Sáng sớm, nơi chân trời hơi hiện ra chút ánh sáng, đống lửa ở giữa đã cháy tàn chỉ còn lại có một đống than bụi, những người đang chen chúc dựa vào nhau nghỉ ngơi, dưới tiếng chim thanh thúy trong rừng dần tỉnh lại.
Chú Trần thức dậy, theo bản năng nhìn về hướng sơn cốc, lại phát hiện tầng sương mù trắng xóa bao phủ sơn cốc đêm qua đã biến mất, không gian quanh sơn cốc có vẻ vô cùng trong lành.
Tầng sương mù thần bì âm lạnh đêm qua giống như chỉ là ảo giác của mọi người.
Một đêm nghỉ ngơi giúp mọi người lấy lại tinh thần cùng sức lực, ai cũng đứng lên duổi thân thể làm giãn gân cốt, chuẩn bị tốt để tiếp tục xuất phát.
Hắc Tử dùng chân đá đống lửa tỏa ra, sau đó dùng bùn đất đem than bụi vùi lấp lại, bảo đảm không lưu điểm hỏa lan chung quanh.
Lúc này, trời dần dần sáng, ánh bình minh rực rỡ tại phương đông phương giữa núi xuất hiện, theo sau đó một vòng tròn đỏ rực từ từ lên cao, toàn bộ phía chân trời sáng rực lên.
- "Thật là đẹp!" Mọi người bị cảnh mặt trời mọc hấp dẫn, đều dừng chân ngắm nhìn.
Lương Nhiên đứng sánh vai cùng Hắc Tử nhìn ánh bình minh phía trước, chỉ cảm thấy tâm tình an bình, tương lai dường như tràn ngập hy vọng.
Mọi người thường đem khu rừng rậm trở thành một nơi phiêu lưu mạo hiểm, mang theo lều trại, mang theo công cụ, cách biệt thành thị, hẹn vài người bạn vào trong rừng rậm ở vài ngày, thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhưng đối với những người hai tay trống không, không có bất kỳ công cụ gì, lại dưới tình huống khám phá khu rừng hoang sơ chưa được khai phá, cảm giác vốn không có một chút thích thú.
Ít nhất Trần Sương Sương nói với bản thân, cuộc đời này cô không bao giờ muốn vào trong rừng một lần nào nữa.
Sương sớm khiến ống quần của mọi người đều ướt nhẹp, đồng thời cũng làm ướt mặt mọi người đang đi đường, rễ cây trơn trượt, rêu xanh đống đầy trên hòn đá...!những thứ này đều khiến cho mọi người đi vô cùng vất vả.
Mới nghỉ ngơi một đêm, lòng bàn chân lại bắt đầu ẩn ẩn đau, trong lòng bàn chân của Trần Sương Sương thậm chí đã nổi lên hai bọt nước.
Mẹ Lương còn thảm hơn, nhiều năm làm giảng viên trong trường đại học, rất ít thời gian rời nhà đi xa, lúc này bà đi được cũng vô cũng vất vả, nếu không phải Lương Nhiên và Trần Tĩnh thỉnh thoảng trợ giúp bà, bà đã sớm té ngã không biết bao nhiêu lần.
Đối với tình huống như vậy, bọn Hắc Tử không thể không cách hai giờ dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Lúc nghỉ ngơi, Cường Tử dặn dò mọi người không được trực tiếp ngồi ở trong bụi cỏ, mà phải tìm một ít rễ cây mọc đâm lên mặt đất hoặc tảng đá rồi mới được ngồi.
Trần Bân giẫm đạp lên bụi cỏ sau đó ngồi bệch xuống bên cạnh người nhà, lúc này người cậu vô cùng chất phác lại ít nói của hắn đột nhiên từ trên tảng đá nhảy dựng lên, chỉ vào phía sau tai hắn kêu to: - "Sâu! Có, có sâu!"
Trần Bân giật mình cũng từng tảng đá đứng bật dậy, kêu to: - "Sao vậy? Sao lại có sâu?!"
- "Đừng nhúc nhích!" Cường Tử quát bảo hắn ngưng lại, sau đó đi đến trước bờ vai hắn nhìn chăm chú, Trần Bân chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, giọng nói run rẩy hỏi: - "Trên người tôi có sâu sao?"
Người nhà họ Trần cũng xông tới, Trần Sương Sương vừa nhìn thấy liền ê răng chạy tránh ra chỗ khác, chỉ thấy bên vành tai của Trần Bân gần sau gáy có mấy con sâu đen nhỏ, thân thể tròn tròn, nhìn qua có chút giống con nhện, gắt gao bám chặt trên da hắn, có mấy con hút máu thân thể nho nhỏ từ từ căng phồng lên, có con đã hút no một bụng máu nhìn như con tằm.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Trần Bân sốt ruột đưa tay muốn bắt sâu sau tai giật xuống, Cường Tử vội vàng đánh lên bàn tay hắn.
Sau đó để hắn ngồi lên trên hòn đá, lúc này Hắc Tử đã dùng lửa châm một cây nhỏ, trên đầu nhánh cây đã đốt thành hồng than rồi đem lửa thổi tắt, đưa cho Cường Tử.
Cường Tử nhận lấy, dùng đầu nhánh cây đã được đốt nóng đốt vào mấy con sâu đen sau tai Trần Bân, sâu đen chịu nóng một hồi liền nhả miệng từ trên da thịt Trần Bân rớt xuống đất, thoáng chốc trên làn da chỉ còn lại mấy dấu sâu đốt hồng hồng.
Lúc này Trần Bân mới bắt đầu cảm thấy làn da ngứa ngáy vô cùng, đưa tay muốn gãi.
- "Trước tiên đừng nhúc nhích." Cường Tử thấp giọng ngăn lại hắn, cúi đầu cẩn thận quan sát chỗ sâu cắn, nhìn thấy trong đó có một dấu sâu cắn còn có hai điểm đen nhỏ ở bên trong, rút ra chủy thủ dùng đao nhẹ nhàng đâm chọc vào điểm đen lấy ra, sau đó lại một lần nữa đâm chọc vài dấu sâu cắn khác, dùng sức bài trừ máu tươi, cuối cùng dùng nước sát trùng Lương Nhiên chuyển qua đem miệng vết thương rửa sạch.
Sau khi làm xong, Trần Bân nhảy dựng lên, dùng chân đạp mạnh mấy con sâu đã hút máu hắn còn đang nằm trên mặt đất.
Mọi người biết Trần Bân không có gì trở ngại cũng đều thở ra nhẹ nhỏm.
Hắc Tử nói với mọi người, kiểu sâu này gọi là cỏ đi con hoặc chó đậu con, trong rừng rậm thường có, có nhiều nhất ở trong bụi cỏ sau cơn mưa, bởi vì sâu là có bộ hàm răng sắc bén bám vào da để hút máu, nếu tùy tiện lấy tay túm ra, chỉ có thể đem sâu cùng da thịt ngay đó xé rách, đầu cùng chân đều còn lưu bên trong da, sẽ khiến huyết mạch không lưu thông được, nghiêm trọng chính là tử vong.
Trải qua chuyện này, mọi người đi theo phía sau càng thêm cẩn thận, tận lực tránh các bụi cỏ trên đường.
Đến giữa trưa, Hắc Tử tìm thấy một dòng suối nhỏ nên cho mọi người dừng lại nửa giờ.
Hắc Tử dặn dò mọi người lúc uống nước lấy tay nâng lên, nhìn kỹ trong nước không có bất kỳ thứ gì rồi mới được uống.
Mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, lấy bánh bích quy của chính mình ra ăn trưa.
Thím Trần thấy Trần Sương Sương còn lại không bánh bích quy lắm nên đưa cho cô thêm vài cái.
Sau đó quay đầu nhìn phía sau xa xa hai người Lâm Viễn đi theo sau, không khỏi thở dài.
Sau khi ăn xong, hai người Hắc Tử cũng không để mọi người nghỉ nhiều, mang theo mọi người lại tiếp tục lên đường.
Hai người Lâm Viễn chật vật đi đến dòng nước, trên tảng đá vẫn như cũ để hai khối bánh bích quy.
Khi Cường Tử dừng dẫn đường, màn đêm đã nhanh chóng buông xuống, rốt cuộc bọn hắn đã có chỗ dừng chân nghỉ ngơi, Cường Tử tìm đến một dòng suối trong suốt, dùng đao ở trong lùm cây chặt tạo ra một con đường nhỏ, dần dần hiện ra dòng suối từ trên vách núi cao cao chảy xuống.
Ở trong rừng tích thành một hồ nước, sau đó một lần nữa rẽ nhánh, chảy về phía các nơi trong rừng, phía bên bờ hồ còn có mấy tảng đá hoa cương vẫn còn nguyên vẹn.
Bởi vì đến gần nguồn nước, nơi đó quá ẩm ướt, Hắc Tử lựa chọn một chỗ cách hồ nước mười mấy mét trong rừng nghỉ ngơi.
Lúc này đây, mọi người đều rất tự giác học theo bộ dáng của hắn rửa sạch mặt, đem bụi gai, nhánh cây cỏ dại dọn dẹp sạch sẽ, Hắc Tử vẫn đang ở bên trong đốt đống lửa, hắn dạy mọi người đốt thêm những đống lửa nhỏ chung quanh, hắn dặn dò nhóm phụ nữ ngồi vây quanh đống lửa không được đi loạn, để nhóm đàn ông nhà chú Trần tận lực đi nhặt thêm mấy nhánh cây khô về đây.
Sau đó hắn cùng Cường Tử đi ra hồ nước, tuy bọn người chú Trần không biết hai người họ vì sao muốn nhặt nhiều nhánh cây như vậy, nhưng chuyện Hắc Tử giao cho, bọn hắn cũng thật sự đi làm.
Thoáng chốc, bọn họ đã nhặt được rất nhiều nhánh cây đem trở về, Lương Nhiên và Trần Tĩnh tò mò không biết hai người Hắc Tử định làm gì.
Thế là hai cô cũng đi theo chạy ra hồ nước, lúc này sắc trời đã mờ mịt, hai người Hắc Tử dùng hòn đá đem một bên dòng suối có rất nhiều cỏ địa phương làm thành một vòng tròn nhỏ, chân trần đứng dưới hồ nước, một tay cầm nhánh cây, một tay khác lấy lá cây cùng họ với hành lá đã hái sẵn lúc dọc đường, vò nát trong tay rồi thả vào nước.
Lương Nhiên đi đến gần nhìn xem, Hắc Tử đưa tay ra hiệu cô đừng lên tiếng, sau đó liền thấy hai người nhanh như tia chớp dùng nhánh cây trong tay đâm vào trong nước, vừa đâm tới đã trúng hai con cá lớn, hai người đem cá xiên vào cây lấy xuống, từ xa ném về dưới chân hai người Lương Nhiên, hai người họ tiếp tục đâm vào trong nước, liên tục xiên vài lần, thoáng chốc trước mặt Lương Nhiên trước mặt có hơn mười con cá lớn đang đổ máu.
Thấy đã bắt đủ cá, hai người Hắc Tử lên bờ, Lương Nhiên và Trần Tĩnh cười đi qua bắt một thân cá trơn trượt.
Từ lúc rời khỏi hang động, Lương Nhiên từng do dự hỏi qua Hắc Tử có nên vụng trộm lấy từ trong không gian một ít nước hoặc thức ăn không? Hắc Tử ngăn cản, nói với cô không đến vạn bất đắc dĩ, không thể lấy bất cứ vật gì từ trong không gian, nhiều người mắt tạp, vạn nhất bại lộ bí mật không gian, không biết sẽ có hậu quả gì.
Huống chi, đối với Hắc Tử mà nói, trong rừng rậm, chỉ cần có tâm tìm kiếm, ăn uống sẽ không thiếu, làm sao còn phải phiêu lưu mạo hiểm? Lương Nhiên nghe lời hắn nói, chỉ có thể đánh mất ý niệm trong đầu.
Nhưng mỗi khi cô nhìn thấy mẹ và Tiểu Tiệp cùng mọi người gặm bánh bích quy, uống núi suối.
Cô nghĩ đến trong không gian chứa đầy lương thực, trong lòng không khỏi áy náy.
Cho nên Hắc Tử tìm được nơi nghỉ chân, liền chạy nhanh đến đây bắt cá.
Bốn người mỗi người đều xách mấy con cá rửa sạch sẽ, cười cười đi trở về.
Trần Tĩnh tò mò hỏi hai người bọn hắn ném lá cây vào trong nước để làm gì? Cường Tử nói với cô đó là một loại thực vật «cá đằng đồng», học y Trần Tĩnh liền hiểu rõ, cá đằng đồng có tác dụng gây tê, ném vào trong nước sẽ khiến mấy con cá tạm thời mất đi sức sống trồi lên mặt nước, đương nhiên đâm một cái liền trúng.
Nhìn thấy có cá ăn, mọi người đều cao hứng, đều đem nhánh cây tước ra, đem cá xiên lên đặt ở trên lửa bắt đầu nướng.
Thoáng chốc mùi cá nướng mùi tỏa ra, mọi người nướng hai mặt vàng óng ánh, lúc trên thân cá không ngừng xì xèo chảy dầu, Lương Nhiên lấy từ trong ba lô một bình nhỏ muối ăn, ở trên mỗi con cá rắc lên một chút, mùi cá thơm khiến người ta hận không được một ngụm nuốt hết.
Cho đến khi ăn, ý nghĩ đó cũng không mất, một chút thịt mọi người cũng không bỏ, mỗi phần đều gặm sạch sẽ chỉ còn lại xương cá.
Xa xa, Lâm Linh ngửi được hương thơm ngào ngạt của cá nướng, thèm đến ứa nước miếng, Lâm Viễn lấy bánh bích quy thím Trần lưu lại, tách ra phân nữa đưa cho cô một nữa.
Từ khi Lâm Linh nghe được Lương Nhiên hung ác nói ra những lời kia, anh của cô càng thêm âm trầm, chỉ dám cẩn thận nhận bánh bích quy chậm rãi gặm lấy, cái gì cũng không dám nói.
Ăn xong cá, người đầy mồ hôi, mọi người bắt đầu từng nhóm đi ra hồ nước tắm rửa, trong tẩy trừ, mẹ con Trần Sương Sương còn có mẹ Lương đi trước, Lương Nhiên và Trần Tĩnh vừa canh giữ vừa ở một bên chờ, sau khi tắm rửa xong cả người đều dễ chịu, các cô đều có thể đem quần áo giặt sạch, sau đó trở lại bên cạnh đống lửa vừa trò chuyện vừa hong khô quần áo.
Nhóm đàn ông không có nhiều cố kỵ như vậy, nhóm chú Trần cởi áo cầm trên tay rồi nhảy vào trong nước giặt sạch thoải mái, sau đó mặc quần áo ẩm ướt quay lại đống lửa chậm rãi hong khô.
Hắc Tử gọi Lương Nhiên và Trần Tĩnh đi trước tắm rửa, sau đó hắn cùng Cường Tử dạy mọi người đem những đồng lửa nhỏ chung quanh dời vào đống lửa lớn ở giữa, dọn sạch sẽ mọi thứ trên mặt đất, ngay ở chỗ mặt đất được nướng nóng lại dùng những nhánh cây đã nhặt được xếp lên, tiếp tục hướng mặt trên rải một lớp lá cây thật dày, như vậy đã thành một chiếc giường nhánh cây giản dị, cách mặt đất ấm nóng làm cho người ngủ ở phía trên chỉ cảm thấy thân thể ấm dào dạt, một chút cũng không có cảm giác ấm ướt đặt trưng trong rừng, đám người chú Trần chỉ có thể một bên tán thưởng một bên học làm theo.
Lương Nhiên để Trần Tĩnh tắm trước, chính mình ở bên bờ chờ, Trần Tĩnh tắm giặt xong, cô mới để Trần Tĩnh canh cho mình rồi chính mình chậm rãi đi xuống nước, nước có chút lạnh, tuy Trần Tĩnh cũng là phụ nữ nhưng cô vẫn đi đến tảng đá to vòng ra phía sau tắm rửa, bên này nước cũng không sâu lắm, sâu nhất cũng chỉ đến cổ cô, đem quần áo cùng đồ lót cởi ra để trên hòn đá, Lương Nhiên ngâm mình ở trong nước, thoải mái phát ra một tiếng thở dài.
Bên con đường nhỏ, Trần Tĩnh đầu tiên tựa vào trên cây cùng Lương Nhiên câu có câu không trò chuyện, sau đó nghĩ đến chuyện gì, liền cười xấu xa nhẹ quay về.
Sau khi trở về nhìn thấy mọi người đều nằm ở trên giường nhánh cây đã làm xong, mà Hắc Tử cùng Cường Tử một thân đầy mồ hôi, chuẩn bị đợi lát nữa đi ra bờ suối tắm sạch một phen, Trần Tĩnh khụ một tiếng, nói Hắc Tử: - "Anh Hắc Tử, chị Nhiên đã tắm xong, chị ấy gọi anh qua đó, nói là có chuyện muốn nói với anh."
Hắc Tử "Nga!" một tiếng, cũng không nghĩ gì khác, đứng lên liền đi ra hướng con suối.
- "Haiz, anh đừng đi!" Trần Tĩnh giữ chặt Cường Tử, bĩu môi, đối với Cường Tử nháy mắt ra hiệu.
Cường Tử vừa thấy liền hiểu, cười xấu xa không thôi: - "Thế chúng ta phải đi canh giữ? Không để người khác quấy rầy!"
Hai người cười vụng trộm, đi theo phía sau Hắc Tử cách một khoảng khá xa, sau đó canh giữ ở con đường nhỏ.
Lương Nhiên xỏa mái tóc dài xuống, một bên cúi đầu gội đầu một bên cùng Trần Tĩnh đang ngồi ở xa nói chuyện, gội đầu xong cô mới phát hiện không có giọng nói trả lời của Trần Tĩnh.
Cô gọi vài tiếng, cũng không có người trả lời cô, vì thế cô đứng lên từ sau hòn đá vòng đi ra, vừa đi ra cô đối mặt với Hắc Tử đang bước nhanh đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...