Lâm Viễn đánh giá súng trên tay.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật này.
Hắn đã nhặt được khẩu súng này từ nửa thân binh lính đã bị zombie gặm ăn.
Tuy rằng sẽ không nổ súng, nhưng đối với vũ khí, trời sinh đàn ông có sự cuồng nhiệt cùng mẫn cảm.
Nhất là hiện tại ở thời điểm mạt thế, có lẽ có một ngày nào đó có thể cứu chính mình một mạng.
Lúc ấy hắn vô cùng hưng phấn, bất chấp thi thể kia đầy mùi hôi thối, nhanh chóng đến nhặt khẩu súng lên.
Sau đó hắn nghe được giọng nói của bọn người chú Trần, lập tức hắn đem khẩu súng dấu đi.
Chính hắn cũng không biết vì sao không muốn cho người khác biết trên người hắn có súng.
Ngón tay hắn chậm rãi sờ lên thân súng.
Chính là vật này khiến cho trong mắt gã đàn ông kia lúc nào cũng tràn ngập tự tin?
Lúc này, cửa gỗ bị nhẹ nhàng gõ vài tiếng, giọng nói sợ hãi của Lâm Linh: - "Anh, em có đem canh rắn đến cho anh, vẫn còn nóng." Lâm Viễn nhíu mày, nhanh chóng thu hồi súng trên tay súng, giấu lại chỗ cũ, sau đó bình tĩnh nói: - "Vào đi."
Ngày thứ hai, Cường Tử bắt đầu tập trung tinh thần và thể xác kiểm tra và sửa chữa chiếc máy thông tin liên lạc.
Nhưng từ lúc có nguồn điện đếngiờ, bất luận hắn điều chỉnh kênh như thế nào, vĩnh viễn chỉ thu được tạp âm rè rè.
Cường Tử cau tít chân mày, chuẩn bị kiểm tra lại lần nữa, không biết có phải bản thân làm sai chỗ nào rồi không.
Trần Tĩnh ngồi bên cạnh, lắc đầu: - "Không nhất định là anh không sửa được, lúc chúng ta thoát khỏi, bên ngoài đều loạn thành dạng gì? Bệnh độc lan tràn quá nhanh, các nơi muốn chân chính thành lập khu bảo hộ, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng như vậy."
- "Tiểu Tĩnh nói rất đúng." Lương Nhiên đi đến đây cười cười với Trần Tĩnh.
Quả thật là như thế, bệnh độc không phải chỉ dùng súng đạn là giải quyết được, mặc dù cơ quan quốc gia có lớn mạnh thế nào, trong thời gian ngắn cũng chưa thể tìm ra chính sách đối ứng.
Nhưng giờ này phút này, chỉ sợ bọn họ không có quan tâm dân chúng bình thường đang giãy dụa trong miệng zombie, mà là tập trung toàn bộ tinh lực tập kết binh lực đang tán loạn khắp nơi, rồi sau đó mới tìm phương pháp giải quyết bệnh độc.
- "Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi." chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ chỉ có thể hy vọng sẽ không bị quốc gia bỏ rơi.
- "Có zombie!" Đột nhiên nhà gỗ bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Viễn.
Lập tức mọi người căng thẳng toàn thân! Cường Tử ném công cụ trong tay, Hắ Tử cũng từ bên trong lao ra, cả hai nhanh chóng hướng nhà gỗ chạy đến!
Đứng ở nhà gỗ trước một cái bàn đánh bóng bàn, hai người nhìn thấy xa xa tại sơn ở bên ngoài nơi hoang dã, xuất hiện ba thân ảnh chậm chạp đi đến đây, thật là zombie! Có điều số lượng rất ít, Hắc Tử thở một hơi nhẹ nhõm.
- "Trong rừng, zombie ngửi được mùi của chúng ta nên tìm đến đây." Lương Nhiên ở một bên nói, xem ra ngày đó cô nói vậy cũng có phần đúng.
Binh Lính lái xe chạy ra khỏi đám zombie vây quanh, zombie đuổi theo xe ra khỏi sơn cốc, sau đó thất lạc tại trong rừng rậm.
Hiện tại bọn chúng lại bị mùi hương trong sơn cốc sinh ra hấp dẫn tìm đến đây.
- "Đi thôi, chúng ta đi tập luyện một chút!" giọng nói thoải mái của Hắc Tử làm cho đoàn người đang khẩn trương thở ra nhẹ nhõm.
Lương Nhiên chuyển súng trong tay súng: - "Đã sớm chuẩn bị tốt!"
Hai người nhìn nhau cười, sau đó xoay người hướng cửa khẩu mà đi, Cường Tử tự nhiên cũng đuổi theo, ánh mắt Lâm Viễn lóe lên cũng đi theo.
Vài người không nhanh không chậm đi đến cổng chính.
Bên ngoài cánh cửa sắt thật dày, zombie ngửi thấy mùi hương huyết nhục ngọt ngào, bắt đầu kêu gào, lấy thân thể không ngừng va chạm trước cửa sắt.
Hắc Tử nhìn bốn phía, kéo Lương Nhiên lên cầu thang, leo lên đỉnh tháp canh thứ nhất gần cửa cổng, Lương Nhiên đứng ở trên cao, nhìn thấy rõ ba con zombie không ngừng kêu gào trước cửa sắt, muốn tìm chỗ đi vào.
Hắc Tử ý bảo Lương Nhiên đến gần hắn, sau đó đem súng trong tay cô cầm lấy, làm mẫu một động tác, nói:
- "Tay cầm súng của em còn chưa vững, khi bắn súng lực phản chấn sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của em."
Hắn cũng không tâm phía sau có hai người đi theo, rất tự nhiên kéo Lương Nhiên vào lòng, tay bắt tay cô dạy cô cầm súng như thế nào để không bị phản chấn, tay tận lực khống chế họng súng tránh giật ngược, sau đó ngắm chính xác điểm bắn, hắn kéo chốt an toàn, sau đó nhắm: - "Pằng!" Một tiếng, đầu một con zombie trúng đạn nổ tung, ngã xuống mặt đất.
Ở một bên Cường Tử hận không được chọc mù hai mắt mình! Đây rõ ràng là lão đại tìm cơ hội thân thiết với chị dâu, chính mình như thế nào lại chạy theo như vậy! Hắn vô cùng ai oán nhìn hai người phía trước đem chuyện giết zombie trở thành là chuyện hẹn hò tâm tình, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thời điểm kiểu này, hắn mà không đi, nhất định buổi tối sẽ bị lão đại chọc mù hai mắt! Hắn nhìn thấy Lâm Viễn vẫn đứng ở một chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm lão đại và chị dâu, không khỏi khụ một cái nói: - "Nơi này không còn chuyện của chúng ta."
Lâm Viễn thu hồi ánh mắt, không chút thay đổi nhìn hắn, xoay người đi trước xuống lầu.
Cường Tử trợn mắt, tên tiểu bạch kiểm này cả ngày một bộ dạng giống như người khác thiếu nợ hắn, nhìn thôi đã khiến người cảm thấy khó chịu.
Có điều lão đạ và chị dâu đều đã rõ ràng như vậy, hắn ta khó chịu thế nào cũng vô dụng nga! Cường Tử đắc ý đi theo Lâm Viễn đi xuống lầu.
- "Quỷ chán ghét đều đi rồi." Hắc Tử ở bên tai Lương Nhiên nỉ non, Lương Nhiên bị thân thể nóng hừng hực của hắn bao quanh, khiến cô mất tập trung không thể nhắm bắn zombie bên ngoài.
Cô cười phiền muộn, mặt không khỏi đỏ lên, lúc trước cô như thế nào lại không phát hiện da mặt người này dày như vậy! Cô không khỏi phụng phịu:
- "Anh như vậy làm sao em nhắm bắn?"
Hắc Tử nhẹ nhàng cười rộ lên, môi lướt nhẹ qua mặt cô, một bộ dạng vô cùng đứng đắn nói: - "Không phải anh đang dạy em sao? Nhưng em phải trả học phí cho anh nha?"
Vì thế, bắn chết ba con zombie, Lương Nhiên không thể không trả học phí nửa ngày, bị hôn đến chân tay bủn rủn rồi cùng hắn quay trở về chỗ ở.
Mấy tháng sau, Cường Tử điều chỉnh thiết bị thông tấn lần đầu tiên mở được kênh, thu được tin tức từ thế giới bên ngoài.
Do dùng dây ăng ten nên tín hiệu có chút đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe được lời nói bên trong: Nơi này là đủ an toàn, vị trí thành phố J tỉnh Tây Nam, nơi này có thực vật cùng cung cấp nơi an toàn và che chở cho người còn sống, mời mọi người nhanh chóng tìm đến.
Mọi người ngừng thở nghe xong thanh âm đứt quãng của radio, Nơi đây là một sơn cốc hoang dã, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Đột nhiên nghe được tin tức của thế giới bên ngoài, không thể không khiến mọi người hưng phấn.
Mọi người cơ hồ đều kích động ôm chầm lấy nhau, thậm chí hai cô gái trẻ tuổi Trần Sương Sương cùng Lâm Linh còn khống chế được kích động, bật khóc oà lên.
Nhưng Hắc Tử lại phát hiện lúc Lương Nhiên nghe được thông báo cũng không có chút hưng phấn, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt tựa hồ còn có bình thản, bi ai cùng trào phúng.
- "Em sao thế?" Hắc Tử nhẹ giọng hỏi, tâm tình hắn vốn cũng có chút kích động lại bị ánh mắt Lương Nhiên thu hút, dần dần trở nên bình tĩnh.
- "Không có gì, chỉ là đối với tin tức chính phủ thành lập khu an toàn không có tin tưởng mà thôi." Lương Nhiên trả lời.
Kiếp trước những nhóm người sống sót đang chạy trốn tứ tán xung quanh các thành thị, khi nghe được tin tức khu an toàn từ radio, cũng từng kích động vạn phần, ôm đầu khóc rống.
Sau đó mang theo người nhà đều vừa trốn vừa tránh zombie tìm đến khu an toàn.
Nhóm các cô chạy thoát từ thành phố Z cũng giống những người đó tìm đến khu an toàn, nhưng sau đó bọn người chú Trần từng người từng người chết ở trên đường.
Còn cô, cuối cùng đến nơi đó, mới phát hiện, nơi đó không có zombie uy hiếp tử vong, nhưng lại động loại áp bức cùng bóc lột.
Nơi đó khiến cho nhiều người không có chết khi đang lẩn trốn trên đường, nhưng lại bị đói chết khát chết từng góc ở khu an toàn.
Nơi đó, chỉ trông vào năng lực để sống, không phải nơi mọi người có thể tránh nạn.
Tất cả mọi người đang kích động không tự chủ được nhìn về phía Hắc Tử và Lương Nhiên, Lương Nhiên cười cười với mọi người, sau đó nói: - "Thành phố J cách nơi này cũng không quá xa, nếu mọi ngươi muốn rời đi, chắc khoảng hai ba ngày là có thể đến nơi, có điều..."
Cô im lặng một chút, thấp giọng nói: - "Trên đường mọi ngươi cần phải cẩn thận." Nếu bọn người chú Trần thật sự muốn rời khỏi, cô cũng không giúp được, chỉ có thể cầu nguyện cuộc đời này vận khí của bọn họ có thể tốt hơn so với đời trước.
- "Vậy nhóm của cháu thì sao?" chú Trần cũng tỉnh táo lại, có chút nghi hoặc nhìn Lương Nhiên bình tĩnh.
- "Tạm thời con chưa muốn rời khỏi đây, con nghĩ đợi khu an toàn ổn định rồi mới đi." Lương Nhiên lắc đầu giải thích, kiếp trước cô đã chết ở nơi đó nên cô có chút kháng cự.
Cô cũng không muốn gặp lạo Thẩm Tiến và An Giai.
Hơn nữa cô còn có không gian bí mật nên cô càng không muốn đến chỗ quá nhiều người.
Không bằng đợi đến lúc có tin tức khu an toàn chân chính được thành lập, bây giờ cần gì phải làm điều thừa.
Hắc Tử ngồi yên tĩnh phía sau Lương Nhiên, hắn cũng không lên tiếng, dù sao Lương Nhiên quyết định hắn làm theo là được.
Đám người Cường Tử, Trần Tĩnh cùng một bộ dạng Lương Nhiên nói gì liền nghe theo.
Chú Trần trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, tay lớn vung lên: - "Được! Nghe theo lời con! Chúng tôi cứ ở trước trong này, các con quyết định đi đâu chúng tôi liền đi theo đến đó!"
Mọi người ở nhà họ Trần, tất cả đều do chú Trần làm chủ.
Nếu chú Trần đã nói như vậy, người nhà họ Trần cũng không có ý kiến.
Lúc hỏi Lâm Viễn, Lâm Viễn thấy mọi người đều ở lại, cũng chỉ cười cười nói: - "Mọi người đều ở lại, đương nhiên nhà chúng tôi cũng ở lại."
Vì thế ba nhà đều lựa chọn tiếp tục ở lại trong này.
Cứ như vậy, tại trong sơn cốc tiếp tục trải qua những ngày bình thản.
Ngẫu nhiên ngoài cửa lớn sẽ có vài con zombie tìm đến cửa, lại bị Lương Nhiên cùng Trần Tĩnh đem trở thành bia tập bắn.
Từ khi tay Trần Tĩnh bình phục, cô bắt đầu đi theo Cường Tử học bắn súng, một người dụng tâm học, một người có tâm dạy, Trần Tĩnh học rất nhanh.
Có lúc rãnh rỗi cô sẽ đi theo Cường Tử luyện quyền cước.
Cả nhà chú Trần thúc cũng có vài người đi theo học mấy chiêu.
Có điều phần lớn thời gian họ đều chạy bộ trên thang dây, cầu độc mộc tập luyện.
Đối với chú Trần mà nói, ông cho rằng lúc gặp zombie có thể lực chạy trốn mới là quan trọng nhất.
Lâm Viễn có khi cũng đi theo chú Trần tập luyện trên sân huấn luyện, dáng người vốn gầy yếu thoáng luyện được rắn chắc một chút.
Tiểu Tiệp có khi đi theo mẹ Lương học tập viết chữ đọc sách, có khi đi theo sau mông vài chú leo đèo vượt cốc, bé cũng khỏe mạnh không ít.
Hắc Tử trừ lúc nhàm chán bắt Cường Tử đến luyện tập, thời gian khác đều dính bên người Lương Nhiên.
Nhưng hắn cũng ngại trong động thật sự có quá nhiều người, hắn muốn kéo Lương Nhiên đến bên trong trong động nhưng lại rõ ràng quá mức.
Thành ra chỉ có thể nhân lúc không có ai tìm cơ hội ngọt ngào một chút, sau đó liền kéo Cường Tử đi xuống sân huấn luyện đánh quyền, đem thể lực không chỗ phát tiết dùng để rèn luyện thân thể.
Một ngày kia, hai người Hắc Tử như cũ tại sân huấn luyện, đến gần tảng đá to bên kia vách tường luyện tập vật lộn với Cường Tử.
Trần Tĩnh ngồi ở một bên ngắm nhìn, lúc vật lộn hai người đều cởi áo ở trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, hai người anh tới tôi đi đánh đến thập phần phấn khích.
Bọn người chú Trần bị cuốn hút đi đến xem, ngay cả dì Bình cũng hưng trí bừng bừng kéo mẹ Lương xuống sườn núi xem.
Chỉ còn lại hai mẹ con Lương Nhiên và Tiểu Tiệp ngủ trưa ở trong sơn động.
Lâm Linh bị ánh mặt trời chiếu chói mắt, đành đi đến thạch bích đối diện có bóng râm dựa vào tường đá xem.
Bỗng nhiên Hắc Tử quét một chân đem Cường Tử quật ngã xuống đất, Cường Tử lấy tay một chống đỡ nhảy dựng lên, hưng phấn lớn tiếng kêu: - "Đến đây!"
Hắc Tử lại đứng ở đó thu tay, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Lâm Linh.
- "Lão đại, anh nhìn gì thế?" Cường Tử thở phì phò đi qua, thân thể rắn chắc đều ướt đẫm mồ hôi, không ngừng chảy dọc theo đường cong thân thể cường tráng từ lưng chảy xuống lưng quần.
- "Cậu có cảm thấy...!" Hắc Tử nhíu mày, lấy tay chỉ vào khối thạch bích cực lớn Lâm Linh đang dựa vào, nói: - "Cô ấy đứng ở nơi đó, cảm giác hai bên đều cân xứng?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...