Sau khi ăn cơm, mẹ Lương ở sân bay gọi điện thoại đến, bà nói chuyến bay tạm hoãn, bởi vì bên trong khu vực chờ đợi ở sân bay, đã có ba người sốt cao, sau có vài vị bác sĩ đến đây làm các xét nghiệm đơn giản như kiểm tra nước bọt liền đưa bọn họ đi.
Những người còn lại sau khi trải qua kiểm tra tuy nhiệt độ cơ thể bình thường cũng bị yêu cầu lưu lại khu VIP của sân bay, ít nhất phải chịu cách ly tám tiếng, nếu không có vấn đề thì mới được đi chuyến bay kế tiếp.
Tay Lương Nhiên cầm điện thoại bất giác xiết chặt, trong điện thoại mẹ Lương dịu dàng trấn an Lương Nhiên:
- "Nhiên Nhiên, con đừng lo lắng, nhóm phụ trách sân bay chỉ vì lo lắng, vạn nhất lại xuất hiện tình hình bệnh dịch SARS như năm đó thì thật đáng sợ, mẹ ở sân bay đợi một chút thôi, không có việc gì."
Nhưng Lương Nhiên lại biết, bệnh này so với SARS còn đáng sợ hơn gấp nhiều.
Thì ra bây giờ bệnh độc đã xuất hiện, kiếp trước sau một tháng mưa to cô mới biết được bệnh độc này xuất hiện.
Nhưng giờ ngẫm lại cũng có lẽ do mưa to làm cho mọi người chỉ có thể ở trong nhà, không có cách nào ra ngoài, cho nên khi đó bệnh độc không khuếch tán.
Đợi đến khi mưa to qua đi, mọi người ở trong nhà quá lâu cho rằng trời đã qua cơn mưa, vội vàng ra ngoài điên cuồng mua bổ sung đồ vật cần thiết trong nhà, bệnh độc lúc này mới bắt đầu trong đám người khuếch tán lan tràn, cho đến toàn bộ thế giới đều bị lây nhiễm.
Giờ phút này đáy lòng Lương Nhiên hối hận đến cực điểm, sớm biết như vậy, cô bất kể lấy cớ gì, cho dù có phải nói với mẹ cô sự thật cô là người chết sống lại, cô đều phải đưa mẹ cô sớm chút đến đây.
Mà không phải như bây giờ, cách xa nhau vài thành phố, không biết tình huống bên kia đến tột cùng đã là cái dạng gì, không biết mẹ cô có gặp nguy hiểm gì không, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại thật khiến tâm cô như lửa đốt.
Mẹ Lương rất nhanh cúp máy, Lương Nhiên cầm điện thoại, đầu ngón tay đều nắm chặt đến trắng bệch.
Hắc Tử hỏi thăm tình hình, bèn đi đến trước mặt Lương Nhiên.
Hắn cúi người nửa ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng Lương Nhiên nói:
- "Gọi lại cho bác gái, nói với bà nếu vẫn chưa lên được máy bay thì lập tức rời khỏi sân bay đón xe đến đây.
Chúng ta ở bên này lái xe qua, nữa đường có thể đón được bác gái, nhanh chóng nói với bác sao cho trong vòng mười mấy giờ bà phải đến được nơi này."
Giọng nói trầm ổn của Hắc Tử nhanh chóng giúp cho Lương Nhiên ổn định tâm tình.
Cô lập tức gọi điện cho mẹ Lương, nói Tiểu Tiệp sinh bệnh khiến mẹ Lương gấp gáp đến độ hận không thể lập tức bay đến đây.
Cả buổi chiều, Hắc Tử cùng Lương Nhiên đều chờ đợi tin tức của mẹ Lương.
Chỉ có Tiểu Tiệp, ở trong biệt thự nơi này chạy chạy nơi kia nhảy nhảy, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Rốt cục, đến 10h tối, mẹ Lương gọi điện thoại đến nói bà đã đến sân bay thành phố H.
Ở sân bay sau khi đón được mẹ Lương, toàn bộ trái tim Lương Nhiên mới được thả lỏng.
Kiếp trước sau khi nghe tin tức truyền thông, từ lúc đó về sau cô và mẹ Lương hoàn toàn mất liên lạc.
Cho đến khi cô chết, cô cũng chưa gặp lại được mẹ Lương.
Bây giờ, Tiểu Tiệp và mẹ cô là hai người thân yêu nhất trên thế giời này đều ở cạnh bên cô.
Cho dù mạt thế lập tức đến, cô cũng đều có dũng khí đối mặt.
Chỉ là ngày thứ hai mẹ Lương biết chuyện cô ly hôn, bà đau buồn rất nhiều, cô không thể không an ủi nửa ngày.
Sau đó cô nói đại khái nói với mẹ cô về chuyện mạt thế, mẹ Lương bán tín bán nghi, Lương Nhiên cũng không giải thích, dù sao rất nhanh chuyện sẽ phát sinh.
Về phần Hắc Tử, Lương Nhiên chỉ nói hắn là tài xế cô thuê, mẹ Lương thấy ánh mắt thản nhiên của Lương Nhiên, cũng không hoài nghi gì, bà hết sức khen ngợi tiểu tử này có bộ dạng rất có tinh thần, làm cho trái tim Hắc Tử như nở hoa.
Hắn thầm nghĩ bác gái vẫn giống như năm đó chỉ dạy hắn, vừa hiền lành lại thiện lương.
Khi đó mẹ Lương luôn chiếu cố bọn trẻ hoang dã bọn hắn, mỗi tháng đều trích hơn nửa tiền lương mua đồ dùng học tập tặng cho bọn hắn.
Phần cảm kích đó Hắc Tử nhớ rất kỹ, có điều nếu hai người không nhớ ra hắn, hắn tạm thời không nói, hắn cũng không muốn Lương Nhiên nhớ tới gương mặt nước mũi bẩn thỉu của hắn trước đây a.
Mẹ Lương đến ngày thứ hai vào buổi tối, biệt thự lại có hai vị khách không mời mà đến.
Một chiếc xe quân dụng Jeep chạy đến trước cửa biệt thự, Lương Nhiên xem màn hình theo dõi trong điện thoại thấy ở bên ngoài cổng có hai người phong trần mệt mỏi xuống xe, một người là Cường Tử, một người là dì Bình.
- "Sao bọn họ lại đến nơi này?!" Lương Nhiên không chút thay đổi nhìn sang Hắc Tử, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ vì bị người bán đứng.
- "Tôi gọi điện thoại cho Cường Tử." Hắc Tử thản nhiên nhìn Lương Nhiên.
- "Tốt nhất anh cho tôi một lời giải thích hợp lý" Lương Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.
- "Cường Tử đem những vật chúng ta cần đến." Hắc Tử trả lời
- "Là cái gì? Chúng ta còn cần cái gì?" Lương Nhiên nhíu mày.
- "Súng, Cường Tử có thể giúp chúng ta tìm được súng." Hắc Tử nhìn Lương Nhiên, nở nụ cười: - "Chỉ là tôi không biết tên gia hỏa này đến bây giờ mới chạy được đến đây."
Lương Nhiên không chút thay đổi đối mắt cùng hắn vài giây, sau đó mới ấn nút mở cửa cổng.
Vì không muốn để lộ bí mật của không gian, trước tiên Lương Nhiên xuống tầng hầm đem từ không gian một số bộ phận xếp ra ngoài, sau đó cô mới để cho Hắc Tử đem những vật kia xuống.
Cường Tử mang đến không ít đồ vật, mấy bộ trang phục tác chiến, mấy đôi giày chiến, găng tay da dê, đồ dùng quân dụng, hòm thuốc nhỏ.
Nhưng khiến cho người ta kích động nhất chính là sau khi mở hai túi du lịch màu đen đặt trên bàn bi da trong tầng hầm, ba khẩu súng trường loại 64 được sản xuất trong nước, ba khẩu súng lục loại 92 được sản xuất trong nước, còn có hai khẩu shotgun, thân súng đen nhánh toả khí lạnh lẽo dưới ánh đèn chân không.
Hắc Tử cầm lấy một khẩu súng lục áng chừng, sau đó cầm lấy băng đạn bên cạnh một bên sắp xếp một bên kiểm tra, thuần thục thay băng đạn, kéo cài chốt thang nhắm, động tác lưu loát liền mạch, giống như đã từng làm qua vô số lần.
Trong nháy mắt Lương Nhiên cảm giác Hắc Tử cô từng quen biết không còn thấy đâu, người đàn ông trước mắt này, mạnh mẽ lãnh ngạnh, một cỗ sát khí quân nhân đập vào mặt.
Hắc Tử rất nhanh thu súng, sau khi kiểm tra an toàn, hắn đưa khẩu súng cho Lương Nhiên: - "Cho em."
Ánh mắt Lương Nhiên hơi lóe lên, đưa tay đón nhận, Hắc Tử mỉm cười: - "Tầm bắn 5m, băng đạn có 15 viên đạn, chúng ta không có nhiều đạn lắm, nên tuyệt đối không thể lãng phí.
Trước tiên tôi sẽ dạy em cách bắn súng."
Lương Nhiên chậm rãi nhận súng lục, thân súng lạnh lẽo, thế mà khiến cô có cảm giác bỏng tay, rốt cuộc cô không nhịn được lên tiếng hỏi ra nghi vấn của mình: - "Hai người làm sao mua được những vật này?"
Ai cũng đều biết chính phủ quản lý súng ống nghiêm khắc nhất trên thế giới, cá nhân không được phép tàn trữ súng trường, súng lục, thậm chí bao gồm súng thép bắn bi tự chế, súng săn, các loại súng ống hàng nhái.
Từ thời xây dựng nước đến nay, chính phủ thực hành quản chế súng ống, đem sự nghiệp chế tạo vũ khí đưa vào cơ mật Quốc gia.
Những vụ án liên quan đến súng ống đều rơi vào trọng án, xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.
Rất nhiều dân chúng sống cả đời đều không có cơ hội nhìn thấy một cây súng thật.
Hắc Tử như thế nào có thể trong mười ngày ngắn ngủi tìm được những vật này?
- "Trả thù lao, tìm người.
Tôi kêu Cường Tử đến Vân Nam, bên đó có rất nhiều vật kiểu này sau đó mua về." Hắc Tử nhẹ nhàng bâng quơ nói sơ qua.
Cường Tử ở một bên ủy khuất đòi mạng, lão đại gọi một cú điện thoại, nói một đống đồ vật cần, khiến hắn phải nghỉ việc.
Hắn đem theo tài sản lão đại nhiều năm để dành đi thẳng đến biên cảnh, thật vất vả hắn mới mua được, rồi một đường vừa lo lắng vừa phải đề phòng mang tất cả đến đây.
Kết quả lão đại hắn cũng không cho hắn tố khổ a! Làm ơn đi, trong xe chứa chấp một đống hàng cấm kiểu này, còn phải lái xe suốt mấy chục tiếng, áp lực rất lớn đó đại ca?
- "Trước kia tôi tham gia quân ngũ ở Vân Nam." Hắc Tử thấy Lương Nhiên vẫn còn nghi hoặc lại nói một câu.
- "Hai người là bộ đội đặc chủng sao?" Cô cảm thấy bộ dáng vừa rồi Hắc Tử cầm súng rất giống cảnh diễn tập của bộ đội đặc chủng trên TV.
Hắc Tử nghe vậy ha ha cười lớn, nhìn vẻ mặt luôn luôn lãnh mạc Lương Nhiên giờ lại giống như một cô bé mở trừng mắt to hiếu kỳ nhìn bọn hắn, Hắc Tử cảm thấy đáy lòng mềm mại tựa như có cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, hơi ngứa, thật muốn đưa tay sờ lên mái tóc ngắn mềm mại của cô.
- "Bộ đội đặc chủng gì đó đều do mọi người đặt tên, kỳ thật chúng tôi chỉ là một bộ phận bộ đội chiến sĩ chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt mà thôi, cũng không có gì đặc biệt." một bên Cường Tử không nhịn được giải thích thắc mắc của Lương Nhiên.
- "Đúng rồi, tôi chỉ là một binh lính xuất ngũ bình thường của bộ đội dã chiến mà thôi." Hắc Tử cười nói.
Cường Tử ở một bên sửa sang lại vài thứ, một bên âm thầm nhìn qua hai người bên cạnh, nghe Hắc Tử nói vậy hắn không nhịn được bĩu môi, khiêm tốn quá, sao không nói luôn chính mình là binh sĩ có năng lực tác chiến đứng đầu nhóm.
Có điều vận khí của lão đại thật đúng là tốt a.
Một tháng trước còn đứng từ xa nhìn bóng lưng người ta ôm tương tư một mình.
Một tháng sau, người ta ly hôn không nói, lão đại còn ở cùng người ta trong một căn biệt thự, thật sự có nhiều hi vọng a...!Xem lão đại cười thành như vậy...!Đến bây giờ lão đại còn chưa hỏi thăm gì hắn nữa à, thật sự đúng là anh em như quần áo, phụ nữ như tay chân a.
Trừ súng, một túi du lịch lớn khác còn có đạn dược, mã tấu, trong đó còn có một cây đao lớn dài năm mươi sáu cm, ngắn có vài chủy thủ sắc bén.
Hắc Tử nói với Lương Nhiên những vật này đều là những thứ bộ đội sử dụng, mã tấu đã trải qua xử lý nhiệt đặc biệt, đao phong sắc bén có thể bảo trì lực tốt hơn so với các loại đao bình thường rất nhiều lần.
Nhìn những vật trong túi du lịch trước mặt, đột nhiên Lương Nhiên cảm thấy con dao lúc trước cô chuẩn bị cho bản thân đều bị biến thành món đồ chơi.
Ba người ở tầng hầm ngây người rất lâu, đem cất những vật Cường Tử mang đến vào mật thất.
Lúc lên phòng khách, mẹ Lương cùng dì Bình đang ở đại sảnh nói chuyện phiếm, tính cách mẹ Lương dịu dàng khí chất nhã nhặn, tuy trình độ văn hoá của dì Bình không cao nhưng bản chất người Tứ Xuyên hào sảng, trò chuyện một hồi hai người bất giác trở nên thân thiết, Tiểu Tiệp ở một bên ngồi ngây người lắng nghe.
Mẹ Lương nhìn bọn Lương Nhiên đi lên, bà cao hứng vẫy tay kêu bọn hắn qua đây ngồi.
Bên này dì Bình vẫn còn thao thao bất tuyệt tiếp tục đề tài vừa rồi:
- "Tôi nói với chị nha, tôi một đường đi đến đây, thật sự là vất vả! Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nóng đến như vậy! Bên ngoài một tia gió cũng đều không có, lão nhân gia chúng ta có câu nói, con kiến chuyển nhà, ngày mai tất sẽ có mưa to, tôi coi hai ngày tới chắc chắn trời sẽ trời mưa!"
Lương Nhiên cùng Hắc Tử nhìn nhau, Lương Nhiên đứng lên mở cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, không có chút động tĩnh, khiến cho người ta buồn bực khó chịu, ngay cả những âm thanh đặc thù như tiếng cóc, tiếng dế mèn kêu cũng đều không có.
Chỉ có tiếng nước ôn tuyền róc rách chảy vào bể bơi.
Lương Nhiên nhìn về chân trời tối đen phía trước, trong lòng rất rõ ràng.
Mạt thế, rất nhanh sẽ đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...