Lễ cưới qua đi, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày liền, sau đó mới đi lên huyện.
Nhà cùng cửa hàng Thi Lỗi tặng, hai người cũng đi xem, là ở vị trí đầu tiên của khu vực phồn hoa nhất. Cảnh Lâm làm các thủ tục, phân biệt đưa cho Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn mỗi người một bộ, để lại cho Nhạc Nhạc hai bộ, cậu và Nghiêm Phi thì sở hữu một bộ nhà ở, cửa hàng thì suy tính vài hôm nữa sau khi huyện thành đi vào quỹ đạo, sẽ lấy để mở cửa hiệu.
Lúc này Cảnh Lâm còn không biết, về sau huyện thành Giai Lâm sẽ là một trong những nơi có giá cả phòng ốc cực kỳ đắt đỏ, bên trong huyện thành càng là tấc đất tấc vàng, có thể sở hữu một bộ phòng ở bên trong thành Giai Lâm thì nửa đời sau hoàn toàn không cần sầu lo gì nữa.
Có điều kể cả Cảnh Lâm biết rõ, thì những bộ phòng ở kia cậu vẫn sẽ cho đi.
Nơi xử lý hành chính bây giờ của huyện, chính là tòa nhà lớn mà trước đây của cơ quan nhà nước. Sau khi tận thế giáng lâm, một vài người làm việc bàn giấy sổ sách bị coi như hoàn toàn mất hết công dụng, hiện tại một lần nữa kiếm được bát cơm. Ngày hôm nay vừa đến giờ làm việc, một vài người từ sớm liền mặc quần áo thật dày đi vào nơi xử lý công vụ, vừa bước vào tòa nhà lớn mọi người đều cảm thấy không đúng, không gì khác, chính là quá ấm áp a!
Một giây trước còn bị lạnh tới run rẩy, một giây sau lại ấm áp đến mức cởi được áo khoác rồi.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy?” Có người mừng rỡ hỏi đồng bạn bên cạnh.
Đồng bạn cũng chỉ biết xua tay, một bộ mờ mịt không rõ.
Có người tự nhận hiểu rõ mọi chuyện đứng ra nói: “Đoạn thời gian trước không phải đoàn người của căn cứ trở về đó sao, nghe nói mang về một loại tảng đá màu xanh lam, có thể tỏa ra nhiệt, ngày hôm trước trên tấm bảng công bố nhiệm vụ bên kia, không phải đã công bố một vài nhiệm vụ kỳ quái hay sao, trong đó có một ít nhiệm vụ đặc thù là tìm kiếm tảng đá đó.”
Hai người nghe xong, miệng ồ ồ mà gật đầu, tảng đá màu xanh lam đó bọn họ cũng đã nhìn qua, người ra nhiệm vụ có lấy ra giới thiệu công dụng cho người trong căn cứ, nghe nói một khối như vậy chỉ to bằng nắm tay là đổi được thật nhiều vật tư đấy, đủ để một người ăn chừng mười ngày. Bọn họ vừa đi về nơi công tác của mình, vừa nghĩ tới trưởng căn cứ thật hào phóng, tảng đá đắt tiền như thế cũng cam lòng lấy ra cho bọn họ dùng.
Thi Lỗi đương nhiên không hào phóng như vậy rồi.
Bên trong tòa nhà lớn này ấm áp như thế, tất cả là đều nhờ công lao của Noãn Khí trận mà Cảnh Lâm bố trí.
Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi gần nhất bận rộn không ngừng, huyện thành chưa xong việc, hai ngày nữa không phải đến thôn này thì lại đến xóm kia, tìm trận điểm, vẽ bùa, bày trận, tựa như con quay quay không ngừng. Nghiêm Phi cũng giúp đỡ một chút, thế nhưng tu vi của y có hạn, không thể bố trí trận pháp quá lớn, một khi lớn hơn y liền không khống chế được, sẽ bị tán loạn. Có điều mỗi ngày rèn luyện như thế, đến buổi tối lúc y tu luyện, đúng thật cảm giác được tu vi của bản thân có sự tăng trưởng.
Lúa mì đời hai được mở rộng trồng trọt, một vài đất đai của các thôn được trưng dụng, căn cứ đều kí hợp đồng với bọn họ. Thôn dân ở những nơi đó chỉ cần đưa đất ra, đất vẫn là của bọn họ, khi trồng lương thực, nhân công căn cứ sẽ xuất, đến lúc thu hoạch lương thực, mỗi mẫu đất các thôn dân chỉ có thể lưu lại một phần mười, ý là phí thuê mướn đất căn cứ đưa.
Vừa nghe một phần mười rất ít, nhưng không ai phản đối cả, đối với bọn họ mà nói, hiện nay đất chẳng trồng ra cái của khỉ gì cả, để đấy cũng chỉ có thể hoang phế, lại còn chẳng cần bọn họ xuất lực nữa, hợp đồng cũng đã kí rồi.
Thôn trước kia của mấy người Chung Hiếu Huy, những người đi cùng về sau cũng không có trở lại, đất đã bị căn cứ đem đi làm thí nghiệm rồi. Căn cứ chỉ liên lạc với một hộ bọn hắn mà thôi, song phương kí hợp đồng xong, hai cha con Chung Hiếu Huy được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, Chung Hiếu Huy cảm thấy ở nhà cô của mình, cuộc sống thật sự rất tốt đấy, tuy việc gì cũng cướp làm, nhưng hai cha con ở lại vẫn có chút không an lòng. Hiện tại thì tốt rồi, chờ đất bên thôn có thứ thu hoạch được, bọn hắn cũng sẽ có tiền thu vào. Bọn hắn đã đi hỏi Mã Nhân Thiện rồi, trong thôn có vài nhà không có người ở, muốn ở lại thôn an cư lạc nghiệp được không. Mã Nhân Thiện cung cấp thông tin chuẩn xác cho bọn hắn rằng, đợi khi nào ổn định lại, nếu nhà của những người kia không có ai trở về, thì sẽ trưng cầu ý kiến người trong thôn, nếu quá nửa số người đồng ý thì mọi chuyện xong xuôi.
Những thứ liên quan trồng trọt, gần nhất căn cứ Giai Lâm liền truyền ra ngoài một nhiệm vụ, tuyển dụng một vài người trẻ tuổi có sức khỏe đi xới đất, thù lao không nhiều, mỗi ngày một cân bột thô, chỉ bao ăn một bữa cơm trưa, có điều, nhiệm vụ này đối với rất nhiều người cần giao ra phí cư dân lâm thời trong huyện thành mà nói, cũng đã là việc tốt rồi. Hơn nữa đi qua đi lại đều có đội hộ vệ của căn cứ hộ tống, cũng không lo vấn đề an toàn.
Chờ sau khi lúa mì mọc, nhổ cỏ, phòng ngừa sâu bọ đều cần nhân công, còn phải giữ lại một vài người không lười biếng hay làm điều xấu xa, nói chung có thể tin được để tiếp tục các công việc về sau, điều đó Thi Lỗi cũng cần phải sắp xếp người bí mật khảo sát mới được.
Công việc đó người thôn Cảnh Lâm không ai đi cả, gần nhất bọn cậu đều đang bận làm biến dị đất trồng lần hai nhờ bùn đen đây. Trải qua thương lượng, phương hướng trồng trọt của người trong thôn không giống nhau, tỷ như gia đình Triệu Thiểu Kiền, rồi mấy nhà cũng đã trồng các loại thảo dược nữa đều thiên hướng về trồng cây thuốc, mấy gia đình họ Mã đều trồng các loại rau dưa, số còn lại, cơ bản trồng lúa mì.
Những cây trồng này thu hoạch xong, chờ về sau có giống lưu lại, là có thể cung cấp cho các hộ trong thôn dùng rồi.
Một đại gia đình Cảnh Lâm, tất cả đất trộn bùn đen của Nghiêm Phi cùng Triệu Chí Văn đều bị Cảnh Lâm chia làm hai nửa: Mảnh đất nhà Nghiêm Phi đằng này, một nửa bố trí Hàn Băng trận trồng cà chua, hạt giống đều do nhà Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cung cấp, lượng quả cà chua trong vườn nhà Nghiêm Phi còn nhiều hơn nhà Cảnh Lâm, hạt giống vẫn luôn giữ lại; nửa kia liền bố trí Xích Viêm trận, trồng cây ớt chỉ thiên Cảnh Lâm đã cho biến dị, bọn cậu tin rằng về sau bột ớt cay này xuất hiện trước mặt mọi người sẽ có thu hoạch cực kỳ lớn; mảnh đất nhà Triệu Chí Văn kia, mỗi một nửa toàn bộ mang ra trồng bí đao cùng bí đỏ biến dị, hạt bí đao và hạt bí đỏ đều ăn rất ngon, công dụng của dây leo cũng không tồi nữa. Còn về phần nhà Cảnh Lâm, thì để đào tạo cây trà cùng cây bánh ngọt, với một ít hạt giống biến dị mà Long Chương đưa cho.
Cây bánh ngọt có rất nhiều rễ, Cảnh Lâm liền thử lấy ra mấy cái trồng bên trong bùn đất, hy vọng có thể mọc ra được cây con. Cây trà liền trồng bên ngoài Hàn Băng trận, còn rễ băng Cảnh Lâm tạm thời không trồng, tốc độ mọc của nó thực sự rất nhanh, Cảnh Lâm sợ các cây trồng khác bên trong mảnh đất này sẽ bị ảnh hưởng.
Trong huyện Thi Lỗi đúng là cố ý tìm mấy nơi, gieo xuống rễ băng, tin tưởng không bao lâu nữa, là có thể mọc ra một đám lớn.
Đang lúc mọi người bận rộn, quả óc chó trong sân sau nhà Cảnh Lâm thành thục rồi.
Quả óc chó này dựa theo bình thường, đã sớm có thể ăn. Có điều trước lúc đi ra ngoài, Cảnh Lâm thử hái một quả óc chó xanh mượt xuống, đập bỏ vỏ nếm thử mùi vị, cực kỳ chát, muốn mang một ít đi trao đổi cũng không được. Sắp tới ba tháng đến nơi rồi, lại hái một, mùi vị cũng rất tốt, rốt cuộc cũng là lần biến dị thứ hai, mùi vị so trước đây tốt hơn rất nhiều, vừa tươi vừa giòn, hương thơm rất đậm.
Nghiêm Phi hái một quả óc chó xuống, nhìn chằm chằm Tố Trinh đang trườn bò thị sát địa bàn của nó bên trong đất trồng ớt chỉ thiên, sau đó ném quả óc chó vào trúng đầu nó.
Tố Trinh không phòng bị, bị quả óc chó đập trúng đầu, có điều vảy nó cứng ngắc, một chút va chạm ý cũng chả được coi là gãi ngứa. Quả óc chó đó lăn lông lốc bên người nó hai vòng, nó liếc mắt nhìn Nghiêm Phi một cái, chóp đuôi quét qua, quả óc chó liền bay ra ngoài, rơi xuống bên chân Nghiêm Phi, răng rắc một tiếng, nứt ra rồi.
Nhưng vì đã đi một vòng trong Xích Viêm trận, nên quả óc chó này trực tiếp biến thành óc chó khô, cũng không cần phải gia công lần hai. Nghiêm Phi nhặt lên, chỉ thấy vỏ màu xanh biếc vốn có đã mất, chỉ còn lại một lớp cứng ngắc bao bọc thịt quả.
Nghiêm Phi từ vết nứt đẩy ra lớp vỏ cứng rắn, lấy thịt quả bên trong trở nên xốp giòn, ném vào miệng, nhai hai lần sau đó vểnh vểnh ngón tay cái về phía Cảnh Lâm: “Hương vị không tồi.”
Vì thế chờ tới lúc được nhàn rỗi, Cảnh Lâm cùng toàn gia, cầm sào tre bốp bốp gõ toàn bộ quả óc chó xuống, lưu lại một phần nhỏ, ngoài ra đều ném vào Xích Viêm trận, một lát sau lấy ra là được.
Vỏ quả óc chó này cũng không chịu được năng lượng của trận pháp, nhưng cái vỏ cứng rắn của nó có thể kiên trì trong một khoảng thời gian nhất định, chỉ cần nắm chắc lượng thời gian đó, thì chẳng phải lo nó bị nướng cháy hoặc xuất hiện hiện tượng bị nướng đến không còn gì cả.
Mấy ngày gõ óc chó, trên bàn cơm lập tức xuất hiện vài món ăn dùng nhân óc chó, mọi người phải ăn đến thơm ngon.
Hai gốc cây óc chó thu được rất nhiều quả, Cảnh Lâm đều đưa một chút cho các nhà trong thôn, để mọi người nếm thử mùi vị, sau đó lại lấy ra một phần mang lên huyện giao dịch, bị Thi Lỗi nghe tin được mà đến đổi hết đi rồi.
Bây giờ Thi Lỗi là nhìn chằm chằm Cảnh Lâm, chỉ cần Cảnh Lâm vào huyện, trong tay không có đồ vật gì còn đỡ, một khi đã mang theo thứ gì thì cái lỗ mũi tinh như chó của Thi Lỗi có thể chuẩn xác tìm tới vị trí của cậu.
Thi Lỗi vừa gõ óc chó vừa nói với cậu: “Chúng ta đều thân quen như vậy, sau có thứ gì mới mẻ, trực tiếp đưa đến chỗ tôi là được, giá cả cậu cứ nói.”
Cảnh Lâm cũng lười hao tâm tốn sức hơn nữa, trực tiếp đáp ứng.
*
Từ khi lấy được bí tịch Ngụy Chân cho, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi từ trong sách thu được không ít lợi ích, còn gọi Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ tới cùng giảng giải lại cho bọn họ. Có cơ sở bí tịch, Cảnh Lâm bắt đầu dậy Nhạc Nhạc luyện theo.
Có điều mỗi lần Nhạc Nhạc đều là một bộ “Cháu có chăm chú nghe, nhưng không hiểu gì hết a”, thử mấy lần liền, Cảnh Lâm cũng chỉ có thể buông tha, nghĩ Nhạc Nhạc được các biến dị thú yêu thích như vậy, lại có thể giao lưu cùng chúng nó, hay là Nhạc Nhạc về sau lại có cơ duyên ở phương diện này cũng không chừng.
Cho nên, đối với hướng đi về sau của Nhạc Nhạc, kỳ thực Cảnh Lâm cũng không quá lo lắng.
Dưới cơ sở được bí tịch phụ trợ, Cảnh Lâm dễ dàng có thể tiến giai thêm một tầng nữa, mà Nghiêm Phi vẫn luôn đuổi theo cước bộ của Cảnh Lâm, cũng rốt cuộc tiến vào bậc Càn Khôn.
Đồng thời, hai người vẫn luôn thử nghiệm lồng phòng hộ, Cảnh Lâm đã không chỉ bao bọc được mình trong một thời gian rất dài, mà còn đang tiếp tục thu nhỏ nó lại, trong quá trình thu nhỏ đó, lồng phòng hộ còn có thể biến đổi tùy theo ý thức của cậu.
Trải qua mấy lần chiến đấu, Cảnh Lâm đã nhận ra sự lợi hại của thần thức, có thể nói loại phương thức công kích này sẽ khiến người khác khó lòng phòng bị, bây giờ cậu và Nghiêm Phi trong lúc luyện tập đối chiến, đã gia tăng thêm một hạng mục công kích bằng thần thức này, bởi vì chỉ cần nắm chặt cường độ, lại không hướng về đầu đối phương, thì cũng không sợ sẽ tạo thành ngộ thương nghiêm trọng gì.
Trong lúc đó, bọn cậu phát hiện ra, mỗi khi có lồng phòng hộ, công kích bằng thần thức sẽ chịu phải sự ngăn cản, đặc biệt khi Cảnh Lâm tăng độ dày vách lồng lên, Nghiêm Phi sử dụng một kích toàn lực, bất kể là dùng thần thức hay sức mạnh thân thể hoặc công kích bằng vũ khí, thì ảnh hưởng tạo ra đều cực kỳ nhỏ bé.
Vì thế Cảnh Lâm tổng kết được, lồng phòng hộ càng nhỏ, năng lực phòng ngự càng cao, thêm nữa, một khi đối phương công kích phá được phòng ngự thần thức của ngươi, thì thương tổn tạo ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới não bộ, tạo thành vết thương không thể xóa nhòa, ví dụ như bị choáng váng hoặc trực tiếp tử vong.
Trên cơ sở đó, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi lại mở rộng ra mấy bộ phương pháp luyện tập, tỷ như thần thức không nhất định chỉ có thể thu nhỏ áp súc lại hoặc tăng lớn lên, nó có thể biến thành con rắn trườn một cách nhanh nhẹn hay không? Hoặc là một đường sợi nhỏ, hoặc một thứ binh khí?
Những điều này, đều cần phải áp súc thần thức đến mức tận cùng, đối với lực khống chế thần thức phải đạt đến trình độ bậc cao mới có thể hoàn thành, cũng chính là mục tiêu sau đó mà mấy người Cảnh Lâm vẫn đang tiếp tục cố gắng.
Thông qua những bài rèn luyện này, hiện tại Cảnh Lâm trên phương diện thí nghiệm áp súc trận pháp, cũng đạt được thành tựu không nhỏ, có trận pháp lớn như phòng ốc, giờ đây đã bị cậu áp súc đến mức chỉ to bằng cái thớt, kiên trì một đoạn thời gian nữa, tin rằng hoàn toàn có thể thu nhỏ lại thành một điểm để khắc vào bên trong ngọc thạch.
Mùa đông không có chuyện gì để làm, mấy người Cảnh Lâm ngoại trừ tu luyện, thì chính là chăm sóc đất ruộng nhà mình, thi thoảng lên huyện thăm nom một chút, thời gian một năm này, cứ như vậy từ từ đi đến cuối.
Sắp ăn Tết rồi.
Năm nay, bầu không khí lúc ăn Tết so với trước thoải mái hơn nhiều lắm, tất cả mọi người đã vơi bớt đi cảm giác cấp bách khi cuộc sống không ổn định, cái gọi là trong tay có lương lòng không hốt hoảng chính là như vậy.
Trải qua thời gian dài như thế, tường thành quanh thân huyện đã xây xong toàn bộ, ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài chẳng được an tĩnh kia, bất kể là tối hay ngày, trên đường đều có đội nhỏ tuần tra, hoàn cảnh sinh hoạt rất an toàn.
Hiện tại trong huyện không có hội giao dịch nữa, ngay trên con đường mà Cảnh Lâm sở hữu một cửa hàng kia, hai bên đường lục tục mở ra một vài cửa hiệu, cơ bản đều là căn cứ mở ra, cung cấp một ít đồ dùng hằng ngày, hoặc là đồ ăn săn bắn được.
Trước khi ăn Tết, mấy người Cảnh Lâm đi lên huyện đổi về không ít vật dụng cần thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...