Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Vị quản lý và Bàn Tử đứng một bên cũng lắng tai nghe, rồi lặp lại từng từ họ nghe được, người quản
lý của căn cứ Thời Đại còn không rõ nội tình bên trong chỉ hỏi:
"Hồng nhạt, màu đen.

có độc? Có ý gì?"
"Ý của hắn là, hoa màu đen có độc.

"
An Nhiên đứng thẳng người dậy, nhíu nhẹ đỉnh mày lại, dặn dò người quản lý kia:
"Nhìn bộ dạng này, Trần Triều Cung biết không ít, ngươi phái thêm vài người chú ý
chiếu cố hắn thêm một chút, để Triệu Như cho hắn ăn chút tinh hoa Phấn hoa, tận lực để hắn tốt lên,
ta còn có việc muốn hỏi hắn.

"
Sau đó An Nhiên bế Oa Oa lên chuẩn bị về Bách Hoa thành, nàng đi trước Bàn Tử ở phía sau đuổi theo,
kỳ quái hỏi:
"An Nhiên, An Nhiên, hoa màu đen ở đâu ra?"
An Nhiên vội vàng đi nhanh về phía trước, chờ đến khi tới chiếc xe mà mọi người lái tới đây, nàng
thấy người quản lý kia không theo kịp, mới nói với Bàn Tử vừa ngồi vào ghế phụ:
"Lúc trước khi đi tìm Phấn hoa, ta còn phát hiện một loại hoa màu đen, sau đó giao cho Triệu Như

nghiên cứu, chưa có kết quả nghiên cứu, nhưng có thể khẳng định loại hoa màu đen này có độc.

"A? Có chuyện như vậy sao? Ta cũng không biết.

"
Nghe vậy, Bàn Tử rất kinh ngạc, toàn bộ sự tình lớn nhỏ gì phát sinh trong Bách Hoa thành cái nào
hắn không biết a, hiện tại, Bách Hoa thành xuất hiện một loại hoa màu đen có độc, hoa màu này hắn
chưa từng thấy qua a.

"Loại hoa này không có ở Bách Hoa thành, hoặc là có nhưng chưa kịp nở đã héo tàn.

"
An Nhiên vừa lái xe đi vào khu rừng biến dị, vừa giải thích với Bàn Tử: "Nhìn dáng vẻ kia, trong
khoảng thời gian này, Trần Triều Cung hắn là bị đưa đến một nơi khó lường, ngươi nhìn những
lỗ kim trên cánh tay hắn không? Hắn còn gầy như vậy, chắc hẳn đã trải qua một đoạn thời gian
bị người tra tấn, có khả năng hắn biết chút gì đó, vì vậy đừng để hắn chết.

" "Ma ma, gia gia nổ
bỏng ngô sắp chết hay sao?"
Ghế sau, Oa Oa ngồi trong nôi an toàn, đá đá chân nhỏ, trên mặt đều là lo lắng hỏi:
"Không con ạ, nhưng tình huống không tốt lắm, đừng lo lắng.


"
An Nhiên lái xe, liếc nhìn Oa Oa qua kính chiếu hậu một cái, Tiểu Bạc Hà ngồi cạnh Oa Oa, mà 2 gã
bảo tiêu nàng đi theo nàng từ Bách Hoa thành thì bị lưu lại ở bệnh viện phụ trách việc bảo hộ Trần
Triều Cung, cùng với tùy thời tùy lúc thông báo tình huống của hắn cho An Nhiên.

Người ở Bách Hoa thành đều biết phân lượng của Trần Triều Cung trong cảm nhận của bọn nhỏ, kỳ thật
lúc An Nhiên đặt điều kiện cho liên minh các căn cứ là tìm Trần Triều Cung trở về, căn bản không
phải muốn hắn tiếp tục làm con tin để hòa hoãn quan hệ với căn cứ Kim Môn, mà chỉ muốn tìm gia gia
nổ bỏng mang về cho bọn nhỏ mà thôi.

Dụng ý của nàng chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại bị thế nhân hiểu lầm, thành phi
thường phức tạp.

"Phanh! " một tiếng, có thứ gì đó như rơi xuống nện trực tiếp lên mũi xe nàng, nàng đang trấn an
Oa Oa cho nên không chú ý nhiều chỉ mơ hồ nhìn thấy như là một người, lăn từ mũi xe xuống, sau đó
An Nhiên dẫm mạnh chân phanh.

Bàn Tử ngồi ghế phụ không đeo dây an toàn, theo quán tính người nhao lên phía trước đầu va vào kính
chắn gió, còn may bụng hắn nhiều thịt, chắn cho hắn, nếu không cả người có thể bay thẳng ra ngoài
rồi.

Đợi đến khi hắn kéo khuôn mặt bị ép sát từ kính chắn gió xuống thì hùng hùng hổ hổ cả giận mở cửa
xe đi ra ngoài xem tình huống:
"Làm gì a? Đi đường không có mắt à? Muốn chết thì nói một câu a.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận