Mạt Thế Hai, Ba Sự

Khúc Chính Siêu huấn luyện, hoàn toàn dùng phương pháp huấn luyện của quân đội. Kể cả thể năng của nhiều người so với trước đây tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể chịu được, mới mấy ngày đầu, buổi tối mọi người ngã trên giường, ngày hôm sau cảm giác thân thể không còn là của mình nữa, phải dùng nghị lực rất lớn mới có thể bò dậy.

Nhạc Nhạc mới sáu tuổi, để nhóc theo toàn bộ quá trình huấn luyện là điều không thể, nhưng nhóc cũng vẫn tận lực làm theo mọi người, Nhạc Nhạc hiểu chuyện, mới đầu cũng khó chịu đến mức rơi vài giọt nước mắt, Cảnh Lâm lau nước mắt cho nhóc rồi nói nếu không thì trở về đi, Nhạc Nhạc lại lắc đầu nguầy nguậy, sau đó sẽ không rơi nước mắt nữa, mỗi ngày lúc trở về ký túc xá, nhóc đều nằm nhoài lên người Quạc Quạc, để Quạc Quạc cõng về.

Thân làm cậu, đám Cảnh Lâm đương nhiên vô cùng đau lòng, thế nhưng chuyện Chu Nhân trôi qua, bọn cậu cũng biết điều gì mới thực sự tốt đối với Nhạc Nhạc, chỉ có thể nhẫn nhịn sự lo lắng, mỗi đêm trước khi ngủ xoa bóp một hồi cánh tay bắp chân cho nhóc, giúp nhóc ngủ ngon hơn chút.

Cứ tiếp tục kiên trì như thế, cũng dần dần thành quen.

Trong đây, Nhạc Nhạc nhỏ nhất, tiếp đến là Quan Song Song. Tình hình của cô bé kia cũng không khả quan hơn chút nào, mỗi ngày đều theo chân mọi người cắn răng kiên trì. Thời điểm phân tổ luyện tập đối kháng, đối thủ của cô bé là Nhạc Nhạc, mới đầu Quan Song Song còn nghĩ Nhạc Nhạc nhỏ, phải nhường nhóc, nhưng chờ tới khi thực sự ra tay, cô bé mới phát hiện ra Nhạc Nhạc mạnh hơn mình nhiều, không thể coi khinh một chút nào, nếu không phải có sức mạnh của Mạn Mạn, thì kể cả cô bé lấy ra hết tất cả bản lĩnh, cũng vẫn không đánh lại được Nhạc Nhạc.

Đám Cảnh Lâm thấy thế, đương nhiên rất vui mừng.

Huấn luyện đi được một nửa, Cảnh Lâm bắt đầu nhắc đến phương trận công kích có thể di động với Khúc Chính Siêu.

Việc này liền khó, hết thảy đồng đội làm trận điểm trong trận công kích nhất định phải thống nhất bước đi, năng lực phản ứng của tất cả mọi người đều phải ngang tầm nhau, còn phải tín nhiệm lẫn nhau nữa, nếu như xuất hiện tình huống khủng hoảng, người hô khẩu hiệu chưa nói tán, thì tuyệt đối không thể tản ra.

Thử nghiệm lần thứ nhất, chỉ có mấy người Cảnh Lâm, làm kẻ bày trận, Cảnh Lâm lại đảm nhiệm vị trí mắt trận, sau khi trận pháp hoàn thành, tất cả mọi người cầm roi dài trong tay quất hướng về phía một tảng đá.

Tiếng xé gió vụt qua, khối đá to cao tới đầu gối người, cứ như vậy nứt toác.

Không nghĩ tới trận pháp công kích sẽ có uy lực mạnh như vậy, tất cả mọi người hưng phấn. Nhưng Cảnh Lâm cảm thấy trận này vẫn có tai hại, bởi vì bày trận cần có con người dẫn dắt linh khí hình thành nên quỹ tích trận pháp, nếu có tình huống đột phát, căn bản sẽ không kịp bày trận.

Cảnh Lâm suy nghĩ một chút, dạy các bước tiến cùng khẩu quyết trận pháp công kích, để tất cả mọi người luyện học thuộc lòng. Yêu cầu cơ bản nhất khi bày trận chính là bùa vẽ ra phải có linh lực, thì các bước đi cùng khẩu quyết mới có tác dụng. Làm trận điểm, trên người bọn họ sẽ được dán vào bùa trận, bản thân bọn họ coi như một lá bùa, trên cơ sở đó, các bước đi cùng khẩu quyết nhất định có thể phát huy hiệu quả.

Nếu như thế, chỉ cần một người trở thành trận điểm, mọi người nhớ kỹ các bước tiến của mình cùng khẩu quyết, người này nối người kia, trận pháp tự nhiên tạo thành, linh hoạt hơn rất nhiều. Dù cho trận pháp nhất thời bị phá vỡ, chỉ cần dán lên bùa trận lần thứ hai, thì bày trận một lần nữa là hoàn toàn không thành vấn đề.

Cơ hồ tất cả mọi người đều tham dự loại huấn luyện phương trận này, phân tổ thành rất nhiều phương trận đơn để luyện tập, mọi người còn phải di động đồng nhất nên cần một người hô khẩu lệnh, người hô khẩu lệnh yêu cầu tính tình bình tĩnh, lúc nào nên tiến công, tiến công về hướng nào, nếu lui lại thì lui tới chỗ nào, cùng với trong tình huống nào đó cần tản đi trận pháp và hợp nhất một lần nữa vân vân, vì thế người này nhất định phải có hiểu biết cơ bản về quan sát tình hình chung, ứng cử viên cũng phải từ từ lấy ra từ những lần huấn luyện.

Ngoại trừ huấn luyện cơ bản của mỗi phương trận, còn có phối hợp giữa phương trận với phương trận, chuyện này đều cần tìm tòi dần dần.

Mà liên quan tới việc Cảnh Lâm vẽ bùa trận công kích, Thi Lỗi sau khi nghe nói tới, liền trực tiếp tới tìm Cảnh Lâm. Hai mắt hắn phát sáng nhìn Cảnh Lâm: “Cậu còn có thể có bùa trận thần kỳ như thế nữa? Cho tôi vài tờ được không?”

Nói là vài tờ, nhưng đến cuối khẳng định không chỉ có thế, đàn em Thi Lỗi nhiều như vậy, kể cả mỗi người chỉ được có một vũ khí lạnh, thì số lượng bùa cũng phải lên tới trăm, hắn liền toàn bộ hướng về phía Cảnh Lâm xin bùa trận công kích. Trang bị vũ khí cho căn cứ của mình là được rồi, vấn đề này không sao cả, nhưng sau khi được Cảnh Lâm đồng ý, hắn liền bắt đầu chào hàng với hai căn cứ Phương Bắc và Thành Quan, giá cả đều tăng cao hơn một chút, tuy không nhiều, nhưng không chịu nổi nhu cầu tăng cao của Phương Bắc và Thành Quan, dần dần hắn đem chính số bùa mình xin được tiêu hết, đổi lại, vật tư kiếm lời về hơn nửa.

Mỗi ngày huấn luyện xong xuôi Cảnh Lâm mới có thể vẽ bùa, trước khi đi ngủ tận lực đem linh lực của mình ép khô, thân thể dù có mệt mấy cũng phải luyện tập lồng phòng hộ bằng thần thức, cứ như thế Cảnh Lâm đột phá tầng thứ tư của Càn Khôn, tiến vào tầng thứ năm.

Mà trong thời gian này, công kích bằng thần thức của Nghiêm Phi, cũng từ mới đầu đâm nát bình rượu thành đâm vỡ một khối nhỏ, và sau đó đến hiện tại là một lỗ nhỏ, phạm vi công kích càng ngày càng nhỏ hơn, càng thêm chuẩn xác hơn, đồng thời sức mạnh khi tấn công cũng tăng lên rất nhiều.

Sau khi tiến vào tầng thứ năm, lúc Cảnh Lâm luyện tập lồng phòng hộ bằng thần thức, khả năng thành hình dễ hơn trước rất nhiều, sau lần thứ nhất, là có lần thứ hai, thứ ba, theo số lần xuất hiện càng nhiều, thời gian lồng phòng hộ có thể kiên trì cũng càng dài, sau, cậu bắt đầu nghiên cứu kích phát trận pháp ngọc thạch.

Cảnh Lâm nghĩ tới một vấn đề, thần thức có thể từ trạng thái phát tán vô hạn co lại thành hình dáng của một vỏ trứng, thần thức còn có thể công kích, như vậy có thể dùng thần thức áp súc trận pháp lại hay không?


Lúc Cảnh Lâm bắt đầu thử nghiệm, dùng là Tụ Linh trận cấp thấp, phạm vi trận pháp cấp thấp đều khá nhỏ, lấy thần thức hiện tại của cậu thì cự ly phát tán của trận pháp thừa sức bị cậu bao bọc lại. Cậu bố trí một trận pháp hoàn chỉnh trên không, đặt ngọc tại vị trí mắt trận, dùng thần thức bao quanh trận pháp đó, rồi từ từ thu hẹp lại về phía trung tâm.

Tựa như hai lòng bàn tay chậm rãi áp lại, tốc độ di chuyển của hai tay nhất định phải đồng đều. Lúc thu hẹp lần đầu, mỗi một phía của trận pháp chịu lực tương đương, tạo nên tốc độ di động giống nhau, Cảnh Lâm dừng lại một chút, sau đó tới lần thu hẹp thứ hai, một trận điểm trong số đó phát sinh sự sai lệch, di động nhanh hơn về phía tâm, trận pháp trực tiếp tán loạn.

Cảnh Lâm thử lại mấy lần, tình huống đều như vậy. Cậu ấn ấn trán, nhặt lên ngọc bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối với khống chế thần thức cậu chung quy còn thiếu một chút, cần phải bỏ thêm nhiều công sức rèn luyện thần thức mới được.

*

Người dừng chân ở căn cứ, qua mười ngày lại trở về lấy vật tư sinh hoạt một lần.

Trong thời gian này, vì dự phòng xuất hiện tình huống khí trời sau vụ thu như năm ngoái, nên người trong thôn đã sớm dọn dẹp xong ngô bắp rồi, khoai lang trong đất cũng nhổ hết lên, rải hạt giống rau cải dầu, hiện tại tiến độ sinh trưởng chỉ cần chờ đến sau thu hoạch vụ thu là có thể trực tiếp gieo xuống. Lạc do nhà Cảnh Lâm trồng cũng thu hoạch rồi, bởi vì tình hình nảy mầm lúc đó không lý tưởng, nên trong thôn có rất nhiều nhà không trồng, có điều sản lượng thu hoạch được hơn nhiều so với đám Cảnh Lâm chờ mong, tuy không bằng trước đây, nhưng hạt tròn to, từng viên lạc no đủ, vị ngọt bùi càng rõ ràng.

Lần thứ hai đám Cảnh Lâm về nhà, liền mang đi một túi lạc luộc muối, quả thực không thể ngừng ăn được.

Bởi vì mỗi ngày đều ở căn cứ Thự Quang, nên Cảnh Lâm sẽ dành ra chút thời gian đi quan sát một chút tình hình của lúa mì. Lúc cậu đến căn cứ huấn luyện, mấy khoảnh đất lúa mì đã được hạ nhiệt độ nhân công đình chỉ sinh trưởng, tiến vào giai đoạn mùa đông rồi.

Lại huấn luyện mấy ngày nữa, đám Cảnh Lâm liền thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà, bởi vì cây lúa trong ruộng đã đến lúc thu hoạch.

Trong khoảng thời gian này, cây lúa của những thôn khác, xuất hiện tình huống chỉ lớn mà không trổ đòng, đây là do linh khí đã bị đất đai cướp sạch, cũng có thể là do đã đem toàn bộ linh khí ra chống chọi với nắng, nói chung không đủ điều kiện cho chúng nó trổ bông nở hoa. Ngoại trừ thu được một đống rạ ra, thì đây cũng là một vụ thu không thu hoạch được bất cứ hạt gạo nào.

“Mất công toi tôi cùng các anh em khổ cực gánh nước tưới!” Thảo luận đến chuyện này, Tào Tam Gia bất đắc dĩ vỗ đầu gối nói.

Vừa vặn Cảnh Lâm trước có nghĩ đến chuyện làm sao mở lời hợp tác cùng Tào Tam Gia, lúc rời đi, Cảnh Lâm liền nhờ anh em họ Tạ và Tào Tam Gia, bảo bọn họ đến giúp mình gặt lúa, lấy lương thực làm thù lao.

“Gặt kê?” Tào Tam Gia mới đầu còn kỳ quái, “Chỉ đơn giản mỗi thế thì cần gì mướn người, tự mình bận việc mấy ngày liền xong.”

Cảnh Lâm liền cười một cái, “Là kê, không phải cái đòn.” (chỗ này ko hiểu lắm, chắc do Tào Tam Gia không tin đó là kê và có sự phát âm gần giống giữa 2 từ chăng? 谷子 – 杆子)

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà thần bí của Cảnh Lâm, mấy người Tào Tam Gia từ từ há hốc miệng, hắn khoa tay làm một thủ thế, “Là thứ tôi đang nghĩ tới sao? Kê kia á?”

Nghiêm Phi đứng cạnh khẳng định đáp án: “Không sai, chính là loại kê đó, có thể bỏ vỏ biến thành gạo.”

Bọn cậu nơi này tại phương Nam, cách gọi kê phổ biến được mọi người nhắc tới đều là chỉ lúa nước có thể xát vỏ thành gạo, không phải loại tiểu mễ mà mấy người phương Bắc quan niệm. (tiểu mễ chính là hạt kê)

Tào Tam Gia xưa nay chưa đi qua thôn mấy người Cảnh Lâm, vì thế cũng không biết tình hình trong thôn bọn cậu là gì. Lúc này nhìn mấy người bọn cậu nói một cách chắc nịch như thế, lại liên tưởng tới bản lĩnh bày trận kia của Cảnh Lâm, kỳ thực trong lòng Tào Tam Gia đã tin bảy, tám phần rồi.

Nếu như chuyện đó là thực, mà Cảnh Lâm lại nói cho hắn biết, thì đây tuyệt đối là tín nhiệm hắn a.

Trong lòng Tào Tam Gia cảm động không ngớt, vỗ vai Cảnh Lâm, “Người anh em cậu cứ nói thời gian, lúc đó tôi sẽ đến cùng vài huynh đệ nữa, cậu yên tâm, phàm là người tôi dẫn đến, tuyệt đối có thể tin tưởng được trăm phần trăm.”


Nếu như việc đó là sự thật, thì tuyệt đối là một bí mật động trời a, cậu Cảnh tín nhiệm hắn, hắn cũng không thể cô phụ phân tín nhiệm này mới được.

Anh em nhà họ Tạ, thì lại xoa xoa tay chuẩn bị theo Cảnh Lâm làm lớn một phen. Theo Cảnh Lâm có thịt ăn, về sau không những có thịt ăn, mà còn có gạo ăn nữa haha.

*

Trước Cảnh Lâm dùng bùa cùng ba căn cứ giao dịch đổi lấy vật tư, hai lần đầu đã mang hết về nhà rồi, nên lần này xe trống không, đường về cũng tương đối nhẹ nhàng.

Về tới nhà, Chu Ngọc ôm chầm lấy Nhạc Nhạc liên tiếp nói gầy đi, tối đó người ba nhà cùng ăn cơm, hiện tại hai người Nghiêm Nhuệ Phong ở nhà không có việc gì làm, liền theo Chu Ngọc nghiên cứu làm sao nấu thức ăn được càng ngon hơn nữa, tối bọn cậu trở về, Chu Ngọc thịt một con gà, thỏ cũng làm thịt một con, còn có đám cá Tiểu Hắc cố ý đi hồ sen bắt về, nó dồn đám cá lên bờ, đuôi to của Tố Trinh chỉ cần quấn một cái là mang được về tới nhà. Hai đứa này một đoạn thời gian dài ở nhà cùng bảo vệ, ngược lại hài hòa không ít.

Buổi tối mấy người lớn đều bận việc trong bếp, nấu nướng phối hợp chay mặn tràn đầy cả một bàn món ăn, lúc ở căn cứ huấn luyện đám Cảnh Lâm ăn đồ ăn gì cũng chẳng chú ý lắm, trong miệng đã sớm không có vị gì rồi, một bàn món ăn này đúng lúc giúp bọn cậu đỡ thèm.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, đúng thời gian đã giao ước trước, Tào Tam Gia dẫn theo mười mấy người nữa đến nơi, anh em nhà họ Tạ cũng tới. Cảnh Lâm đúng là đã mời qua Long Chương, có điều trong tầng hầm nhà Long Chương cũng có nhiều lúa nước cần thu hoạch như vậy, thế nên nhận được lời đáp chờ cậu ta hết bận lại tính sau.

Lúc mấy người Tào Tam Gia nhìn thấy trong thôn từng mảnh từng mảnh ruộng lúa cùng những hạt thóc vàng óng ánh, vẻ mặt kinh ngạc kích động tất nhiên không cần phải bàn tới, chỉ tính sự hỗ trợ của mỗi bọn họ thôi, thì việc thu hoạch lúa nước của người trong thôn năm nay đã ung dung hơn năm ngoái nhiều rồi.

Năm ngoái, sản lượng lúa nước giảm, là bởi vì đất đai biến dị, may có trận linh khí bộc phát kia đã giúp lúa nước hấp thu được thêm chút linh khí, do đó mới chỉ xuất hiện hiện tượng giảm sản lượng, chứ chưa tới mức tuyệt thu. Còn năm nay, từ ngay lúc đầu linh khí trong thôn đã cực kỳ đầy đủ, lúa nước ăn no linh khí, dẫn tới sản lượng so năm trước tốt hơn rất nhiều, gần như là được mùa lớn.

Triệu Thừa Hoài còn đặc biệt trồng một mảnh nhỏ lúa nước thuần chủng, để làm hạt giống, mọi khi chăm sóc rất chu đáo, thời điểm thu hoạch, sản lượng cũng không tồi. Triệu Thừa Hoài phí một phen sức lực, trước khi thu hoạch, chọn ra rất nhiều cây lúa tốt để bảo tồn lại.

Mà khí trời năm nay cũng biến hóa nhanh hơn so với năm trước, bọn cậu mới thu hoạch xong lúa nước chưa được mấy ngày, ngay trong đêm đột nhiên trời đã trở lạnh. May mọi người đã chuẩn bị từ sớm, tất cả quần áo mùa đông đã chuẩn bị xong xuôi, chăn bông cái gì, cũng thừa dịp những ngày nắng nóng giặt giũ sạch sẽ phơi khô đến từng đám bông một, buổi tối đắp trên người thoải mái cực kỳ.

Lúa nước trong nhà bởi vì mặt trời lớn, phơi bên ngoài hai ngày liền khô, không dám tiếp tục phơi nữa, phơi quá mức đến lúc xát vỏ gạo sẽ cực kỳ dễ vỡ nát. Nếu muốn phơi nữa, thì cơ bản đều rải lên trên tầng cao nhất nhà mình, gió thổi thổi mấy ngày, sau đó cũng thu hết vào kho.

Thời điểm chất lương thực vào kho, người trong thôn đều đem ngũ cốc đã bỏ vỏ của năm ngoái ra ngoài, đây là muốn lúc đi khỏi huyện mang đi trao đổi.

Tại lúc mấy người Cảnh Lâm đang bận rộn, ruộng lúa mì thí nghiệm tại căn cứ Thự Quang, các nhà nghiên cứu rút ngắn cực đại thời kỳ sinh trưởng của lúa mì, đã bắt đầu làm ấm nhiệt độ lên bằng nhân công, lúa mì tiến vào kỳ xanh tốt trở lại, chắc chắn chờ thôn bọn cậu sau khi trồng lúa mì xuống, lúa mì của căn cứ cũng đã gần như kết thúc nhổ giò bắt đầu trổ bông rồi.

Sau khi dọn xong đám lúa nước dưới ruộng, mấy người Tào Tam Gia rời thôn Cảnh Lâm, không chịu nhận thù lao, lúc đi mang hơn 100 cân giống lúa mì Cảnh Lâm cho, Cảnh Lâm còn theo sang thôn bọn họ một chuyến, bố trí Tụ Linh trận cho bọn họ. Còn anh em nhà họ Tạ, thì còn phải chờ kết quả thí nghiệm cuối cùng của lúa mì ở căn cứ mới được, có điều hai anh em có thể thấy được hi vọng của việc thu hoạch lúa nước năm sau, cũng không sốt ruột chút nào, Cảnh Lâm bảo bọn họ chờ bọn họ sẽ chờ.

Dưới ruộng, mọi người đem rạ thu hết về nhà, bắt đầu cày ruộng trồng lúa mì, rau cải dầu. Cũng giống như xuân năm nay, chuyện cày ruộng trong thôn, đa số đều mướn Giun Bảo Bảo nhà Long Chương.

Trước khi trồng lúa mì, trong thôn mở cuộc họp, nhân viên tham dự trừ thôn dân vốn có trong thôn, còn thêm Long Chương người ngoài thôn này nữa.

Mã Nhân Thiện nói: “Triệu tập mọi người tới đây, là muốn cùng nói với mọi người một chút, thôn mình chuẩn bị hợp tác cùng Long tiên sinh tiến hành trồng trọt cây trồng biến dị cao cấp hơn.”

Long Chương khụ một cái, biểu thị mình chính là Long tiên sinh được nhắc tới kia.


Triệu Thiểu Kiền hỏi: “Cây trồng biến dị cao cấp hơn là gì?”

Cảnh Lâm liền đón lời giải thích: “Rau dưa hiện tại được trồng trong thôn, cùng với lúa mì vụ hè thu năm nay, mùi vị so với năm trước còn ngon hơn, điều này mọi người đều nhận ra chứ?”

Mọi người gật đầu.

“Mùi vị xác thực tốt hơn chút.”

“Cháu gái tôi trước đây không thích ăn bánh bao, hiện tại rất thích ăn đấy.”

“Bí đỏ trong ruộng tuy cắt về rất mất sức, nhưng mùi vị đó quá ngon đi, ngọt lành, ăn như nào cũng không thấy ngán.”

Tất cả mọi người nói ra phát hiện của chính mình.

Đợi cho tiếng thảo luận của mọi người nhỏ dần, Cảnh Lâm nói: “Trên thực tế, rau dưa và bột mì mọi người ăn hiện tại, đều là do giống ban đầu biến dị mà có được. Phần lớn cây trồng, sau khi biến dị sẽ có vị ngon hơn, giá trị dinh dưỡng càng cao hơn, điều này không cần tôi phải nói, nếu là trước đây, lấy những rau dưa bột mì này ra bán, giá cả chắc chắn sẽ không hề rẻ.”

Trương miệng rộng nói: “Chắc chắn rồi, những gì ăn càng ngon càng quý mà.”

Cảnh Lâm tiếp tục nói: “Vừa nãy trưởng thôn nói tới, cây trồng biến dị cao cấp hơn, chính là khiến cho những gì mọi người thấy ăn ngon ở hiện tại, ăn trở nên càng ngon hơn.”

Có người liền nghi ngờ: “Ăn ngon khẳng định mọi người đều thích, thế nhưng cũng có tác dụng gì chứ? Hợp tác có ích gì?”

Nghiêm Phi nói tiếp: “Đương nhiên là để trao đổi cùng người khác. Những rau dưa bột mì này, ngoại trừ ăn ngon ra, đối với thân thể cũng đem lại nhiều lợi ích, mọi người không phát hiện ra, ngoại trừ mới đầu dạ dày mọi người không khỏe, thì sau đó cả một năm trời trong thôn cơ bản không có người mắc bệnh gì hay sao?”

Người trong thôn khẳng định chú ý tới điểm này, quanh năm cắm mặt dưới ruộng cùng với làm thuê bên ngoài, sẽ không có mấy người thân thể không có tật xấu gì. Nhưng bây giờ cơ hồ tất cả mọi người nếu có ốm đau chi cũng mất hết sạch. Mấy người Cảnh Lâm bọn cậu biết, dù cho Tụ Linh trận cậu bố trí đem lại hiệu quả đấy, nhưng mỗi ngày ăn rau dưa biến dị cũng mang tới tác dụng không nhỏ, trong lúc vô tình thân thể của người trong thôn đã được chưa trị rồi.

Những thứ đồ này, so với thuốc bổ thuốc trị bệnh không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Đồ tốt trước đây đã bán đắt như thế, đổi thành hiện tại giá cả khi giao dịch cũng sẽ tăng lên theo.

Hợp tác mà Mã Nhân Thiện nói, nếu là trước đây, mọi người nhất định sẽ nguyện ý làm, làm giàu phát tài mà. Thế nhưng hiện tại, mọi người mặc dù biết những thứ này là đồ tốt, nhưng cũng không khẳng định được, dưới tình hình bên ngoài đại đa số mọi người ấm no còn chưa thể đảm bảo, thì sẽ có bao nhiêu người có thể chấp nhận dùng lượng vật tư nhiều hơn để trao đổi một loại đồ ăn đắt giá như thế.

Có người nghĩ sâu xa hơn, thế giới này có cơm ăn không đủ no, tự nhiên cũng có kẻ mỗi ngày thịt cá đủ đầy, tỷ như mấy nhà Đường Hào cùng Cảnh Lâm trong thôn bọn họ, còn có hai tên tu sĩ trước đây, người có cấp độ thân phận kia, sẽ thiếu đồ ăn sao? Lương thực có mùi vị tốt hơn tại hiện tại tương đương với hàng xa xỉ, nếu đã nói hàng xa xỉ, thì đối tượng tiêu thụ không phải những loại người này thì là ai.

Có người chần chừ, như mấy người Triệu Thiểu Kiền tin tưởng Cảnh Lâm, trực tiếp bắt đầu hỏi điều kiện hợp tác.

Mã Nhân Thiện nói: “Đến đây còn muốn nhắc một chút, mọi người cũng đều biết tình huống bên ngoài đi? Mọi người sẽ không hiếu kỳ tại sao trong các thôn xóm chỉ có mỗi thôn chúng ta có thể trồng trọt thu hoạch hay sao?”

Triệu Thiểu Kiền khẳng định: “Là nhờ Cảnh Lâm đúng không?”

Nếu Cảnh Lâm có thể lặng lẽ bảo vệ thôn an toàn, thì việc bố trí vài cái trận pháp thần kỳ để cây trồng trong thôn sinh trưởng bình thường, tựa hồ cũng chẳng kỳ quái.

Mã Nhân Thiện gật gù, bảo: “Mọi người đều đoán được, vậy tôi cũng sẽ không nhiều lời, trận hợp tác này, trụ cột dựa trên trận pháp Cảnh Lâm bố trí cùng một thứ mà Long tiên sinh cung cấp, khiến đất ruộng biến dị, tiếp đó khiến cây trồng biến dị. Sau đó thôn ta sẽ thu hoạch lương thực cao cấp, do bọn họ phụ trách tìm nguồn tiêu thụ, mà điều kiện là, mỗi gia đình mỗi mẫu đất, phân ra hai phần mười số thu hoạch làm thuế đất, giao cho bọn họ.”

Hai phần mười này, là Cảnh Lâm cùng Long Chương mỗi người một phần.

Đến lúc trao đổi với bên ngoài, giá cả lương thực cao cấp so với lương thực phổ thông chỉ có thể nhiều chứ không thể ít hơn. Loại lương thực trồng trên đất biến dị, chỉ cần đảm bảo linh khí đầy đủ, thì lúc thu hoạch tuyệt đối sẽ không ít, như năm nay mỗi mẫu đất sản lượng đã không tồi, ít nhất cũng không ít hơn nghìn cân, coi như mỗi mẫu để lại một nửa cho mình, thì giá cả trao đổi lại, cũng so với khi bọn họ chỉ trồng lương thực phổ thông lời hơn nhiều lắm, đến lúc đó có thể có nhiều lương thực hơn đi đổi các vật tư cần thiết khác trong cuộc sống.


Trận buôn bán này, tuyệt đối có lời.

Mấy người Triệu Thiểu Kiền, Trương Khải lập tức đáp ứng.

Từ lúc Cảnh Lâm đề cập với Mã Nhân Thiện, ông cũng đã đại diện người trong nhà đáp ứng một tiếng. Mỹ vị nếm được từ cà chua biến dị, ông vẫn còn dư vị mấy ngày chưa dứt đây, Cảnh Lâm đã đồng ý với ông chờ sau khi có thêm hạt giống sẽ đưa cho ông một ít. Ngày đó tuy ông thoải mái đáp ứng, nhưng đi ra từ nhà Cảnh Lâm, vẫn chưa thấy nói thêm gì, cũng là do Cảnh Lâm muốn cho ông nhìn thí nghiệm những rau dưa biến dị, để ông càng yên tâm hơn, đợi đến về sau ông ăn mùng tơi trong đất trồng rau nhà Cảnh Lâm, tâm muốn trồng cây trồng biến dị cao cấp của ông, càng thêm vững vàng.

Cuối cùng, một hộ trong thôn không quyết, còn lại đều muốn hợp tác.

Sau đó Mã Nhân Thiện lấy giấy bút, dưới thảo luận của mọi người, viết ra một phần hợp đồng, cũng để vài người trong thôn viết chữ đẹp sao ra 60 bản, chủ hộ đều cùng Cảnh Lâm và Long Chương ký, in dấu vân tay lên hợp đồng, ba bên mỗi bên giữ một phần.

Sau đó, lúc thôn Cảnh Lâm bọn cậu vội vàng trồng lúa mì, Long Chương liền dẫn Giun Bảo Bảo không ngừng thu thập bùn đen. Bởi vì đất ruộng trong thôn rất nhiều, nếu muốn lập tức khiến tất cả đất ruộng đều biến dị thêm lần nữa là chuyện không thể, chỉ có thể bảo đảm mỗi gia đình có ít nhất một mẫu đất đai có trộn thêm bùn đen biến dị.

Lúc linh khí bạo phát là mùa hè, vì thế lúa mì năm ngoái là lúa mì đời một, cây trồng vụ hè năm nay thu hoạch được lúa mì chính là đời hai. Mà lúa mì trồng xuống lần này, chỉ dùng đời hai gieo giống, nên nếu thu hoạch vẫn coi như thuộc về lúa mì đời hai, chỉ có tăng thêm bùn đen vào trong ruộng, mới xem như lúa mì đời ba. Nếu muốn lúa mì như cà chua biến dị, biến dị thành đời thứ tư, thì ít nhất đời lúa mì thứ ba phải phát sinh một lần biến dị nữa mới được, hiện nay linh khí cung cấp thay đổi chầm chậm, phải dựa vào đất đai biến dị, nhưng không biết còn phải tăng lên bao nhiêu bùn đen mới có thể làm đất đai biến dị lần hai.

Thí nghiệm này, chỉ có thể đợi về sau chậm rãi mày mò.

Lúa mì đời hai mới trồng xuống, bởi vì trời lạnh, nên đều được che lên mành che.

Nhìn trong kho mất đi một đống tấm che dự trữ, Cảnh Lâm lại nhìn một chút Tố Trinh bởi vì nhiệt độ giảm mà có vẻ không hoạt bát như bình thường, Cảnh Lâm lôi ra sách trận pháp cùng phù pháp lật lại một lần nữa, nghĩ những trận pháp này đều do con người sáng tạo ra được, như vậy cậu có thể cũng tự nghĩ ra trận pháp hay không, kể cả không nghĩ ra, vậy có thể trên cơ sở của một trận pháp nào đó, làm một chút biến động nhỏ để có thể đạt tới hiệu quả mình mong muốn không?

Tỷ như Xích Viêm trận, Cảnh Lâm đã muốn thay đổi nó lâu rồi, hạ thấp nhiệt độ cao kịch liệt của trận pháp, biến thành nhiệt độ thích hợp có thể làm cho lúa mì nảy mầm, cũng giúp Tố Trinh không bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng.

Muốn làm một ít thay đổi của trận pháp, chỉ có thể thay đổi quỹ tích phù pháp cùng quỹ tích hình thành trận pháp của trận phù.

Cảnh Lâm vẽ bùa lâu như thế, đối với nguyên lý hình thành bùa cùng trận pháp đương nhiên cũng đã nghiên cứu qua, lúc cậu đang vẽ trận phù và bố trí trận pháp, chặt đứt đi một quỹ tích nhỏ nào đó, thay đổi phương hướng cùng quỹ tích trận điểm được liên kết kế tiếp, hay giảm đi hoặc gia tăng thêm vài quỹ tích trong đó, một lần lại một lần tiêu hao mất linh lực toàn thân, cứ như vậy thử nghiệm không ngừng. Rốt cuộc, cậu đã thay đổi thành công Xích Viêm trận như bản thân mong muốn, đồng thời cực kỳ ổn định, cơ bản xem như một trận pháp hoàn toàn mới.

Đứng trong trận pháp hạ nhiệt từ Xích Viêm trận, thân lại như đang tại mùa xuân lúc nhiệt độ vừa tầm nhất. Bố trí xong trận pháp vòng quanh phòng ốc nhà mình, Cảnh Lâm liền cởi đi quần áo bông phiền toái, thay một cái quần bò, mặc áo dệt len, cứ như vậy đi tới đi lui trong nhà, không lạnh một chút nào.

Nghiêm Phi nằm trên ghế sô pha, nhìn Tố Trinh bên bàn trà bởi vì ấm áp lên mà tinh thần sáng láng như thường ngày, nói: “Bây giờ trong nhà tủ lạnh có, máy sưởi cũng có, thân ái em còn đa năng hơn nữa được không, nghiên cứu luôn ra điều hòa?”

Y là không thể được, hiện tại y tu luyện tâm pháp gần như là trì trệ không tiến, tại mặt trận pháp càng là tầm thường. Ngoại trừ trên phương diện phản ứng thân thể có thể so ngang với Cảnh Lâm ra, thì cảm giác về mặt nào cũng kém bạn đời một khoảng dài.

Nghiêm Phi một bên cảm thấy bạn đời mình trâu bò như vậy y rất tự hào, một bên lại nghĩ cùng so với bạn đời thì bản thân rất vô dụng, thế giới bên ngoài to lớn nhiều màu sắc như vậy, kẻ kỳ quái cũng chẳng hề thiếu, rất sợ có người tới câu dẫn A Lâm a!

Nghiêm Phi trở mình trên sô pha, nói ra những lo lắng này.

Cảnh Lâm liền đi tới hôn y một hồi, “Mắt em mù, chỉ thấy mỗi anh.”

Nghiêm Phi lập tức thỏa mãn, sau đó chuẩn bị tới đêm cùng Cảnh  Lâm ‘đánh’ một trận lớn!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn gửi:

Ta không muốn tự thổ tào mình đâu, công này viết như thụ ý, ta quả nhiên chỉ thích hợp viết chủ công a _(: з” ∠)_, đương nhiên công tạo hóa sẽ có sau. Trong truyện này hỗ động của hai người quá ít, ở hố mới ta sẽ khiến các ngươi ngọt chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui