận khác may mắn chạy trốn.

Đương nhiên nguy hiểm thường đi đôi với kỳ ngộ, phàm là thứ từ bên trong mang ra, chỉ cần tùy tiện lấy một gốc cây hay một con biến dị thú, thì đều là thứ cực kỳ hữu dụng, có thể nói khắp nơi trong đó là bảo vật, vì thế người đi vào không những không giảm, mà còn gia tăng lên rất nhiều.

Thế nhưng, nói tới bí cảnh này cũng kỳ, kể cả ngươi ở trong bí cảnh bao lâu, sau khi trở ra, liền phải cách bấy lâu mới có thể đi vào lần nữa. Mọi người cảm thấy nơi như thế càng phải đi trước người khác thì tỷ lệ phát hiện được bảo bối càng gia tăng hơn, không ít tiểu đội không muốn bị những người khác bỏ lại phía sau, vì thế có thể ở lại bên trong bao lâu thì cố nán bấy lâu, hiện tại những đội ngũ trong khách sạn Hồng Môn, thời gian rời đi lâu nhất, cũng chỉ kém mấy người Cảnh Lâm mười ngày mà thôi. Và chuyện mấy người Cảnh Lâm mất tích lâu như thế, trong lúc vô tình cũng được che giấu một cách hoàn hảo.

Kỳ thực, chủ quán giúp bảo quản những thứ đồ đó, cũng là ôm tâm lý may mắn, vạn nhất chủ nhân những thứ đồ đó không về được, thì cuối cùng cũng chỉ tiện nghi ông chủ là mình mà thôi, nếu có thể trở về, lại có thể giành lấy hảo cảm của đối phương. Bởi vì bí cảnh Hoang Thú đột nhiên xuất hiện, vốn buổi đấu giá mỗi tháng một lần đã bị chậm lại vài tháng rồi, tháng sau sẽ cử hành đúng hạn. Quả mật rắn này của Cảnh Lâm, chủ quán cũng đã dự định nếu tháng sau bọn cậu còn chưa xuất hiện, vậy vật đó sẽ bị ông chủ nuốt riêng, cầm đi đấu giá.

Khi ông chủ nhận được tin tức đồ đạc đã có chủ nhận, còn cảm thấy cực kỳ tiếc hận một trận.

Đoàn người Cảnh Lâm đi ra từ bí cảnh Hoang Thú rất nhanh bị người khác biết tới, tại thời điểm bọn cậu hỏi thăm tin tức, cũng không thiếu người hỏi thăm chuyện của bọn cậu liên quan tới bí cảnh Hoang Thú, thế nhưng mấy người Cảnh Lâm nào có biết a, chỉ có thể lừa dối toàn bộ mọi người cho qua chuyện.


Một đoạn thời gian sau, mấy người Cảnh Lâm không một ai đi ra ngoài cả, mà chỉ an an ổn ổn ngồi trong phòng nghiên cứu luyện tập công pháp.

Sau khi hiểu rõ cơ bản công pháp của bản thân, Cảnh Lâm cũng từ trong truyền thừa biết được làm sao có thể tăng cường dấu ấn thần thức lên túi chứa đồ. Thần thức của con người tựa như vân tay, hoàn toàn không ai giống ai. Thần thức có chứa dấu ấn đặc biệt của mỗi người, nhưng nếu có thần thức của người khác mạnh hơn ngươi, thì có thể xóa đi dấu ấn của ngươi trên túi chứa đồ, đây giống như sự công kích của thần thức, Cảnh Lâm tuyệt đối có thể xóa dấu ấn Nghiêm Phi lưu lại bên trên.

Hiện tại tiểu đội đã hoàn toàn tín nhiệm lẫn nhau, trong mười người, chỉ có Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi có thần thức, vì thế trừ hai người bọn cậu ra, những người khác giao toàn bộ túi chứa đồ cho hai người hỗ trợ dùng thần thức khóa lại, vạn nhất bọn họ có việc đi ra ngoài, cũng không phải lo lắng đồ đạc túi đồ bị thất lạc, chờ sau khi trở lại trấn Giai Lâm thì mở ra sau.

Còn có mấy ngày nữa là đến buổi đấu giá tháng này, mấy người Cảnh Lâm lượn một vòng tại lối vào bí cảnh Hoang Thú, chỉ thấy miệng lối vào như một mảnh nước sông đứng sừng sững giữa không trung, đó là biểu hiện gợn sóng của những linh khí bị chấn động. Bởi vì bị hiểu lầm là từ bên trong bí cảnh đi ra, nên trên lý thuyết hiện tại bọn cậu không thể vào được. Tuy rất tò mò bên trong bí cảnh có diện mạo gì, có điều nghe nói trong đó tầng tầng hiểm nguy, nên mọi người không muốn gặp rắc rối, bỏ luôn đi ý định đi vào trong. Trước khi đấu giá được tổ chức, cả ngày đều loanh quanh trong thành phố I.

Mọi người dành rất ít thời gian săn bắn, phần lớn cũng chỉ để cho người ngoài nhìn, nhiều hơn vẫn vùi đầu tu luyện trong phòng.

Trước buổi đấu giá một ngày, mấy người Cảnh Lâm tìm được bên tổ chức, sau khi nhìn điều khoản bán đấu giá, liền đem quả mật rắn kia tạm giữ ở nơi đó.

Hiện tại tiền mua trong buổi đấu giá không cố định, cơ bản vẫn là tình trạng trao đổi, ngươi muốn một vật đem ra đấu giá nào đó, trực tiếp hô lên thứ ngươi sẽ trao đổi, nếu như bên đưa ra đấu giá thấy hài lòng, coi như đạt thành giao dịch. Trước đây trong các buổi đấu giá so sánh chính là ai có nhiều tiền hơn, bây giờ so với bất cứ thứ gì với bất cứ ai thì vật tư càng quý giá hơn hết thảy, lúc không phân được trình độ cao thấp của độ quý giá, thì sẽ nhìn xem số lượng bên nào nhiều hơn, hoặc là xem bên đưa ra đấu giá muốn thiên hướng đổi đồ vật gì.

Địa điểm tổ chức buổi đấu giá ở ngay trong tầng hầm khách sạn Hồng Môn. Toàn bộ phía dưới khách sạn đều bị đào rỗng, tầng hầm vừa rộng vừa lớn, bên trong xây lên không ít ghế xi măng, trung gian xen kẽ mấy cột đỡ thô to chống đỡ trọng lượng phía trên.


Buổi đấu giá chọn thời điểm sau khi trời tối, đại khái tầm bảy giờ. Cùng ngày mấy người Cảnh Lâm liền ăn cơm tối rất sớm, đề phòng có kẻ đục nước béo cò, tất cả biến dị thú đều lưu lại trông đồ đạc, mọi người chọn vật tư có giá trị tương đối cao trong số chứa đựng trước đây đem đi, trực tiếp đi xuống tầng hầm.

Buổi đấu giá bị hoãn lại sau mấy tháng được tổ chức lần nữa, một vài người không kịp đợi từ lâu. Bởi vì buổi đấu giá cũng hạn chế lượng người, vì thế dòng người tại lối vào không ngừng cuồn cuộn, mấy người Cảnh Lâm khi tiến vào hội trường, người bên trong đã đông như mắc cửi rồi. Bên trên các băng ghế xi măng dài cơ bản đã ngồi đầy người, tiểu đội mười thành viên khó khăn lách qua đám đông, sau một lúc mới rốt cuộc tìm được hai ghế xi măng liền nhau, mười người chen chúc cùng ngồi xuống.

Tại phía đằng trước của hội trường, lại không bị chen chúc như ở mặt sau, không gian tới gần bục đấu giá càng thêm trống trải, đám Cảnh Lâm nghe được người bên cạnh thảo luận, càng là vị trí cao, thì là tiểu đội càng có thực lực mới được ngồi, này đã là quy củ ước định từ trước rồi.

“Không biết lần này Lưu thiên sư có đến hay không nhỉ?” Bỗng nhiên, một nam trung niên ngồi ngay bên mấy người Cảnh Lâm nói.

“Lưu thiên sư là ai?” Đồng bạn hắn hỏi, người này thế nhưng là phụ nữ, bởi vì vóc dáng quá nhỏ gầy, bị đồng đội chen ngồi chính giữa, nên không lên tiếng còn chưa chú ý tới được.

Nam trung niên kia đáp: “Không bao lâu nữa cô sẽ biết, nghe nói Lưu thiên sư kia là người trong hiệp hội Tu Chân, biết phép thuật đấy, trận pháp tại lối vào chính là do anh ta bố trí, nghe nói là chưởng môn mới nhất của môn phái gì tên Huyền Thiên ý.”

Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc trong lòng, lúc này nghe được danh từ quen thuộc, không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, tập trung lắng nghe.

Giọng nữ kinh ngạc: “Hóa ra là anh ta a, thật lợi hại!”

Nam trung niên cũng vô cùng ước ao, nói: “Buổi đấu giá lần trước, Lưu thiên sư ra tay, đấu giá về báo Hỏa Vân biến dị do tiểu đội Hỏa Diễm săn được, nghe nói con báo đó chết chưa lâu, máu trong thân thể nó còn mới mẻ lắm, đó là vật liệu vẽ bùa tốt nhất đấy, được Lưu thiên sư dùng mười viên tinh thạch cấp một thuộc tính Hỏa đấu giá về.”

“Mười viên?!” Âm lượng người phụ nữ kia đề cao, hiển nhiên vô cùng khiếp sợ.


“Đúng vậy, mười viên đó, tiểu đội chúng ta khổ cực một tháng cũng không có thu nhập nhiều như vậy.”

“Lưu thiên sư này cũng thực tài đại khí thô a.”

“Đó là đương nhiên, hiệp hội Tu Chân, bản lĩnh đều không nhỏ, lấy ra mười viên tinh thạch thuộc tính cấp một không phải quá dễ dàng sao.”

Tiếp đó, hai người kia tiếp tục nói chuyện liên quan tới hiệp hội Tu Chân các loại.

Không nghe được tin tức hữu dụng nữa, Cảnh Lâm mới thu hồi sự chú ý của mình. Trước cậu vẫn không đoán sai, quả thực trận pháp kia có quan hệ với sư môn của Ngụy Chân, Lưu thiên sư chưởng môn mới này, khẳng định chính là tên sư đệ trong lời nói của Ngụy Chân.

Nhưng hiện tại biết được cũng chỉ có thể tạm thời án binh bất động, nơi này là địa bàn của Lưu thiên sư, gã có hiệp hội Tu Chân làm hậu thuẫn, bây giờ đối đầu cùng với gã, không khác nào lấy trứng chọi đá.

Rất nhanh, cùng lúc những người đến hội trường cuối cùng, thì phía trước cũng xuất hiện động tĩnh, chỉ thấy vài nam nhân khí chất lạnh lùng bỗng đi ra, dựa vào thái độ cung kính mà vài nhân viên hội trường buổi đấu giá dẫn mấy kẻ đó ngồi vào vị trí tốt nhất là đủ biết.

Nam trung niên lúc nãy liền chỉ vào nơi nào đó đằng trước, nhỏ giọng nói với người phụ nữ kia: “Thấy không, đó chính là Lưu thiên sư.”

Mấy người Cảnh Lâm cũng theo ngón tay hắn mà chuyển tầm mắt sang, chỉ thấy đó là một thanh niên mặc áo trắng, tướng mạo anh tuấn, khóe miệng mỉm cười, khí tức ung dung bình thản, bộ dáng rất dễ thân cận.

Đại khái chỉ có mấy người Cảnh Lâm biết, thanh niên tưởng chừng ôn hòa này lại có thể ẩn giấu một bộ mặt rắn rết như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui