Mạt Thế Hai, Ba Sự

Kế sau Nhạc Nhạc, người thứ hai nhập cảnh chính là Cảnh Lâm.

Cậu vừa vặn nhìn khối bia Nghiêm Phi xem qua trước đó, lúc mới đầu đang nhìn dở thì bị tình huống bên Nhạc Nhạc đánh gãy, chờ Nhạc Nhạc xong xuôi, mới tiếp tục nhìn lại.

Đúng như Nhạc Nhạc miêu tả, thần thức cậu như bị một thứ gì đó kéo vào trong không gian xa lạ, chung quanh là một mảnh hư vô, những đồ văn kia tựa cuộn phim chiếu trước mắt ngươi, truyền từng tin tức một, từ từ phân giải ra, đến khi ngươi lĩnh ngộ được ý tứ trong câu nói, mới bắt đầu tới nội dung kế tiếp.

Sau khi Cảnh Lâm hiểu rõ ý của trang thứ nhất, mới biết công pháp khắc lên khối linh bia này, lại có liên quan tới trận pháp, hơn nữa, không hề giống những kiến thức Cảnh Lâm hiện tại đang học, không được rõ ràng như vậy, mà trận pháp nơi này, chia ra Ngũ hành, phân Thiên – Địa – Phong – Vũ – Lôi. Ngoại trừ trận pháp, còn có tâm pháp tương quan, tâm pháp đối ứng với các thuộc tính khác nhau, linh lực tu luyện ra cũng sẽ phân chia không giống nhau.

Khi thấy thuyết minh liên quan tới linh lực Ngũ hành, Cảnh Lâm chợt nhớ tới lúc cậu tu luyện, có hấp thu những linh lực có chứa lực lượng chớp điện đó, hoặc là lúc mặt trời mới mọc sẽ có màu tím, chờ tới khi xem giới thiệu liên quan tới môn phái này, liền cảm thấy đây quả thực là thiên ý.

Hóa ra, công pháp khắc trên tấm linh bia đến từ một môn phái có tên Khung Thương tông, tại mấy vạn vạn năm trước, từng có thanh danh hiển hách, là một môn phái to lớn có vô số đệ tử tông môn, những thứ Cảnh Lâm học trước đó bao gồm cả bí tịch Ngụy Chân cho, tất cả đều là do một nhánh nhỏ của môn phái lưu lạc ra ngoài mà thôi. Đại sư bày trận xuất hiện trong giấc mộng trước kia, chính là Tông chủ môn phái này.

Bên trong linh bia có khắc lời thề tâm ma, đã học những truyền thừa trận thuật bên trong tấm bia này, thì tương lai nhất định phải trùng kiến môn phái, đảm đương môn chủ, để tông môn đã ngủ say từ vạn vạn năm trước có thể tái hiện thế gian, trở lại vị trí vốn thuộc về nó như ban đầu.

Lời thề tâm ma nghe chừng rất khủng bố, sự trừng phạt là chấn nát kinh mạch, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thế nhưng Cảnh Lâm không sợ, không phải chỉ là lập môn lập phái thôi sao, kỳ thực ý nghĩ này cậu đã mơ hồ dự định ra rồi, hiện tại cũng chỉ là biết thời biết thế thuận theo thôi.

Hệ thống trận thuật có rất nhiều, Cảnh Lâm trong thế giới hư vô này, phảng phất rơi vào đại dương chồng chất từ vô số công pháp, tựa hồ đã qua rất lâu, rồi lại như ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt, sau khi nhớ kỹ tất cả mọi thứ, Cảnh Lâm cũng bị linh bia đá ra ngoài. Chờ nhìn thấy Nhạc Nhạc cùng Nghiêm Phi chăm chú trông mình, từ trong lời bọn họ mới biết bản thân đã nhập tâm vào chừng mười ngày rồi.

Mà trong thời gian cậu chưa tỉnh lại, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ, hai người cùng quay về phía một khối linh bia mà nhập cảnh, Quan Song Song cùng Hạng Trạch Hoa đã tìm được khối linh bia thích hợp với bản thân. Mấy người Khúc Chính Siêu, mới đầu có chút sốt ruột, nhưng sau khi lo lắng xong, ngược lại bình tĩnh. 132 khối linh bia, nếu như không nhập cảnh được với bất cứ khối nào, như vậy nói rõ, xác thực bọn họ không có cơ duyên tu luyện.

Phải chăng là do bọn họ thả lỏng tư tưởng, nên không bao lâu sau khi Cảnh Lâm tỉnh lại, Tào Tam Gia và Long Chương liền nhập cảnh, Khúc Chính Siêu ngay ngày hôm sau tìm được khối linh bia thích hợp.

Tựa hồ chỉ còn một mình Nghiêm Phi.


Cảnh Lâm an ui y: “Ngoại trừ một không gian trận này, những nơi khác còn bốn cái nữa, trong mỗi không gian trận đều chôn giấu linh bia, không tìm được khối thích hợp nơi đây, chúng ta về sau đi tìm ở những nơi khác cũng được.”

Nghiêm Phi miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh biết, anh còn có ba mươi mấy khối linh bia chưa đọc tới nữa.”

Ba ngày sau Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ tỉnh lại, phương hướng tu luyện của hai người giống nhau như đúc, vì thế mới có thể tại trước cùng một khối linh bia mà nhập cảnh, đoạt được truyền thừa của cùng một môn phái, đơn giản hỏi han vài câu, cũng giống như Cảnh Lâm, tất cả đều phải lập lời thề tâm ma, trùng kiến tông môn. Tông môn hai người được gọi là Võ Đạo tông, Dĩ Vũ Nhập Đạo, tìm kiếm sức mạnh chứng minh đại đạo hòng cầu trường sinh, là thứ mà vô số người học võ về sau ngóng trông.

Mà Nhạc Nhạc, thông tin linh bia để lộ ra, nói bé có thể chất hòa hợp linh thú, loại thể chất này, có thể khiến cho tất cả yêu thú linh thú có linh trí đều rất dễ dàng sản sinh ra cảm giác thân mật với bé, loại thể chất này sau khi tu luyện, có thể câu thông với tất cả mọi loài không có chướng ngại, để chúng cho mình sử dụng, truyền thừa Nhạc Nhạc đoạt được, tên Vạn Thú môn, tồn tại cùng thú vật, cùng chung sống trong thiên địa, tất cả những điều cần học đều là làm sao có thể khống chế thú.

Chẳng trách Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu các loại tiếng kêu của đám biến dị thú trong nhà có ý nghĩa gì, điều này làm cho bọn cậu nghĩ tới con gái Đường Đường nhà Đường Hào, cô bé cũng có thể nghe hiểu tiếng kêu của động vật. Long Chương và Quan Song Song bao gồm cả Tào Tam Gia đều không giống hai đứa nhỏ, ba người bọn hắn có thể giao lưu với chính động thực vật biến dị của mình, là do ở chung trong thời gian dài mới gọt giũa ra được.

Quan Song Song và Hạng Trạch Hoa cũng tỉnh lại rất nhanh. Truyền thừa Quan Song Song đoạt được, là có liên quan tới linh thực, Hạng Trạch Hoa tương quan với chế thuốc.

Tính toán mấy người Khúc Chính Siêu và Tào Tam Gia cũng sắp tỉnh lại rồi, Nghiêm Phi càng thêm bình tĩnh lý giải các linh bia.

Sau một ngày lại không thu hoạch được gì, buổi tối Nghiêm Phi ngủ không được yên ổn. Vì để khiến y bình tĩnh lại, Cảnh Lâm vẫn một mực giúp y trực đêm.

Còn lại có 18 khối linh bia, mấy ngày nay Nghiêm Phi đã thả chậm rất nhiều tốc độ lý giải linh bia.

Thần thức đột nhiên rung lên, sau một lát thất thần bừng tỉnh lại, Nghiêm Phi phát hiện bản thân đã đi tới một không gian khác. Trong lòng y vui vẻ, điều này đại biểu y rốt cuộc sẽ không phải một chuyến công toi.

Có điều sau khi thấy rõ không gian mình đang đứng, y phát hiện không gian không giống như những người khác nói là một mảnh mờ mịt.


Nơi đây, chỉ có một thanh kiếm.

Kiếm kia tản ra khí tức lạnh như băng, mũi kiếm tầm thường chẳng có gì lạ, nghiêng thân cắm xuống mặt đất, nhưng khi Nghiêm Phi nhìn thấy nó, lại cảm giác như không phải bản thân đang đối mặt với một thanh kiếm, mà là một vương giả bễ nghễ chúng sinh.

Tình huống hoàn toàn không giống với những gì mấy người Cảnh Lâm miêu tả, Nghiêm Phi đứng tại chỗ một lúc, rồi đi hướng về phía thanh kiếm kia.

Sau đó y vươn tay ra, mang tính thăm dò nắm chặt lấy cán kiếm.

Trong nháy mắt kiếm vào tay, như có dòng điện xẹt qua thân thể, từ da đến xương có một loại đau đớn bị xé rách.

Thân thể Nghiêm Phi run lên, suýt nữa đứng không vững, y nhanh chóng buông ra, đau nhức kia vẫn còn lưu lại trong thân thể, cũng không lập tức biến mất, mà qua mấy phút, cảm giác mới chậm rãi nhạt dần.

Bởi vì đau đớn mà cả người Nghiêm Phi chảy đầy mồ hôi lạnh.

Kiếm vẫn như cũ đứng nơi đó, nó là vật chết, không có bất kỳ đáp lại đối với những gì Nghiêm Phi gặp phải. Nó đứng trầm mặc, rồi lại như đang cười nhạo Nghiêm Phi không biết tự lượng sức mình.

Nghiêm Phi nhìn chung quanh đều không thấy được thứ gì khác, trong nháy mắt y có chút mờ mịt. Không hiểu bản thân mình tại sao lại gặp phải tình huống như thế này, nhưng mũi kiếm kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại đây, tất cả đều sẽ có nguyên do của nó.

Nghiêm Phi chưa từ bỏ ý định, một lần nữa cầm lấy cán kiếm, đau đớn lập tức kéo tới, Nghiêm Phi không nhịn được, lần thứ hai buông lỏng ra.


Khí tức thanh kiếm tựa hồ càng thêm lạnh lẽo.

Lần thứ ba, Nghiêm Phi nắm lấy cán kiếm, bị đau đớn hành hạ, y nhịn thêm mấy giây.

Trong vài giây này, thần trí cũng không được thanh tỉnh, tựa như một khắc sau sẽ chết đi vậy, song khi bị đau tới mức không còn chút khí lực mà ngã xuống đất, lúc đó Nghiêm Phi cảm giác mình lại sống thêm lần nữa mà cười thành tiếng, trong mắt lóe ra dã tâm kinh người cùng quyết tâm phải có được.

Bên ngoài linh bia, Khúc Chính Siêu, Long Chương và Tào Tam Gia đều đã tỉnh lại, Khúc Chính Siêu, Tào Tam Gia lấy được truyền thừa tương tự hai người Triệu Chí Văn, đều là Dĩ Vũ Nhập Đạo, mà Long Chương, truyền thừa đoạt được có liên quan tới luyện khí.

Giờ khắc này, tất cả bọn họ đều ngồi vây quanh bên người Nghiêm Phi. Không giống bộ dáng lặng yên như lúc thần thức bọn họ ở bên trong linh bia, lúc này Nghiêm Phi ngồi xếp bằng, vẻ mặt trắng xám thống khổ, toàn thân hơi run, tựa như lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.

Tình huống của y như vậy, đã kéo dài mười ngày rồi.

“Đến cùng anh tôi bị làm sao vậy?” Nghiêm Lộ tại bên cạnh nôn nóng đi tới đi lui, vấn đề này không biết nàng đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thế nhưng chẳng có ai biết đáp án, không một ai có thể trả lời nàng.

Còn Cảnh Lâm, cậu ngồi bên cạnh nghiêm Phi, một tay nắm tay y, mấy ngày nay tay cậu bị Nghiêm Phi nắm đau vô số lần, nhưng chút đau khổ này, cùng so với những gì Nghiêm Phi phải thừa nhận, thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Bên trong linh bia, Nghiêm Phi lần thứ hai bò dậy từ trên mặt đất, y đã không nhớ rõ được mình ngã xuống rồi lại đứng lên bao nhiêu lần rồi.

Y mơ hồ hiểu được, kiếm này đang biến đổi phương pháp để thử thách y, từ mới đầu không cho y chạm vào, một khi chạm liền đau, mấy lần đầu đều bị đau tới ngất đi, đến sau này y đối với cảm giác đau đớn đó trở nên chai lỳ, thì mỗi lần đụng vào kiếm y sẽ bị nó đánh văng ra.

Thật vất vả tiến vào linh bia, Nghiêm Phi tuyệt không nghĩ tới buông tha, y đã cùng thanh kiếm này cố chấp dù cho có chết, song phương rơi vào một tuần hoàn chết, không đem nó rút ra thề không bỏ qua.

Đi tới bên cạnh thanh kiếm, kiếm kia dường như có cảm ứng, một khi thấy y tới gần, thân kiếm bắt đầu run lên. Nghiêm Phi cười gằn một tiếng, hai tay vươn về phía cán kiếm, vững vàng nắm chặt!

Thân kiếm run càng lợi hại hơn, toàn bộ thân thể Nghiêm Phi đung đưa theo, y liều chết bảo vệ hạ bàn, hai tay dùng sức kéo lên, nhiều lần đều cảm giác cán kiếm tuột khỏi tay, nhưng vì có quá nhiều lần bị đánh văng ra, nên kinh nghiệm của y đối ứng lại cũng coi như phong phú, mỗi lần đều giải quyết ổn thỏa. (hạ bàn: phần dưới từ thắt lưng đổ xuống thì phải, nói chung ý là bảo vệ phần dưới, làm sao cho nó chắc chắn, để có thể không bị ảnh hưởng từ thanh kiếm)


“Lên cho ta!” Y hô to một câu, gân xanh trên trán nổi đầy, bởi vì dùng sức rút kiếm mà mặt đỏ chót, rốt cuộc, lúc lại bị đánh văng ra, y thành công rút được nó khỏi mặt đất.

Thanh kiếm bị y nắm trong tay trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, Nghiêm Phi nằm ngửa trên mặt đất, sung sướng nở nụ cười, rồi mới cực kỳ mệt mỏi thở dài một hơi.

Thấy hoa mắt, đúng thời khắc đó đồ văn lần nữa xuất hiện trên linh bia.

Thần sắc Nghiêm Phi trở nên nghiêm túc ngồi dậy, chăm chú nhìn.

Lại qua mười ngày nữa, rốt cuộc Nghiêm Phi tỉnh lại.

Y tỉnh lại vào buổi tối, nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình, đầu tựa lên bả vai y, trông như ngủ thiếp đi. Tay không nhịn được hơi động, mới cảm giác tay phải của mình đang được người nắm lấy.

Nghiêm Phi hơi động Cảnh Lâm liền tỉnh lại, mấy ngày nay cậu cũng quá mệt mỏi, bởi vì lo lắng, đã rất nhiều ngày chưa ngủ, tối nay quả thực không nhịn được nữa nên bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Nhìn thấy Nghiêm Phi rốt cuộc tỉnh lại, Cảnh Lâm như đối xử với Nhạc Nhạc, sờ sờ mó mó kiểm tra trên cơ thể y, lo lắng hỏi: “Anh ngồi im hai mươi ngày rồi, anh gặp phải chuyện gì, bộ dáng thật giống như rất thống khổ, em lo lắm.”

Nghiêm Phi nhìn dáng dấp kinh hoảng của cậu, không nhịn được cười nhẹ một cái, giữ chặt lấy sau gáy Cảnh Lâm, tại trên môi cậu nặng nề hôn lên, mới từ từ ôm lấy Cảnh Lâm.

Cho tới nay, trong lòng Nghiêm Phi đều có lo lắng. Cảnh Lâm quá mạnh, y vẫn luôn không theo kịp bước chân đối phương, này không liên quan tới chuyện ai lợi hại hơn ai. Y chỉ sợ khi thực lực giữa hai người cách rất xa, đối với tuổi thọ đôi bên cũng có ảnh hưởng. Điều y sợ nhất, kỳ thực chính là không thể làm bạn cả đời với Cảnh Lâm.

Thanh kiếm trong thần thức kia, thật ra lại một Tán Tiên kiếm tu cường đại nhất trên đại lục này tại vạn vạn năm về trước, thứ hắn tu chính là Vấn Tâm kiếm, lấy tâm làm kiếm, duy tâm duy nhất.

Con đường tu kiếm so với những tu giả khác, càng thêm gian nan càng thêm nghiêm khắc, đủ loại đau đớn thanh kiếm kia tạo ra cho y, là thử thách trọng yếu mà kiếm tu muốn thách thức kẻ kế thừa sẽ nhận được truyền thừa, thử thách đó đánh thẳng vào thần thức y, thống khổ tạo ra lớn hơn gấp nhiều lần so với đau đớn trên thân thể. Trong quá trình đó nếu như y chỉ cần có một tia ý nghĩ bỏ cuộc, chỉ sợ sớm đã bị linh bia đá văng ra.

Có điều, cuối cùng y vẫn kiên trì chịu đựng được, lúc đó điều suy nghĩ nhiều nhất trong trí óc, cũng chỉ đơn giản là hai chữ Cảnh Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui