Trong thùng tổng cộng có sáu khối thuốc nổ, Hắc Tử nhẹ nhàng cầm lấy một khối nguyên vẹn, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, sau đó thật cẩn thận thả lại tại chỗ, quay đầu nói với Cường Tử nói: - "Là hoả dược."
Cường Tử nhất thời hưng phấn đứng lên: - "Woa, khốn kiếp! Một hộp nhỏ đã có thể nổ bay một chiếc xe!"
Hắc Tử gật đầu, đây thật là niềm vui ngoài ý muốn, có điều vật này có tính nguy hiểm quá lớn, cất giữ phải hết sức cẩn thận.
Hai người không nói gì thêm, đóng lại thùng sắt mang theo túi vải đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, chú Trần Lâm Viễn đều đi chung quanh kiểm tra một lần, xác định không có zombie.
Bọn chú Trần ở tầng một tìm được một gian nhà kho nhỏ, bên trong còn một ít áo bông, chăn bông, giày, quân nhu vật phẩm.
Lâm Viễn cũng tìm được hai mươi mấy túi hút chân không bánh bích quy, cùng một đống lớn hoa quả trong một kho hàng ở phí sau dãy nhà trệt.
Xem như mọi người đều có thu hoạch.
Sau khi đi ra, Hắc Tử đem những vật này giao cho Lương Nhiên, dặn dò cô nhất định phải giữ cẩn thận.
Sau đó, mọi người lái xe trực tiếp tiến vào bên trong sân huấn luyện.
Xe chậm rãi chèn ép cỏ dại trên đường.
Nơi này vốn là sở huấn luyện dành cho binh lính biên phòng tập luyện, trên mặt đất vải thô giăng cao, cầu độc mộc, thang dây, bao cát...!Có điều tất cả đều đã cũ nát, hơn nữa cỏ dại mọc qua đầu gối, nơi đây nhìn qua vô cùng hoang vắng, một khoảng sân rộng như sân bóng nhưng bên trong cái cũng gì không có, tất cả đều là vách núi bao quanh.
Bên phải là một thạch bích vuông góc, hơi hướng vào mặt ao.
Phía trên có một ít thực vật dây leo, nhánh thô như cánh tay của những đứa nhỏ, mặt phải cũng đều là đá núi.
Có điều ở giữa là một vùng sườn dốc, hướng về phía trước có cầu thang nhân tạo rộng 1m.
Cường Tử đi lên, vừa thấy liền vô cùng kinh hỉ, vội vàng kêu mọi người cùng nhau đi lên.
Thì ra mặt trên nối thẳng với vách núi, ở giữa có một cửa hang vô cùng rộng lớn, cửa hang có chỗ dùng xi-măng tạp thành một bình đài, cửa hang rộng năm sáu mét, cao hơn mười mét.
Trên đỉnh hang có một dòng nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, đến phía trên cửa hang bị cắt đứt biến thành vài nhánh cuồn cuộn rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh tí tách thanh thúy, sau đó dọc theo phiến đá chảy về phía rừng.
Đi vào cửa hang, phía bên trong càng lúc càng rộng, khoảng chừng ba bốn trăm mét vuông.
Ngay ở cửa hang còn bày một bộ bàn ghế đá, xem ra nơi đây là nơi nghỉ ngơi của các binh lính.
Trong động, không khí thập phần lưu thông, không có mùi lạ, hang bên ngoài một bên có hơn mười chỗ,ba gian nhỏ là trạm gác, một gian là WC, một gian là phòng trực ban, một gian là phòng nghỉ.
Có một căn nhà gỗ tại cây râm mát được che lấp thập phần kín đáo, đứng ở trong nhà gỗ nhìn ra hướng cửa động có thế nhìn thấy tình hình sơn cốc cách mấy km.
Phòng nghỉ có một chiếc giường đơn bằng sắt đã rỉ sét, chăn bông xốc lên một góc, còn bảo trì hình dạng người ngủ dậy hất chăn lên, bây giờ đã biến thành tình trạng thối rữa.
Giờ phút này trong phòng loạn thất bát tao.
Nhưng phòng trực ban, có để lại một thứ Cường Tử cần - thiết bị thông tin vệ tinh.
- "Vật này còn có thể dùng được không?" chú Trần thúc tò mò hỏi Cường Tử, hắn đang vùi đầu kiểm tra thiết bị.
- "Sau khi có điện mới biết được." Cường Tử một bên kiểm tra một bên trả lời, dây anten chặt đứt, không biết có thể sửa được hay không.
Hơn nữa thiết bị kiểu này của quân đội, dùng kỹ thuật hiện đại, có tính bí mật cao, hắn cần phải nghiên cứu tỉ mỉ.
Chú Trần à một tiếng, đi ra khỏi nhà gỗ, những vật kiểu này ông chẳng hiểu chút gì, thôi vẫn là để cho người chuyên nghiệp nghiên cứu đi.
Ông quay lại chỗ cửa hang, ông mang theo đèn cùng Hắc Tử xem xét chung quanh.
Họ cùng nhau thương lượng trước tiên tạm thời ở trong này, nơi này địa thế vốn rất có lợi cho việc ẩn nấp, trên bản đồ dân dụng căn bản không tìm thấy chỗ này, khả năng người ngoài tìm đến đây cơ hồ không có.
Hơn nữa mọi người đã tìm rất lâu, xác định không có một con zombie, bây giờ chỉ cần cánh cửa sắt đóng lại, trước tiên ở lại trong này.
Mọi người nghe xong đều gật đầu tán thành, dọc theo đường đi một đường lo lắng đề phòng xông vào đến đây, mỗi người đều đã sức cùng lực kiệt, có thể có một chỗ an toàn dàn xếp nghỉ ngơi, thật sự cầu mà không được.
- "Trước tiên ở lại đi." Hắc Tử còn có chút chần chờ, có điều nhìn sắc trời đã tối muộn, hôm nay khẳng định phải ở lại nơi này rồi.
Vì thế đến xe lấy một ít đồ vật cần dùng, chú Trần lái xe trở ra cửa cổng, đem cánh cửa sắt đóng lại, sau đó quay trở lại động trên núi.
Lúc này mọi người nhặt ít nhánh cây cùng đầu gỗ tại cửa động đốt một đống lửa.
Sơn động trống trải, rộng lớn lúc này dứơi ánh lửa cảnh vật rõ ràng hơn.
Bên trong có những tảng đá được san bằng, mặt ngoài đều rất bóng loáng, vừa nhìn liền biết thường xuyên có người nằm ở trên đó hóng mát.
Mọi người tự tìm khắp ngõ ngách, dọn đồ đạc nấu cơm, bắt đầu bận rộn công việc.
- "Vừa rồi sao thế?" Lương Nhiên đi đến bên cạnh Hắc Tử hỏi, vừa rồi cô thấy sắc mặt Hắc Tử có chút chần chờ.
- "Không có gì, chỉ cảm thấy người chạy thoát có chút quá mức vội vàng." Hắc Tử một bên tự hỏi một bên chậm rãi trả lời.
Nơi này cũng không có zombie, người sống sót giết xong zombie, có rất nhiều đồ vật cũng chưa mang theo đã vội rời đi.
Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, hắn nhẹ giọng nói với Lương Nhiên những vật mang ra từ văn phòng.
Lương Nhiên suy nghĩ một chút: - "Cũng có lẽ nơi này quá kín đáo, người sống sót cũng không biết, không mang theo cũng không kỳ quái."
Lương Nhiên nghĩ nghĩ, còn nói thêm: - "Có lẽ cũng không phải giết xong zombie, bọn hắn gấp gáp lái xe rời khỏi, zombie còn lại đi theo xe đuổi theo đi ra khỏi đây.
Có lẽ còn đi quanh đâu đó bên ngoài rừng rậm."
Hắc Tử nhẹ gật đầu, điều này cũng có khả năng.
Nói như vậy, bên ngoài rừng rậm còn càng nguy hiểm hơn.
Cho dù thế nào, hiện giờ bọn hắn tìm một chỗ yên ổn ở lại, cùng đợi tin tức của thế giới bên ngoài.
- "Ngày mai chúng ta phải tìm kỹ chung quanh một lần nữa, nếu không có vấn đề gì, chúng ta tạm thời ở lại chỗ này." Hắc Tử nói.
- "Được." Lương Nhiên gật nhẹ đầu.
Mẹ Lương ôm vài tấm chăn, tìm một nơi bằng phẳng trải lên, không có mưa gió, cũng không cần dùng lều trại.
Trước cứ trải ra ngủ tạm một đêm, qua ngày mai rồi tính tiếp.
Trần Tĩnh cùng Tiểu Tiệp ngồi chơi ở một bên, tay phải cô vẫn còn băng bó, có điều vết thương nơi vai trái đã bình phục hơn trước, miễn cưỡng cô cũng có thể dùng tay trái làm chút việc.
Bây giờ cô đang dùng tay trái chơi trò đoán số với Tiểu Tiệ.
Dì Bình đang lấy gạo nấu cháo, vài người phân công làm việc, mọi chuyện đều hợp lý.
Phía bên kia, thím Trần thẩm chỉ huy con trai và con gái xoay quanh, bà nhận lấy đồ vật từ con trai hỗ trợ cùng Lâm Viễn đem vào, sau đó cười tủm tỉm nói: - "Nơi này rộng, buổi tối mọi người có thể ngủ thoải mái.
Haiz, bên kia tốt, cả nhà chúng ta buổi tối qua bên đó ngủ!"
Cho đến nay, trên đường hạ trại nấu cơm...!những việc này đều do người nhà họ Trần làm.
Thật ra Lâm Viễn có đi theo bọn người chú Trần chuyển đồ, gác đêm này kia.
Còn mẹ con Lâm Linh đi theo buổi sáng cùng nhau ăn, buổi tối cùng thím Trần, Sương Sương cùng nhau chen chúc một chỗ ngủ.
Nhưng bây giờ sơn động rộng lớn như vậy, bọn họ cũng không cần cùng nhau chen chúc một chỗ a.
Thím Trần gọi con trai đem tấm vải bạt nhà mình bắt đầu trải một góc, thoáng chốc đã chuẩn bị tốt chỗ ngủ.
Nước cũng đã sôi bà liền bắt tay vào nấu cơm.
Còn lại mấy người nhà họ Lâm ngây người nữa ngày nhìn trên mặt đất.
Lâm Viễn phục hồi tinh thần, không thể không gọi em gái và mẹ mình cùng nhau hỗ trợ.
Nào giờ hai người kia chỉ động miệng mà không động thủ nên tự nhiên rối ren nửa ngày.
Lâm Linh luôn thì thầm oán trách, nhưng cô ả thấy Trần Sương Sương đang vội vàng giúp thím Trần nấu cơm, cũng khó mà nói gì.
Chú Trần sau khi trở về thấy thế thở dài một hơi, đi đến bên cạnh thím Trần muốn nói gì đó lại không biết mở miệng thế nào.
Thím Trần liếc mắt nhìn ông, lắc đầu nhẹ giọng nói: - "Không phải tôi ngại bọn họ không chịu làm việc, chỉ là về sau chuỵên cũng rất khó nói, vạn nhất một ngày nào đó ra đi, bọn họ cũng có thể tự chiếu cố cho bản thân, chuyện sau này...! Ai biết được?"
Trần thúc nghe vậy suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: - "Bà nói đúng."
Dì Bình đem đồ ăn đã cắt cùng thịt bỏ vào nồi cháo hoa đang toả hơi nóng, không ngừng dùng thìa quấy theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng đánh thêm vài cái trứng bỏ vào.
Thoáng chốc bà đã làm xong một nồi cháo đầy dinh dưỡng.
Phía bên kia, thím Trần cũng nấu một nồi bánh canh, kêu một nhà Lâm Viễn đến đây ăn cơm.
Mọi người rất nhanh đều ăn cơm.
Cả ngày mệt mỏi, mọi người ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa trò chuyện mồi hồi, sau đó lại tự trở về chỗ ngủ.
Lương Nhiên dỗ Tiểu Tiệp ngủ xong, cô nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống bên cạnh mẹ Lương.
Sau đó, cô khoác thêm áo khoác đi đi ra cửa động, Hắc Tử trực đêm, hắn đang ôm cánh tay đứng tựa vào một thân cây gần cầu thang đá.
Lương Nhiên đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn núi ảnh xa xa trong đêm đen.
- "Sao em còn chưa đi ngủ?" bàn tay Hắc Tử giúp cô kéo cao cổ áo khoác, động tác tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.
Lương Nhiên yên lặng nhìn động tác của hắn, không có cự tuyệt, lắc đầu nói: - "Không biết, suy nghĩ con đường sau này của chúng ta nên có chút ngủ không được." Tương lai đến tột cùng như thế nào? Sau này mọi người sẽ như thế nào? Những vấn đề này làm cho mọi người đều mờ mịt lại mất điều khiển.
Hắc Tử cẩn thận giúp cô chỉnh cổ áo xong, hắn cũng không thu hồi tay, mà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, từng ngón tay to lớn đan vào những ngón tay nhỏ bé của cô, nói: - "Em nhìn xem, cho dù hiện giờ trời tối đen như thế nào.
Ngày mai thế nào cũng sẽ sáng lên, chúng ta mọi người ở cùng nhau, nhất định có thể tìm được một con đường."
Bàn tay Lương Nhiên hơi có chút lạnh lẽo, lại được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, từ từ ấm áp trở lại.
Giọng nói Hắc Tử trầm ổn khiến cho lòng của cô yên bình, cô xiết chặt bàn tay của hắn, mỉm cười nhẹ giọng nói: - "Ân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...