Vừa lúc Lâm Linh đứng ở giữa thạch bích cực lớn, bên cạnh hai ba dây mây thô to như cánh tay của trẻ nhỏ đang vây quanh trên tảng đá, bình thường còn không biết cảm thấy gì, lúc này khi Lâm Linh đứng ở đó, nếu bỏ qua hết những dây mây đang vây quanh, thạch bích này nhìn qua thật đúng là hai bên thập phần cân xứng, Cường Tử cảm thán:
- "Thiên nhiên chính là nhà điêu khắc điêu luyện a."
Hắc Tử lắc đầu, không phải nguyên nhân này, trong tâm trí hắn chợt lóe qua điều gì đó, chỉ cảm thấy dự cảm rất không tốt.
Lâm Linh không nghe rõ hai người Hắc Tử đang nói gì.
Từ khi bị Hắc Tử chế nhạo qua.
Cô ả vẫn luôn phiền muộn trong lòng, lại thường xuyên ăn dấm chua khi nhìn thấy động tác nhỏ thân mật của hai người họ.
Cô ả tự nói với bản thân, chẳng qua gã đàn ông kia chỉ tốt mã một chút thôi, có gì hơn người chứ! Nhưng giờ phút này, cô ả thấy Hắc Tử nhìn chằm chằm về phía cô ả, cô ả không tự chủ được đứng thẳng người, mặt đỏ tim đập chân tay luống cuống không biết làm sao.
Một lát sau, cô ả mới chú ý đến, Hắc Tử cau mày nhìn khối thạch bích phía sau cô ả.
Thạch bích này có cái gì đẹp mắt chứ? Lâm Linh vừa tức vừa tò mò, cô ả xoay người cũng đi theo phía sau mình.
Cô ả sờ trái sờ phải, xem mãi cũng không nhìn ra chỗ này có gì kỳ quái, bên cạnh vài tảng đá lỏm chỏm lộ lên, ở giữa có một...!dây mây giả!
- "Các người mau đến xem!" Lâm Linh lớn tiếng kêu lên, tay kéo dây mây đó: - "Đây là giả !"
- "Đừng cử động!"
- "Dừng tay!"
Dường như cùng một lúc, Hắc Tử và Cường Tử còn có anh trai Lâm Viễn của cô ả thất thanh rống to!
Nhưng đã không còn kịp, Lâm Linh kéo dây mây, có vẻ có gì đó ngăn trở nên không có động tĩnh gì, theo quán tính cô ả lại dùng lực lôi kéo thêm.
Dây mây bị cô ả kéo rớt xuống, dây mây vừa rơi xuống lộ ra một cửa kéo tinh tế bằng thép tự động, ngay sau đó chốt cửa cũng rơi ra, thạch bích phát ra âm thanh ong ong chấn động.
Đột nhiên từ giữa thạch bích mở ra, hai cánh cửa chậm rãi mở rộng ra! Bên trong còn truyền ra vài tiếng cửa mở ken két.
Lâm Linh há to miệng lui ra sau vài bước, không thể tin nhìn chằm chằm nơi cô vừa dựa vào, giờ phút này biến thành cửa động tối đen to lớn.
Phía dưới mặt xi-măng nghiêng dần dần xuống, trong bóng đêm sâu thẳm bên trong truyền âm thanh sột soạt bò sát khiến người nghe ê răng, hơn nữa âm thanh này càng ngày càng gần.
Một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra vèo vèo, một mùi vô cùng quen thuộc lại khiến người ta vô cũng sợ hãi ập đến, đó là mùi hôi thối của zombie!
- "Chạy mau! Có zombie!" Hắc Tử lập tức quát lớn với những người phía sau !
Thì ra đây chính là nguyên nhân chân chính khiến hắn luôn bất an! Nơi này đúng là một căn cứ nhỏ! Nhà dân cùng trường học ở bên ngoài chủ yếu không có bóng người là vì zombie tập kết thành đàn tập kích nơi này bị những người thoát khỏi nhốt vào sâu bên trong căn cứ! Giờ phút này có hối hận cũng vô dụng, hắn và Cường Tử dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đám người Trần Tĩnh, dì Bình.
Trần Tĩnh sau giây phút sững sờ nhìn cánh cửa thạch bích cực lớn, bị tiếng quát của Hắc Tử làm cho sực tỉnh.
Lập tức Trần Tĩnh cầm lấy súng và chủy thủ trên tay khi Hắc Tử cùng Cường Tử vừa ném cho cô, sau đó xoay người kéo dì Bình và mẹ Lương bỏ chạy! Cô vừa chạy vừa lớn tiếng la lên báo hiệu với Lương Nhiên ở trên sườn núi.
Một nhà chú Trần cũng phản ứng nhanh chóng chạy theo sau.
Lúc này phía sau, trong cánh thạch môn truyền đến tiếng gào hưng phấn của vô số zombie!
Zombi bị giam bên trong căn cứ ở thạch môn, rốt cuộc đã được xổ lồng!
Trong sơn động, Lương Nhiên nghe kinh động sực tỉnh, cô vội kéo tỉnh Tiểu Tiệp chạy đến cửa hang.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng quát to của đám người Trần Tĩnh, trong giọng nói mang theo hoảng sợ, trong lòng cô ớn lạnh! Cô mạnh mẽ lao ra phía trước, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong sân người nhà của mình đang chạy thục mạng đến đây.
Phía đối diện vách núi lại mở ra thành một cánh cửa rất lớn! Zombi không có tay chân hư thối, giương nanh múa vuốt không ngừng từ bên trong trào ra bên ngoài !
Đồng tử Lương Nhiên co rút kịch liệt, lập tức gào lớn với mấy người chú Trần đang cố chạy về hướng mấy chiếc xe: - "Không còn kịp rồi! Mau chạy về sơn động!"
Mấy chiếc xe đã hơn một năm vẫn dựng ở nơi đó, tuy bình thường đều có bảo dưỡng kiểm tra, nhưng bởi vì sợ xe rỉ sét nên sau khi kiểm tra xong đều phủ tấm vải bạt cực lớn lên che.
Hơn nữa bọn người chú Trần không phải lúc nào cũng mang theo chìa khóa xe bên người! Giờ còn muốn lái xe chạy thoát, chỉ sợ chưa đem được tấm vải phủ trên xe lấy xuống, zombie cũng đã đuổi theo đến nơi!
Lương Nhiên quát xong xoay người trở về cửa hang, một phen bế Tiểu Tiệp chạy đến động sâu nhất kia, Tiểu Tiệp còn chưa tỉnh ngủ, lấy tay xoa xoa đôi mắt: - "Mẹ."
Lương Nhiên đem đẩy vào trong hang động Tiểu Tiệp, nháy mắt lấy từ trong không gian một cái đèn pin, mở lên đưa cho bé: - "Nhanh chóng chạy vào bên trong! Chú Hắc Tử, chú Cường Tử đã từng mang con đi vào rất nhiều lần! Đợi lát nữa hai chú ấy sẽ đến tìm con!"
Hai mắt Tiểu Tiệp sáng lên, gật đầu: - "Dạ!" Bé cầm đèn pin Lương Nhiên đưa, vung đôi chân nhỏ ngắn chạy vào bên trong, chú Hắc Tử nói muốn tôi luyện lòng can đảm cho bé, nên bé đã cùng chú chơi trò chơi thám hiểm này vài lần rồi!
Sau khi nhìn thấy Tiểu Tiệp vào trong, Lương Nhiên xoay người chạy đến chỗ Hắc Tử ngủ trong sơn động, kéo dưới giường lôi ra vũ khí và vài chiếc túi vải, cô nhanh chóng mở một túi vải trong đó, lấy ra hai khẩu súng đã lắp sẵn đạn bên trong, tiếp đó trong nháy mắt đem túi vải, cùng thùng, còn có thiết bị thông tin liên lạc thu vào không thời gian.
Sau đó cô chạy ra cửa hang, lúc này Hắc Tử và Cường Tử không ngừng gọi mọi người nhanh chóng chạy lên đây, cũng không ngừng nả súng giết vài con zombie đến gần, nhưng súng lục thoáng chốc cũng hết đạn.
Lương Nhiên lớn tiếng gọi hai người, Hắc Tử và Cường Tử xoay người vọt nhanh như bay, lướt qua những người còn đang liều mạng chạy phía trước, chỉ vài bước nhảy đã lên đến cầu thang đá, tiếp được vũ khí Lương Nhiên ném đến, đứng ở chỗ cao hướng phía sau mọi người bắn bọn zombie đang đuổi đến gần.
Lúc này, một nhà chú Trần chạy trước nhất, Trần Bân và cậu một trước một sau đẩy kéo thím Trần xông lên cầu thang đá, theo sát là chú Trần túm lấy Trần Sương Sương, chạy vượt qua hai người Hắc Tử.
Trần Tĩnh một tay kéo dì Bình một tay kéo mẹ Lương cũng hướng về bên này chạy lên.
Theo sau là Lâm Viễn vừa chạy vừa quay đầu lớn tiếng kêu mẹ Lâm và Lâm Linh, mà hai mẹ con Lâm Linh chạy ở cuối cùng, phía sau cả rừng zombie rậm rạp đang đuổi tới cả hai.
Từ lúc thạch môn mở đến nay bất quá chỉ mấy chục giây, Trần Tĩnh lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, cô kéo theo hai người già liều mạng chạy hướng lên triền núi.
Nhưng hai người già dù có cố gắng đến đâu, tốc độ vẫn có hạn.
Ngay sau đó, Lâm Viễn lướt qua ba người họ chạy về hướng lên sườn núi chạy đi.
Đột nhiên, Trần Tĩnh nghe một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền đến! Mẹ Lâm thê lương kêu cứu cùng âm thanh zombie cắn xé huyết nhục khiến da đầu cô run lên.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy lên phía trước.
Đột nhiên dì Bình lảo đảo thoáng chút ngã sấp xuống! Tiếp đến vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Linh chạy lướt qua người dì Bình, Trần Tĩnh dùng sức giữ chặt dì Bình, lúc này cánh tay tanh tưởi của zombie đã chộp đến ba người!
Pằng! Pằng! Pằng! Viên đạn lướt qua ba người, bắn về phía zombie ở phía sau ba người, đầu con zombie chụp về phía ba người nổ tung, máu đen tanh hôi cùng óc đen văng lên đầu tóc ba người! Cường Tử cùng Hắc Tử giơ súng bắn liên tục về phía zombie đang điên cuồng quét đến, Trần Tĩnh dùng sức đem dì Bình và mẹ Lương chạy đấn cầu thang đá, chờ ba người đều chạy qua hai người Hắc Tử, hai người họ vẫn tiếp tục bắn bọn zombie đang đuổi sát phía sau, Lương Nhiên lớn tiếng hô với hai người Hắc Tử:
- "Trước tiên chạy vào sơn động!"
Hai người Hắc Tử nhanh chóng vừa bắn vừa lùi dần về hướng cửa hang.
Lương Nhiên tại cửa hang tiếp được ba người đang chạy đến, cô cùng Trần Tĩnh mỗi người kéo một người chạy vào trong hang động.
Mấy người nhà chú Trần đã vào cả trong sơn động.
Lâm Linh mang gương mặt đầy nước mắt chạy vào động, trên cánh tay cô ả còn dính vết máu của mẹ Lâm khi bà bị zombie cắn xé văng lên, Lâm Viễn từ trong nhà gỗ chạy ra, sắc mặt Lâm Viễn trắng bệch, trên tay hắn còn cầm theo một gói đồ.
Lương Nhiên liếc mắt nhìn hai anh em Lâm Viễn, cô túm lấy mẹ Lương kéo bà chạy vào trong cửa hang sâu nhất.
Lúc hai người Hắc Tử thối lui đến sườn đỉnh cửa hang, súng của hai người có 40-50 băng đạn, hiện giờ đã dùng hết phân nửa, zombie bị bắn vỡ đầu đã nằm một mãnh nơi cầu thang đá.
Thế nhưng từ thạch môn zombie không ngừng trào ra rậm rạp đuổi đến bên này, sơn cốc vốn yên bình thanh tĩnh, giờ đây biến thành một vùng hắc ám.
Vô số tiếng gào thét của zombie nhanh chóng biến nơi này trở thành địa ngục trần gian.
Lương Nhiên đưa mẹ đẩy vào trong hang động, hai người Hắc Tử cũng nhanh chóng chạy theo vào trong, Lương Nhiên lấy ra một chiếc túi ba lô cỡ trung đã chuẩn bị từ trước từ trong không gian ra, xoay người chạy trước vào trong hang động, ba người đã nhiều lần tiến vào hang động này, mặc dù trong tay Lương Nhiên chỉ có một cái đèn pin nhỏ nhưng họ cũng nhanh chóng theo đến gần những người phía trước.
Zombie đuổi theo mùi thơm mới mẻ của huyết nhục, từng con từng con chen vào cửa hang, tiếng gào thét truyền khắp hang động khiến cho mọi người sợ đến mức kinh hồn tán đảm bước chạy có chút nghiêng ngả lảo đảo.
Ngược lại Tiểu Tiệp cầm đèn pin, vô cùng linh hoạt mang mọi người phía sau rẻ trái ngoặc phải trong động.
Zombie không chịu ảnh hưởng của ánh sáng, bọn chúng hướng đến nơi có mùi hương ngọt ngào của thịt tươi dũng mạnh nhào vào với tốc độ rất nhanh.
Hắc Tử cản phía sau, từng con zombie bị hắn đánh vỡ đầu, nhưng tre già măng mọc zombie giẫm lên đồng bọn dưới chân không ngừng nhào vào bên trong, thẳng đến khi đến chỗ thông đạo chật hẹp kia.
Lương Nhiên đem ba lô quăng về phía trước, nhanh chóng cúi người bò sát vào trong, Cường Tử đem trên súng tay đổi cho Hắc Tử, Hắc Tử cầm súng trong tay, đợi đến chui vào thông đạo lúc này mới nổ súng bắn vỡ đầu con zombie chỉ còn một ít thịt trên mặt đang theo sát chân hắn, sau đó liên tục bắn vỡ đầu những con zombie theo sát phía sau, rốt cuộc thông đạo chật hẹp bị bọn zombie bịt kín, phía sau đàm zombie còn lại chen chúc một chỗ đi tới không được lui về phía sau cũng không được, chỉ có thể một tiếng một tiếng phát ra tiếng gào rống giận.
Hắc Tử kiểm tra lại súng, cũng không còn nhiều đạn lắm, thở phào một hơi nhẹ nhõm, khẩu súng treo một bên hông, bò về phía trước chừng mười mấy mét, rốt cuộc hắn cũng ra khỏi thông đạo chật hẹp này.
Lương Nhiên và Cường Tử cũng không tiếp tục đi đến phía trước, cả hai đứng ở cửa thông đạo chờ hắn.
Thấy hắn chui ra, hai người không nhịn được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này hắn và Cường Tử đều còn ở trần, Lương Nhiên lấy hai chiếc áo T-shirt màu đen từ trong ba lô đưa cho hai người, ba người tìm được đường sống trong chỗ chết vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Lúc này Lương Nhiên mới có thời gian hỏi chuyện gì xảy ra, Hắc Tử lắc đầu.
- "Nơi này không chỉ là một sở biên phòng, còn là một căn cứ chiến đội binh doanh nhỏ." hắn có chút hối hận, là hắn và Cường Tử tìm được nơi này trên bản đồ, đưa mọi người đến nơi này.
Không ngờ bọn họ làm hàng xóm với zombie rất lâu mà không biết.
Dựa theo lời hắn nói, trong đầu Lương Nhiên xuất hiện tình cảnh lúc đó, bệnh độc zombie lan tràn đến thôn dân và trường học, zombie chung quanh dần dần tụ tập cùng chỗ, hướng đến sơn cốc trong núi tìm đến.
Binh lính bị tập kích đột ngột, đều trốn vào trong thạch môn, zombie dũng mạnh đi theo vào, trải qua một trận kịch chiến, những người trốn thoát được đem từng cánh cửa đóng lại cuối cùng nhốt bọn zombie bên trong, mở đường máu lái xe chạy thoát.
Mà bọn zombie bị giam tại trong động, rất lâu về sau lại bị Lâm Linh trong lúc vô ý thả ra.
Lương Nhiên lắc đầu : - "Nếu không phải có người ngu xuẩn, zombie cũng ra được."
Thoáng chốc cả ba đã tiến vào bên trong gian thạch bích, vừa tiến vào đã nghe tiếng gào khóc thê lương của Lâm Linh: - "Mẹ tôi đã chết! Mẹ tôi đã chết! Đều tại nhóm các người ! Mang chúng tôi đến nơi này! Bây giờ phải làm sao!! Chúng ta đều phải chết ở chỗ này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...