Mạt Thế Hai, Ba Sự

Ngủ trên xe ngựa nhiều ngày, lâu lắm mới có giấc ngủ ngon trên giường, ngày hôm sau tất cả mọi người muốn sớm một chút về nhà, vì vậy tuy sáng dậy sớm, nhưng lại vẫn có tinh thần hơn so với bình thường.

Đường về nhà rất thuận lợi, mọi người đi qua thôn họ Tạ, nhìn thấy người nhà Tạ Thư ôm hắn mừng phát khóc, cũng càng nhớ nhung người nhà hơn. Chờ đến lúc tới bên ngoài tường vây thôn, mỗi người đều lớn tiếng kêu gọi, hoặc gọi tên cha mẹ, hoặc rống tên vợ con, nhao nhao ồn ào cả lên, cực kỳ kích động.

Trong phòng nhỏ vẫn có người chịu trách nhiệm, nghe thấy thanh âm quen thuộc của người thân, lập tức mở cửa ra.

Bọn cậu trở về, thôn xóm an tĩnh lần thứ hai náo nhiệt lên.

Hai người Chu Ngọc cùng đôi vợ chồng Nghiêm Nhuệ Phong ở trong đám người nhìn thấy mấy đứa con cháu nhà mình, tâm tình lo lắng ngày dài rốt cuộc buông lỏng, cảm giác bọn cậu đi ra ngoài lần này quá lâu rồi, ngay cả Tố Trinh vốn có thân hình quá mức dữ tợn trong mắt hai bác gái, khi các bà nhìn lại lần nữa đều có vẻ đáng yêu hơn chút.

Quan tâm người thân xong, người trong thôn mới có tâm tư đặt ánh mắt lên từng chiếc từng chiếc xe bò, xắn ống tay áo bắt đầu dỡ muối ăn bên trong xuống. Vuốt một túi một túi muối ăn, Mã Nhân Thiện nói: “Lần này đổi được không ít muối ăn a.”

Số lượng này đủ thôn bọn cậu dùng trong một năm rưỡi nữa.

Mã Nhân Thiện gõ vang chiêng đồng dưới tàng cây hoa quế, nói với đoàn người: “Đều đem sổ sách ghi lương thực lấy ra, mọi người phân muối ăn ra từng phần.”

Lần này số người chỉ đi một nửa, thế nhưng nhà nhà đều giao lương thực ra, giao bao nhiêu, đổi bấy nhiêu.

Lương thực của Cảnh Lâm vốn ở trong nhà, tiện đường cho bò kéo xe về, đưa đám nhóc về theo nữa.

Trong nhà lâu rồi không có người ở, nhưng bởi vì mỗi ngày Chu Ngọc đều sẽ tới quét dọn một chút, nên nhà cửa không bị bụi bẩn. Để bò dừng lại tại sân trước, cũng không buộc nó lại. Trong sân có cải thìa, có điều con bò này ngoan ngoãn cực, bị Quạc Quạc cảnh cáo không được ăn bậy đồ ăn của nó, nên bò chỉ thõng đuôi đứng chờ nguyên tại chỗ không phát ra thanh âm nào. Cuối cùng Quạc Quạc không đành lòng bắt nạt bò ngoan ngoãn, ngược lại chủ động nhổ hai gốc cải thìa ngậm đến trước mặt nó, ra hiệu nó ăn. Lúc này bò ngoan ngoãn mới nhóp nhép nhai nhai.

Cảnh Lâm lấy hết đệm chăn các thứ bên trong xe ra, mặt trên dính máu, cũng không biết có thể giặt sạch được hay không. Sau khi chỉnh lý xong hành lý, vào đất trồng sân sau ngó qua một chút.


Trên đất rơi xuống một đống quả cà chua, cây cà chua biến dị này đã kết quả được hơn một năm rồi, thật giống như chỉ cần trong hoàn cảnh thích hợp là vẫn sẽ cứ như vậy. Lúc trước khi đi, Cảnh Lâm từng cẩn thận căn dặn người nhà không nên tùy tiện tiến vào đất trồng rau tại sân sau, nhiệt độ bên trong trận pháp quá bạo ngược, bọn họ là người thường không thể chịu nổi, vì thế những trái cây kia rơi xuống đất, Chu Ngọc mỗi ngày tới dọn dẹp nhà cửa có thấy được cũng không động đậy gì. Có điều trái cây kia nhặt lên vẫn còn nguyên vẹn, cũng không bị dập nát gì, nhưng tóm lại linh khí không thể bằng quả trên cây được.

Mấy quả rụng xuống này liền giữ lại cho mình ăn, hái mười mấy quả khác trông qua lập tức sẽ chín, đợi lát nữa mang cho Ngụy Chân.

Lần này lên huyện, là đặc biệt đưa trái cây cho Ngụy Chân, không có việc gì khác nữa, thế nên cậu và Nghiêm Phi đã nói rõ, hai người sẽ cưỡi ngựa đi, Nghiêm Phi biết cưỡi ngựa, cậu ngồi cùng.

Ra cửa, vừa vặn gặp được dì Tằng cũng bởi vì vừa nghe được tiếng chiêng đồng đang cõng theo nửa gùi rau dưa tươi mới đi ra từ trong đất trồng rau.

Từ xa xa, Cảnh Lâm cũng đã cảm giác bên cạnh dì Tằng có một bóng người mơ hồ, chờ tới lúc cậu nhìn kĩ thì thân ảnh kia lại biến mất, nhưng chốc lát sau cảm giác tồn tại đó lại xuất hiện.

Nhưng mặc kệ thị giác thấy thứ kia lúc có lúc không, trong thần thức của Cảnh Lâm, thứ kia vẫn ở bên cạnh dì Tằng theo mãi không rời.

Dì Tằng càng đi càng gần, bà cúi đầu xuống tựa hồ không muốn Cảnh Lâm để ý tới. Cảnh Lâm gọi bà một tiếng, trái lại bà bước đi càng nhanh hơn.

Cảnh Lâm càng thêm nghi ngờ, không khỏi bước nhanh hai bước lên ngăn cản dì Tằng, nói: “Dì Tằng sợ tôi như thế, là bởi vì thứ bên cạnh dì sao?”

“Ta sợ ngươi một đứa nhóc làm gì, lại nói tiếp nào có thứ gì chứ?” Dì Tằng đề cao âm lượng, trái lại có vẻ bà đang chột dạ.

Cảnh Lâm chỉ một cái về phía bên người bà, dì Tằng sợ hết hồn. Mà thứ kia bị Cảnh Lâm chỉ, cũng hướng về bên cạnh chuyển chuyển, thế nhưng ngón tay Cảnh Lâm cũng dịch dịch theo nó.

Mấy lần trước đối mặt cùng Cảnh Lâm, Cảnh Lâm luôn nhìn chằm chằm bên người bà. Sắc mặt dì Tằng tái nhợt, “Cậu, thật có thể nhìn thấy nó?”


Cảnh Lâm gật đầu, “Nó là thứ gì vậy?” Sau đó cậu suy nghĩ một chút, sửa lời: “Hoặc là nói, nó là ai?”

Dì Tằng quay đầu nhìn về phía bên cạnh bà, cái bóng mơ hồ đó càng ngày càng rõ ràng, dần dần ngưng tụ ra một khuôn mặt quen thuộc trước mặt Cảnh Lâm ——

Cảnh Lâm trợn to hai mắt: “Anh A Trác?”

Tuy rằng từ sớm đã đoán ra, thế nhưng đợi tới khi suy đoán được chứng thực, thật sự thấy được người đã chết hơn một năm hiện hình ra trước mặt mình, loại kinh ngạc đó vẫn không có nửa điểm thuyên giảm.

Cảnh Lâm còn nhớ ngày đó dì Tằng ôm tro cốt Cao Trác, dáng dấp tuyệt vọng bi thống đến thế, thế nhưng không bao lâu sau bà một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, lại hoàn toàn không giống một người mẹ vừa mất đi đứa con trai độc nhất, lúc đó Cảnh Lâm cũng cảm giác được bên cạnh dì Tằng vẫn có thứ đi theo, thêm nữa thế giới hiện tại có rất nhiều điều không khoa học, khiến cậu có một suy đoán hoang đường.

Bóng người Cao Trác chỉ xuất hiện chốc lát trước mặt Cảnh Lâm, gần như vừa mới ngưng tụ lập tức trở nên hư ảo.

Lúc này, Cảnh Lâm nghe được thanh âm có chút hàm hậu vẫn như trong ấn tượng của Cao Trác, thanh âm đó mang theo một chút căng thẳng: “Là, là tôi.”

Kỳ thực chính bản thân Cao Trác cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, lúc đó hắn bị con dê biến dị kia một cước đá vào ngực bụng, chỉ cảm thấy mình sắp chết rồi, sau đó hắn nghĩ tới mẹ mình. Bố qua đời từ sớm, hắn từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vì để cuộc sống của mẹ tốt hơn cũng như muốn thừa dịp còn trẻ đi ra ngoài xông pha mấy năm, liền theo người trong thôn cùng đi làm thuê. Nếu như hắn cứ thế mà chết, hẳn là mẹ sẽ thương tâm nhiều lắm.

Sau đó mạch suy nghĩ vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế, Cao Trác thấy được hình ảnh thi thể của mình bị đốt cháy, loại thị giác kiểu này rất kỳ lạ. Hắn biết mình đã chết rồi, nhưng lại tựa như vẫn còn sống sót. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực lúc đó trong suy nghĩ của hắn đã không còn nhận thức được cha con Mã Minh Sáng, một đường bị một lực lượng không tên dẫn dắt về nhà, điều duy nhất có thể nhớ tới chính là khuôn mặt của mẹ. Hẳn là hắn đã đi theo tro cốt của chính mình, khi thấy mẹ rời đi, ý thức của hắn cũng không tự chủ được mà đi theo.

Hắn nhìn thấy mẹ từ một khắc nhận được tro cốt đó, nước mắt chưa từng ngừng, hắn rất sốt ruột, hắn phải nghĩ biện pháp để mẹ biết hắn vẫn còn bên cạnh bà. Sau đó, qua nhiều lần thử nghiệm, có một lần xuất hiện được trước mặt bà, tuy chỉ duy trì khoảng một giây thôi, nhưng lại khiến mẹ một lần nữa phấn khởi lại.

Cao Trác nói: “Kỳ thực, nhờ có cậu bày ra trận pháp. Tuy rằng việc ngưng tụ thành thực thể vẫn như cũ rất mất sức, thế nhưng so với trước kia ngơ ngơ ngác ngác, hiện tại tôi đã vô cùng tỉnh táo, ngoại trừ không thể đụng vào đồ vật, thì cảm giác so với khi còn sống trước đây, không có khác biệt lớn gì.”


Sau khi chôn cất tro cốt, Cao Trác không hề như con rối bị điều khiển chỉ có thể bị dắt đi nữa, hắn có thể tự do tự tại hoạt động trong thôn, Cảnh Lâm âm thầm bố trí những trận pháp kia, hắn đều nhìn trong mắt, biến hóa trước sau bày trận, ngoại trừ thực vật, đại khái hắn là người cảm thụ được rõ ràng nhất.

Những khí bị trận pháp nhốt lại bên trong này, lại như dinh dưỡng tiếp tế, không ngừng trợ giúp bổ sung, lọc sạch thân thể hắn.

Cảnh Lâm nghe xong, đã nghĩ tình huống như Cao Trác này, tựa như Quỷ tu trong truyền thuyết. Thế giới này có Nhân tu, hiện tại có biến dị thú, là Yêu tu, như vậy xuất hiện Quỷ tu, tựa hồ cũng rất phù hợp với sự phát triển bình thường của vạn vật.

Lúc Nghiêm Phi từ trong nhà ra, thấy chính là Cảnh Lâm đang đứng ven đường nói gì đó cùng dì Tằng.

“A Lâm?” Nghiêm Phi gọi cậu một tiếng, bước nhanh tới, sau đó chào hỏi cùng dì Tằng, hỏi Cảnh Lâm: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ổn thỏa hết rồi.” Cảnh Lâm trả lời, sau đó kêu dì Tằng đợi lát nữa qua phân muối ăn, rồi nói tạm biệt với bà, hai người cùng đi tới nhà Mã Nhân Thiện.

Dưới sự phối hợp của mấy người giỏi tính toán nhất trong thôn, đã bắt đầu chia, phát muối ăn, Cảnh Lâm đem lương thực của mình giao cho Chu Ngọc, nhờ bà giúp đỡ lĩnh phần, còn cậu và Nghiêm Phi cưỡi cùng con ngựa, đi lên huyện thành.

Ngụy Chân vẫn còn là dáng vẻ kia, sốt cao hôn mê. Lá trà còn lại mấy cái thôi, Cảnh Lâm giao cà chua cho Thi Lỗi, nhờ hắn mỗi ngày đưa một quả cho thầy thuốc, để họ lấy thịt quả ra đút cho Ngụy Chân, hạt giống bên trong, sẽ để lại cho Thi Lỗi.

Bởi vì chỉ có việc đưa trái cây, nên hai người rất nhanh cưỡi ngựa trở lại, người trong thôn đã phân phát xong xuôi muối ăn. Hai người Nghiêm Nhuệ Phong đã về nhà, Nghiêm Phi đi giúp đỡ sắp xếp, Cảnh Lâm trực tiếp đi tới nhà Triệu Chí Văn, vừa vặn gặp dì Tằng đang gánh muối ăn trở về.

Đi ngang qua cạnh nhau, mấy người chào hỏi một câu, bóng người gần như trong suốt của Cao Trác đột nhiên ngừng lại, nhỏ giọng hỏi Cảnh Lâm: “Cậu đi ra ngoài một chuyến, sao trên người lại có khí đen rồi?”

Dì Tằng cũng dừng lại theo, nhìn về phía Cảnh Lâm.

Khí đen theo lời Cao Trác, người bình thường không nhìn thấy hay sờ được. Nhưng Cao Trác không giống, bản thân hắn chính là linh hồn của người đã chết, đối với những thứ này cực kỳ mẫn cảm. Lúc đó Chu Nhân dẫn người xông vào thôn, hắn đã từng thấy khí đó trên người mấy tên lâu la bị đánh cho sống dở chết dở.

Có điều khí xuất hiện trên người mấy kẻ đó, được gọi là tử khí càng chuẩn xác hơn, những tên lâu la đó kể cả không bị ném đi nuôi cá, thì chỉ cần không cứu trị cũng cách cái chết không còn bao lâu. Nhưng so với khí trên người Cảnh Lâm bây giờ, hai loại vẫn có chút khác nhau, thứ trên người Cảnh Lâm này, càng giống như đang ngang tàng cướp đoạt sinh cơ.

Tử khí cũng được, hắc khí cũng thế, hai thứ này đối với Cao Trác đều có sức mê hoặc vô cùng lớn. Lúc đó Cao Trác nhịn không được hút một chút tử khí trên người tên lâu la kia, mấy ngày sau tính khí trở nên táo bạo, thỉnh thoảng tư duy lại xuất hiện trạng thái đần độn, ký ức bị thiếu hụt. Hắn có thể cảm giác được đây là hậu quả của những tử khí kia, may mà mỗi ngày hắn đều sống trong Tụ Linh trận, rất nhanh ý thức được linh khí lọc sạch, về tới trạng thái tỉnh táo.


Nhưng cùng lúc đó, hắn cảm giác linh hồn mình càng có thêm sức mạnh, đối với việc quản lý thân thể mình có hư ảo hay không càng tùy theo ý nghĩ, vì thế loại khí đó, nửa tốt nửa xấu.

Cảnh Lâm nghe Cao Trác nói xong, không nhịn được nhìn một chút người mình, cậu chỉ đi ra ngoài có một chuyến, trong khoảng thời gian đó người duy nhất có khả năng chứa khí đen cướp đoạt sinh cơ mà cậu từng tiếp xúc, cũng chỉ có Ngụy Chân.

Cảnh Lâm bỗng nhiên thông suốt, “Anh nói anh có thể ăn những khí đen này?”

Cao Trác đáp: “Có thể.”

Cảnh Lâm suy nghĩ một lúc, hỏi Cao Trác: “Vậy có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không? Giúp tôi cứu một người.”

Cao Trác hiếu kỳ: “Ai thế?”

“Ngụy Chân.”

Ngụy Chân, Cao Trác biết. Nghe vậy, hắn không chút suy nghĩ, lập tức đồng ý: “Được.” Mặc dù biết bản thân mình hút những thứ đó xong sẽ xuất hiện trạng thái không tỉnh táo, nhưng chỉ cần hắn vẫn luôn ở trong Tụ Linh trận, thì hẳn sẽ không có vấn đề to tát gì.

Dì Tằng cũng không muốn con trai mình mạo hiểm, có điều bị Cao Trác khuyên nhủ thành công rồi. Mẹ con bọn hắn có thể tiếp tục sinh hoạt chung một chỗ, ngoại trừ cha con họ Mã dẫn hắn về thôn, còn thiếu nợ ân tình của Cảnh Lâm, có thể trả lại được, cũng là chuyện tốt.

Chuyện cứu người không thể chậm chạp. Cảnh Lâm vừa mới về nhà, không thể không kêu Nghiêm Phi, lại lần nữa cưỡi ngựa lên huyện thành.

Cao Trác đúng là ung dung, bởi vì kỳ thực Quỷ tu là phiêu, thế nên hắn chỉ cần bay bay theo sau mông ngựa là được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Nếu phát triển theo hướng Tu Chân giới, ta cảm thấy Quỷ tu tất yếu phải có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui