Mười người chia làm hai tổ, đôi chồng trẻ Cảnh Lâm, cùng Hạng Trạch Hoa, Long Chương một tổ, bọn cậu đi ra ngoài tìm nguồn nước, những người còn lại đều lưu lại bảo vệ biến dị thú.
Lấy bản thân làm trận điểm bố trí Tuyệt Linh trận, Cảnh Lâm phát hiện tại trong núi rừng này vẽ ra Hư Không phù, không mất chút công sức nào, quả thực là tiện tay vẽ bừa.
Bởi vì trong núi rừng sương mù quá nồng, nên khá là ảnh hưởng tầm mắt. Bọn cậu dựa vào trực giác chọn một phương hướng rời đi, ven đường để lại ký hiệu tránh bị lạc đường. Cây cối trong núi rừng cao lớn giống với bên ngoài, trên đất cũng là rễ cây gồ hẳn lên. Cảnh Lâm một đường đi đầu trận pháp, đẩy ra cỏ cây hai bên thay mọi người mở đường.
Lá cây quanh thân không ngừng vang lên xào xạc, mới đầu mọi người không cảm thấy kỳ quái, chỉ tưởng là gió, nhưng rất nhanh phản ứng lại, phát hiện tiếng này vang lên liên tục, bọn cậu lại không cảm giác được nửa ngọn gió nào, lúc này mới thấy cổ quái.
Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi thả ra thần thức của mình, trong thần thức, cũng không phát hiện vật kỳ quái gì.
Hạng Trạch Hoa sờ sờ da gà nổi đầy người mình, “Sao lại có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình nhỉ?”
Người đối với những chuyện không biết đều bởi vì bổ não quá nhiều mà không ngừng sợ hãi, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi còn đỡ, con quỷ Cao Trác hai người còn thấy được, vì thế cũng không thấy quá sợ. Cậu để mọi người dừng lại, nhìn quanh bốn phía một cái, nói: “Không phát hiện ra thứ gì, trong này hình như không có động vật.”
Cậu vừa nói thế, những người khác cũng mới phát hiện, bọn cậu đi lâu như vậy, xác thực một con vật cũng không thấy, chả nói gì sâu, ngay cả tiếng chim cũng không nghe được.
Trong giấc mộng của Cảnh Lâm, hình ảnh cũng đứt quãng, chỉ lấy ra trọng điểm cho cậu “xem” thôi, cậu chỉ biết lai lịch của núi rừng này, nhưng đối với tình huống cụ thể bên trong thì không biết chút nào cả, bao gồm cả những linh bia có khắc công pháp kia được chôn ở vị trí cụ thể nào, hết thảy cậu đều không rõ.
Thế nhưng cậu có một suy đoán. Sinh tồn trong linh mạch bị chôn giấu vạn vạn năm, thì tất cả những sinh vật trong núi rừng đều sẽ được linh khí tôi luyện. Lúc đó vụ nổ lớn do linh khí gây ra ảnh hưởng đến địa cầu, cơ bản tất cả sinh vật đều đã xảy ra biến đổi, đã ở trong đây vạn vạn năm, thì sinh vật trong núi rừng này, biến hóa so với bên ngoài phải càng lợi hại hơn.
Nhóm Đại Năng đều là người, sau vạn vạn năm, bọn họ từ lâu đã hóa thành xương khô. Nếu như trong núi có sinh mạng tồn tại, như vậy bất luận nó là thứ gì, đợi thế giới khôi phục như lúc ban đầu, nó sẽ chính là nhân vật mạnh mẽ nhất trong Tân thế giới.
Ở trong mộng, nhân loại cùng yêu thú bất hòa, làm tu sĩ nhân loại, vài vị Đại Năng khẳng định không cho phép có yêu thú mạnh mẽ ngự trị bên trên nhân loại, bởi vì đến lúc đó, có khả năng rất lớn Tân thế giới sẽ bị yêu thú thống trị.
Đây là tình huống mà bọn họ tuyệt không cho phép.
Mà tâm trí cây cỏ thuần thiện, cho dù có linh trí, thái độ đối bên ngoài cũng hữu hảo, hơn nữa chúng nó sinh ra từ rễ, chỉ có thể đứng ở một nơi, muốn tích góp tu vi hóa thành nhân loại, càng cần có một quá trình dài đằng đẵng. Vì thế, bọn cậu đi lâu như vậy, trong tầm mắt nhìn được, ngoại trừ cây cỏ thì vẫn là cây cỏ.
Còn cảm giác bị người theo dõi, Cảnh Lâm nghĩ tới Mạn Mạn nhà Quan Song Song. Chính xác mà nói thì Mạn Mạn cũng là một loại yêu đi, nó có linh trí từ sau trận bạo phát lớn kia, vậy thì những cây cỏ không biết đã tồn tại bao lâu trong núi rừng này, chúng có linh trí, cũng là chuyện thường tình.
Nói không chừng một cây cỏ hoặc một cây thân gỗ mà bọn cậu lơ đãng đi ngang qua, cũng chính là thực vật đã mở linh trí, sẽ sản sinh ra một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi nhìn chằm chằm, thì không có gì kỳ quái nữa.
Cảnh Lâm đem suy nghĩ trong lòng nói với mọi người, sau đó kêu mọi người cẩn thận chút, mọi người tiếp tục tìm kiếm nguồn nước.
Đi dạo lung tung trong rừng, sau khi đẩy ra một mảnh sương mù dày đặc, rốt cuộc cũng có hơi nước lạnh lẽo phả vào mặt, trong lòng mọi người vui vẻ, đi nhanh vài bước lên trước, trước mắt xuất hiện một dòng suối hẹp dài.
Nói là suối, tựa hồ cũng không quá đúng, bởi vì nước trong dòng suối này, sền sệt giống như nước cơm vậy, còn lóa lên ánh sáng loang loáng, bên trên có hơi nước bốc hơi lên, mang theo mùi hương lành lạnh.
Nhìn dòng nước trắng chầm chậm lưu động tựa như dòng tơ lụa, mấy người trong chốc lát cũng không muốn nhúc nhích.
Mùi thơm đó trực tiếp che đi mùi máu tanh trên người bọn cậu, hít hà hai cái, Long Chương ngửi mùi hương lành lạnh kia, vuốt bụng mình, “Đột nhiên cảm giác thấy có chút no bụng.”
“Đúng thế, thơm quá.” Hạng Trạch Hoa một bộ dáng say mê, “Đây là nước sao? Nhìn như quỳnh tương ngọc dịch a.”
Nghiêm Phi chỉ chỉ hai bên dòng suối, “Mọi người nhìn cỏ ở đây đi, cũng giống như dòng suối, đều phát ra ánh sáng.”
Dòng suối giấu trong cây cỏ, chầm chậm chảy xuyên qua hai bờ cỏ, chúng nó tận tình xòa ra thân thể của mình, để dòng suối tràn qua thân thể nó, giội rửa bản thân càng thêm sạch sẽ, óng ánh.
Cảnh Lâm để mọi người tới gần dòng suối, cảm giác bùn đất dưới chân cực kỳ mềm mới dừng lại. Cậu ngồi xổm bên bờ suối, nhổ lên một cây cỏ xanh kéo lại gần xem. Sau đó phát hiện cỏ xanh phát sáng cũng không phải ảo giác của mọi người, cây cỏ này rõ ràng đã bị nhổ khỏi đất vẫn đang phát sáng, phía gốc rễ như bị một đám đom đóm bao vây lại vậy, cực kỳ thần kỳ.
Cỏ xanh này mọi người đều không biết tới, chờ tất cả mọi người đều quan sát một phen, Cảnh Lâm bẻ gãy cành cây của nó, một giọt chất lỏng trắng sữa từ nơi bị đứt rơi xuống, vừa vặn được Cảnh Lâm đón lấy, vị thơm giống như đúc mùi của dòng suối, chỉ là bởi vì cự ly gần hơn, nên càng thêm nồng, mà chất lỏng trắng sữa kia còn chứa không thiếu linh khí.
Cảnh Lâm nói: “Mùi thơm là do cỏ này phát tán ra.”
“Vậy nước này có thể uống không?” Hiện Hạng Trạch Hoa khá quan tâm vấn đề này.
“Hẳn là có.” Cảnh Lâm đáp, nước này được linh khí nồng đậm ảnh hưởng, chất nước không biết đã thăng cấp bao nhiêu lần, linh khí bên trong cơ hồ muốn biến thành thực chất, nói là quỳnh tương ngọc dịch hoàn toàn không quá đáng.
Cậu trước tiên vốc lên một nắm nước, bởi vì quá sền sệt, nên lượng bị chảy ra từ khe hở là cực ít. Cảnh Lâm uống một hớp, vào miệng lạnh lẽo, linh khí từng tia từng tia chui vào bụng, mới đầu không có vị gì, nhưng uống xong lại thấy ngọt ngào, cực kỳ có dư vị.
Uống ngon!
Cảnh Lâm ăn nhiều cà chua chứa linh lực như vậy, cảm nhận được linh khí bên trong quả cà chua không bằng một phần mười của nó.
Thấy động tác của Cảnh Lâm, động tác những người khác cũng không chậm, liên tiếp phát ra những thanh âm ca ngợi.
Hạng Trạch Hoa và Long Chương uống vài lần vốc nước mới dừng, trải qua rèn luyện thân thể bị linh khí suýt chút nữa căng đầy, thì sự tiếp nhận của bọn họ đối với linh khí lại đề cao không ít, uống nhiều nước suối như thế không những không cảm thấy khó chịu, trái lại còn thích ý mà thở phào một ngụm.
Hạng Trạch Hoa tiếc nuối nói: “Chúng ta dùng nước uống ngon như thế để giặt rửa quần áo sao?”
Cảnh Lâm tự nhiên cũng cảm thấy lãng phí, thế nhưng cậu chỉ có thể nhún vai: “Hết cách rồi, xoay chuyển lâu như vậy, chỉ tìm được nơi này.”
Nán lại một lúc, buộc bụng của bản thân uống no nước xong, mấy người một mặt đau lòng chọn một vị trí để xuống nước, bởi vì sương mù quá nồng, bọn cậu không nhìn thấy đoạn cuối của con suối, thế nhưng có thể thấy phương hướng lưu động của nó, nơi bọn cậu xuống nước, là vị trí hạ du, như vậy khi bọn cậu còn muốn đến uống nước này, uống trên thượng du là được.
Vừa chà tắm thân thể, Long Chương vừa nói: “Đáng tiếc, không có túi đựng nước, nếu không mang nước này đi thì tốt biết bao.” Bởi vì Cảnh Lâm sẽ bố trí Mưa To Như Trút trận, nên bọn cậu luôn không thiếu nước để dùng, khi nào dùng thì lấy, nên một thứ để đựng nước cũng không có.
Hạng Trạch Hoa lắc đầu nói: “Cậu có thể mang đi bao nhiêu chứ.”
Long Chương nhìn dòng suối nhỏ rộng có một mét, tiếc nuối đáp: “Nói cũng đúng.”
Hiện theo quan sát rừng núi này, thì có vẻ cực kỳ an toàn, trong thần thức Cảnh Lâm và Nghiêm Phi vẫn không có dị động gì. Bọn cậu đều rửa sạch sẽ thân thể, mặc quần áo ướt nhẹp đường cũ trở về.
Mấy người Triệu Chí Văn đợi đã lâu, chỉ lo bọn cậu gặp chuyện bất giờ gì, lúc thấy mọi người một thân sạch sẽ trở về, vội vàng nhảy từ trên mặt đất lên, “Tìm thấy nguồn nước rồi à?”
“Tìm được rồi.” Cảnh Lâm đáp.
Sau đó, Cảnh Lâm Nghiêm Phi lưu lại, Hạng Trạch Hoa cũng thế, để Long Chương dẫn đường cho những người khác, đưa bọn họ tới một bên suối đó.
Cảnh Lâm bố trí Noãn Khí trận, chờ mọi người rửa ráy sạch sẽ xong trở lại, quần áo của bọn cậu cũng sắp hong khô rồi.
Đợi mọi người thu thập xong, mọi người nhìn tới đám biến dị thú ngủ say mà phát sầu, nếm thử nước suối này, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi thêm được nữa muốn đi thăm dò núi rừng, thế nhưng cũng không biết chúng nó tới khi nào mới có thể tỉnh a.
“Khiêng đi đi?” Long Chương vuốt đầu Giun Bảo Bảo nói.
Thế nhưng khổ người đám biến dị thú đều không nhỏ a, nhỏ gọn nhất chính là Tiểu Hắc Long, cho vào trong túi là có thể mang đi, những đứa khác lại không được, nhẹ nhất có vẻ là Tông Tông hiện tại cũng phải bảy mươi, tám mươi cân, Quạc Quạc cùng Ộp Ộp đều nặng hơn nó, càng không cần nói tới Tố Trinh khổ người lớn nhất, hiển nhiên lúc nó ngủ say so với bình thường vác đi càng lao lực, hiện tại duy nhất có thể kéo nó đi chỉ có Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ. Lại còn Giun Bảo Bảo, Tam Hoa cùng tám con mèo biến dị khác, mấy người Khúc Chính Siêu còn trông cậy vào chuyện thu một trong số đó là sủng vật đấy, những đứa này, trọng lượng cũng chẳng thể nhẹ hơn a.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Lâm đánh nhịp: “Trước khi chúng nó tỉnh lại, chúng ta thăm dò hết xung quanh đây đã.”
Những ngày kế tiếp, mấy người Cảnh Lâm tiếp tục chia làm hai tổ, một tổ ra ngoài, một tổ ở lại.
Trong thời gian này, mọi người như cũ không thể rời khỏi Tuyệt Linh trận. Cảnh Lâm như thế, mà kinh mạch vẫn căng đau, bất quá trừ lần đầu tiên vì làm trận điểm bố trí Tuyệt Linh trận, còn không về sau cậu vẫn đứng tách khỏi mọi người, cậu muốn cho bản thân thích ứng cơn đau này, chỉ cần có thể chống đỡ được, đối với kinh mạch ngược lại là một loại rèn luyện vô cùng tốt.
Rất nhanh, ước chừng nửa tháng sau, bọn cậu đã thăm dò rõ ràng địa hình xung quanh, hiện tại có thể là vị trí trung tâm của mảng núi rừng này, còn làm rõ được tác dụng của một vài cây cỏ không biết tên. Trong đây, toàn bộ cây cỏ đều có thể được gọi là linh thực, dù chỉ là một cây cỏ nhỏ bé không chút bắt mắt nào, lượng linh khí ẩn chứa vẫn hơn rất nhiều so với cà chua.
Nói là núi rừng, thực tế hoàn toàn là một nơi chứa kỳ trân bảo vật.
Như cỏ xanh bọn cậu phát hiện hai bên bờ suối, chất lỏng trắng sữa bên trong đã bị Nghiêm Lộ cùng Quan Song Song đem ra làm đồ dưỡng da, hiệu quả phải gọi là cao siêu, tàn nhang trên mũi Quan Song Song hoàn toàn biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ trắng nõn. Bản thân da Nghiêm Lộ đã không tệ rồi, sau khi thoa thứ chất lỏng đó, da dẻ so trước càng thêm nhẵn nhụi.
Thấy chất lỏng dùng tốt như vậy, Hạng Trạch Hoa cùng Long Chương luôn cho rằng con trai cũng cần bảo dưỡng làn da, không nhịn được mà dùng theo, mỗi lần đi tới suối sẽ hái một đám lớn về lấy chất lỏng, sau đó sáng tối thoa một lần, dùng mấy ngày, hai người đều trông trẻ hơn vài tuổi.
Khúc Chính Siêu và Tào Tam Gia vốn còn xem thường chuyện này, cũng không nhịn được lén dùng, cuối cùng tiểu đội mười người sau khi rửa mặt mỗi ngày, đều ngồi thành hàng mà bôi lên chất lỏng, cũng coi như một kỳ cảnh.
Tối hôm đó, chính là Cảnh Lâm và Nghiêm Phi trực đêm, bỗng nhiên cảm giác được tiếng vang bên biến dị thú, hai người chạy tới, phát hiện cả đám đã tỉnh rồi, lúc này đều nhìn chằm chằm Tố Trinh ở giữa.
Tố Trinh đang lột da.
Đây là lần thứ hai nó lột da sau khi theo Cảnh Lâm, hơn nữa khoảng cách thời gian không tới một tháng. Giờ khắc này nó phảng phất đang cực kỳ thống khổ, toàn thân không ngừng co giật nhúc nhích, da trắng như tuyết trên người từng chút một lột ra, lộ ra cái trán, vốn chỉ có một nếp gồ nhỏ, giờ khắc này càng sắc bén hơn một chút, không nghi ngờ chút nào, tại lần lột da sau của Tố Trinh, góc gồ kia chỉ sợ sẽ cực sắc bén.
Thời điểm Tố Trinh lột da, những người khác cũng tỉnh. Bọn cậu quan sát một hồi biến dị thú nhà mình, đại thể đều xuất hiện biến hóa.
Tỷ như Tông Tông, không biết từ lúc nào bỗng nhiên có thêm một cái đuôi, hai đuôi xõa tung đung đưa phía sau, sau khi tỉnh lại làm nũng cọ cọ bên người bọn cậu; màu sắc Ộp Ộp so trước càng thêm diễm lệ, màu sắc này làm lòng người kinh hãi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có loại cảm giác không nhịn được nổi đầy da gà; màu tím trên vai cánh Quạc Quạc lại tăng lên chút, cái lông vũ trên trán kia cũng dài thêm chút; kích thước Tiểu Hắc Long ngược lại không có biến hóa gì rõ ràng, đương nhiên cũng không phải không có, có lẽ còn đang trong trạng thái tích lũy, vẫn chưa tới điểm giới hạn biến hóa.
Tam Hoa cùng tám con mèo biến dị, gần như lông trên thân đều dài ra chút, cơ thể biến lớn hơn, móng vuốt càng sắc bén, đặc biệt lông trên đuôi, sờ lên tựa như sắt thép vậy, ai bị quét trúng một cái, phỏng chừng phải ngủm.
Còn Giun Bảo Bảo nhà Long Chương kia, ừm…… Hàm răng trắng hơn, da cũng đen hơn. Có thể đoán ra cảnh tượng Tố Trinh càng ghét bỏ màu da của nó lúc tỉnh lại rồi.
Tốn gần một buổi tối, Tố Trinh mới như đạt được sinh mạng mới, lột da xong.
Lớp da rắn như thường bị nó giao cho Cảnh Lâm cẩn thận thu lại, Cảnh Lâm kéo kéo, phát hiện vỏ rắn lột so lần trước, càng có tính dai hơn.
Đám biến dị thú đã tỉnh lại, cũng đại biểu bọn cậu rốt cuộc có thể rời đi nơi này, thăm dò sang những nơi khác.
Lần này bọn cậu đi thăm dò lên thượng du dòng suối, một đường đi, cỏ xanh ven bờ có thể thoa mặt vẫn luôn sinh trưởng, loại thực vật này chỉ mọc một bên dòng nước, theo nước mà sinh, tại địa phương khác bọn cậu vẫn chưa từng tìm thấy.
Long Chương nhìn những cỏ xanh này, nói: “Thời điểm chúng ta đi ra ngoài, mang theo chút đi thôi, sau đó làm sản phẩm dưỡng da cái gì, khẳng định cháy hàng.”
Quan Song Song nói: “Tôi cũng có ý đó, còn có lá trà nhà tôi nữa, về sau có thể làm thành kẹo cao su.”
Đối với tương lai, tựa hồ mỗi người đều có quy hoạch.
Dòng suối rất dài, bọn cậu đi men theo nửa ngày cũng không thấy đầu nguồn, Tiểu Hắc Long vừa thấy dòng suối liền nhảy vào, vẫn theo bọn cậu bơi đi, còn từ trong nước ngậm ra hai khối tinh thể ôn nhuận trắng như tuyết ném cho Cảnh Lâm, to bằng bàn tay, linh khí không ngừng cuồn cuộn từ trong tản ra.
Cảnh Lâm hỏi Tiểu Hắc Long đây là vật gì, nó cũng mơ mơ màng màng nói không rõ lắm, chỉ biết trong nước sinh ra thứ tốt, có thể lấy về cải thiện chất nước, như vậy về sau nó cũng có nước thơm như này để tắm rồi!
Thế nên Cảnh Lâm liền nhận.
Trong đám biến dị thú, Tiểu Hắc Long vội vàng bơi lôi, Tố Trinh dẫn theo Tông Tông một đường lề mề theo sát đội ngũ, đi một bên hái cây ven đường, hái nhiều hơn chính mình không ngậm được, liền để Cảnh Lâm buộc túm lại cho Tông Tông cõng, chờ Tông Tông không khiêng nổi nữa, liền để Ộp Ộp Quạc Quạc giúp nó, chờ hai đứa này cũng không còn chỗ chứa nữa thì còn có nhiều mèo biến dị như vậy cơ mà, đầy đủ cu li.
Giun Bảo Bảo chui tới chui lui trên đất dưới đất, mỗi lần khoan ra, liền mang cho Long Chương một đoàn bùn đen thật lớn, tốc độ rất nhanh, chứng minh bùn đen nơi này so bên ngoài cũng nhiều, bởi vậy Giun Bảo Bảo tìm đến mức sung sướng, còn hào phóng đưa cho người khác, có điều một hai đám còn tốt, cho thêm nữa tất cả mọi người cũng chẳng có thứ gì để đựng.
Không khỏi nhao nhao nắm tay thở dài.
Mọi người đi từ sáng tới chạng vạng, ngay lúc bọn cậu không nhịn được hoài nghi dòng suối này căn bản không có phần cuối, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rừng bia.
Điều này làm Cảnh Lâm không khỏi nhớ tới linh bia khắc công pháp trong mộng đó.
Mọi người vốn còn cảm thấy mệt mỏi, cũng trong nháy mắt trở nên hoạt bát.
Nhìn rừng bia gần trong gang tấc, thế nhưng tất cả mọi người không dám tùy tiện đi qua, đều nghĩ khẳng định có thử thách gì đó mới được thông qua cũng không chừng.
Nhưng sự thực chứng minh bọn cậu nghĩ quá nhiều.
Giun Bảo Bảo vốn khoan đục dưới lòng đất, tại một mảnh không khí nghiêm túc cẩn thận, bỗng nhiên chui ra từ trong lòng đất, một cái đầu to bọc đầy bùn đen đứng ở giữa rừng bia, vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người tụt lại phía sau.
Cũng chẳng trách nó được, nó là căn đúng thời gian, mỗi lần chui ra, vĩnh viễn đúng chỗ mọi người đang đứng. Lần này mọi người chỉ lo ngắm rừng bia, nhất thời quên nó, chân vừa ngừng, liền để nó chạy đi trước.
Bất thình lình thấy Giun Bảo Bảo xuất hiện phía trước, Long Chương thấy thế, cuống lên: “Giun Bảo, mau tới đây!”
Giun Bảo Bảo từ trong đất chui lên, trườn tới, mắt đen chớp chớp, vẫn một mặt mờ mịt.
Thấy tình huống này, Cảnh Lâm cẩn thận đem thần thức dò xét ra, sau đó cậu phát hiện những linh bia kia, nhìn như tảng đá, nhưng nó cũng không phải tảng đá, mà là một loại phương pháp hóa thành hình ảnh có thể nhìn thấy được, được tạo thành từ việc tụ tập linh khí, mỗi một tấc của nó ở trong phạm vi nhỏ mà chậm rãi lưu động, tuần hoàn theo một quy luật không rõ, có thể duy trì thân bia không tiêu tan, không trách được gọi là linh bia.
Cậu bước chân đi hướng về rừng bia, cổ tay bị Nghiêm Phi kéo một cái.
Cảnh Lâm quay đầu nhìn y: “Không có chuyện gì, sẽ không có nguy hiểm.”
Nghiêm Phi không buông, cùng cậu đi vào.
Tới một khối linh bia gần nhất, Cảnh Lâm đưa tay đụng vào, quả nhiên tay đâm xuyên qua, linh bia đó chỉ thoáng xuất hiện gợn sóng, sau nháy mắt rối loạn, lại trở về bộ dáng ban đầu.
Nghiêm Phi quay đầu nhìn những người khác: “Đi vào đi, không có chuyện gì.”
Tổng cộng có 132 khối linh bia, đại biểu 132 loại tâm pháp, 132 môn phái. Trên mỗi tấm linh bia, đều khắc những đồ văn phiền phức, kiểu chữ thâm ảo.
Thế nhưng bọn cậu một chữ cũng không đọc được, một hoa văn cũng không thể hiểu, đây là vào núi bảo vật mà vẫn phí công vô ích sao?
“Đừng nóng vội.” Cảnh Lâm an ủi mọi người, “Đã ở trong này nửa tháng rồi, đợi thêm một đoạn thời gian ngắn nữa thử nghiệm cũng chẳng có vấn đề gì.”
Ngược lại trong này có nước có quả dại, tuy nhạt nhẽo chút, nhưng không chết đói được.
Cảnh Lâm cũng giống thế không hiểu trên linh bia ghi những gì, thế nhưng cậu cảm thấy có khả năng là không thích hợp, người chọn công pháp, sao lại không phải công pháp chọn người.
Sau đó, mọi người đóng quân lại ngay trong rừng bia, mỗi ngày mọi người đều bằng trực giác chọn quan sát linh bia mình chú ý, xem mệt liền nghỉ ngơi, nghỉ xong lại tiếp tục.
Mới mấy ngày đầu, mỗi người đều nhìn đầu choáng mắt hoa, lúc ăn cơm trước mắt đều là kiểu chữ như giun xéo cùng hoa văn đồ hoa thay phiên lóe lên.
Liên tiếp mười ngày, trải qua sinh hoạt đều khô khan tuần hoàn như vậy.
Người đầu tiên tiến vào trạng thái, là Nhạc Nhạc.
Cảnh Lâm đặc biệt chú ý Nhạc Nhạc, khi cậu bận bịu, đều gọi Quạc Quạc cùng Tông Tông theo Nhạc Nhạc, nhắc nhở bé chú ý giải lao. Ngày này Cảnh Lâm lần nữa tìm khối linh bia xem, đó là tấm Nghiêm Phi vừa xem qua, cậu mới vừa nhìn, Tông Tông đã chạy tới bên gọi cậu.
Chờ tới lúc Cảnh Lâm nhìn thấy Nhạc Nhạc, bé đang vô thức ngồi xếp bằng trước một khối linh bia, mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, cả người tựa hồ tiến vào một trạng thái phi thường huyền diệu, người bên ngoài có gọi làm sao cũng không phản ứng.
Vì phòng ngừa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cảnh Lâm trước không vội chuyện chính mình, toàn tâm toàn ý canh giữ bên cạnh Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc vừa ngồi xuống này, an vị năm ngày bốn đêm mới mở mắt ra.
Nhạc Nhạc vừa mở mắt, nhìn thấy Cảnh Lâm, đôi mắt cười loan thành mặt trăng, “Cậu.”
Nhìn bé không có chuyện, Cảnh Lâm cũng thả lỏng không ít, vươn tay sờ mò các nơi trên thân thể bé, hỏi: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không, trước cháu làm sao thế, nói với cậu một chút?”
Những người khác cũng vây lại đây.
“Cháu cũng không rõ lắm.” Nhạc Nhạc đáp, “Chỉ nhìn một lúc, đầu óc tựa như bị khóa vào nó.”
Nhạc Nhạc nhìn khối linh bia kia, chữ viết đồ văn bên trên mới đầu bé như cũ còn nhìn xa lạ, nhưng đột nhiên, bé lại cảm giác tựa như xuất hiện tại một thế giới khác vậy, các tranh ảnh văn tự trước mắt bé từ từ phân giải ra, tranh ảnh phức tạp trở nên vô cùng đơn giản, từ ngữ cực kỳ thâm ảo cũng trở nên dễ hiểu.
Thông tin cất giấu trong một khối linh bia là vô cùng khổng lồ, thần thức Nhạc Nhạc hút vào trong linh bia lâu ngày như vậy, những kiến thức kia tại mỗi giờ mỗi phút không ngừng chui vào đầu bé, giúp bé lý giải rõ ràng, mãi tới khi một chữ cuối cùng khắc sâu, bé mới bị linh bia đá ra, theo đó ngay lập tức tỉnh lại.
Bỗng nhiên, Nghiêm Phi chỉ vào khối linh bia trước người Nhạc Nhạc, “Mọi người nhìn xem!”
Tất cả mọi người quay sang, chỉ thấy chữ viết văn hoa trên tấm bia kia chầm chậm biến mất, sau khi trên đó mất hết sạch, khối linh bia này cũng đột nhiên sụp đổ, tán loạn trong không khí, không còn tồn tại nữa.
Cảnh Lâm hỏi Nhạc Nhạc: “Những gì trên bia viết cháu còn nhớ không?”
Nhạc Nhạc gật đầu: “Cháu nhớ.”
Tất cả mọi người thở nhẹ một hơi, trong mắt bắn ra khát vọng vô hạn —— quá thần kỳ, đây chính là thủ đoạn của người Tu Chân trong truyền thuyết? Thời khắc này, mọi người không còn tâm tư đặt vào chuyện khác nữa, dồn dập xoay người, lần thứ hai vùi đầu vào giải đoán những linh bia khác.
Cảnh Lâm sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, hiện tại cũng không vội vã hỏi bé đến cùng có được thứ gì, chỉ vui mừng cười: “Quạc Quạc cùng Tông Tông tìm được thật nhiều trái cây ngon cho cháu, cháu năm ngày không ăn rồi, ngay lập tức không thể ăn nhiều. Sau khi ăn xong, liền để mấy đứa Tố Trinh chơi với cháu, không nên đi loạn, bọn cậu còn có chuyện phải làm.”
Nhạc Nhạc gật đầu, bé biết những thứ viết trên tấm linh bia đều rất hiếm có, hiện tại bé đã sở hữu một, bé hi vọng mấy người cậu của mình cũng có thể đạt được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...