Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Giết gà dùng đao mổ trâu.

"Đừng nghi thần nghi quỷ.

"
An Nhiên gõ gõ lên bàn nhỏ, nhìn thoáng qua Tĩnh Huyên sợ hãi lộ vẻ thấp thỏm vì bị ánh mắt của
Triệu Như nhìn chằm chằm, An Nhiên nói:
"Sau này không riêng việc phải cẩn thận kiểm tra người đi vào Bách Hoa thành mà người ra khỏi
Bách Hoa thành cũng phải kiểm tra, báo lại với trạm gác ở cửa ra vào lưu ý điều này, chúng
ta đã đóng cửa để tự sinh hoạt, còn hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, ngày tháng làm sao có thể
trôi qua thoải mái được.

"

"Tâm của ngươi lớn nhất.

"
Triệu Như liếc An Nhiên một cái, đứng thẳng người dậy, hô to với đám người đang xem
náo nhiệt ngoài sân nhà An Nhiên:
"Hôm nay, Triệu Như ta có vài lời nói với những người đứng ở đây, ta biết hiện tại bên trong Bách
Hoa thành này còn có rất nhiều người có tâm tư không an phận, nhưng các ngươi có thể đi ra ngoài
nhìn xem, hiện giờ trừ bỏ Bách Hoa thành, nơi nào có loại ngày lành như thế này, các
ngươi, những người đang ở Bách Hoa thành trôi qua những ngày tháng thoải mái lại còn đi phục vụ đám
người của những căn cứ bên ngoài, nghe cho rõ đây, nếu Bách Hoa thành bị diệt, đối với các ngươi,
đối với thân nhân bằng hữu của các ngươi, có chỗ tốt nào không? Tự bản thân các ngươi
ước lượng xem!"
Tính tình này của nàng một khi đã bùng phát thì bùm bùm mắng một trận, tuy rằng không mắng cụ thể
người nào, nhưng cũng thập phần thành công làm bậc lửa dẫn lên người Tĩnh Huyên, có người cả giận
gầm gừ với Tĩnh Huyên:
"Ta nghe rõ ràng, Tĩnh Huyên, ngày thường ngươi có quan hệ tốt nhất với Tề sư phụ, chuyện hắn là
phản đồ, ngươi cũng đã sớm biết, vì sao không sớm tố giác hắn? Để phát triển tới bây giờ, hắn làm
ra mối họa lớn như vậy, về sau thật sự mà Bách Hoa thành chúng ta bị diệt, ta thấy
Tĩnh Huyên ngươi không thoát được quan hệ đâu.

"
"Đúng vậy, đúng vậy! "
Thanh âm phụ họa vang lên, không khỏi làm Tĩnh Huyên nóng nảy, trong hốc mắt toàn là nước mắt, nàng
vừa dậm chân vừa giải thích:

"Ta không biết, thật sự ta không biết, ta cho rằng, ta cho rằng hắn thật sự muốn hảo hảo mà sống ở
Bách Hoa thành, cho nên ta mới không nói, An Nhiên, ngươi tin ta, ta thật sự không biết Tề sư phụ
hắn sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, đem cây giống ra khỏi Bách Hoa thành như vậy.

"
"Được rồi, chuyện này cũng không lớn lắm, các ngươi gấp gáp làm cái gì a?"
An Nhiên vẫy vẫy tay một cái tức khắc mọi người an tĩnh như gà.

"Loại hoa này khó dưỡng như vậy, nửa dặm mới có một đóa, bọn họ có đem cây giống ra ngoài cũng chưa
chắc có thể nuôi sống, từ đầu đến giờ ta có cảm giác, bọn họ giết gà dùng đao mổ trâu a.

"
Vì sao An Nhiên cảm thấy vậy, bởi vì nàng thấy Tế sư phụ là một con cờ tốt như vậy, lại chôn sâu ở
Bách Hoa thành, hoàn toàn có thể dùng làm lưỡi dao, ví dụ như bắt cóc Oa Oa hay oanh tạc nhà An
Nhiên, hoặc trộm tinh hạch của Cầu Gai Béo hoặc Nhục hoa gì đó, vô luận là làm gì đều hữu dụng hơn
nhiều so với trộm đi một cái cây.

Mà ý tứ của Triệu Như cũng không sai biệt với An Nhiên lắm, nàng tức giận là có phản đồ xuất hiện

trong Bách Hoa thành, nàng cũng không cho rằng những căn cứ bên ngoài có thể nuôi trồng đào tạo ra
được Phấn hoa.

Cái này làm cho mọi người không nhịn được đem ánh mắt dời tới bức tường nhà An
Nhiên, bởi vì Phấn hoa có quá nhiều quá nhiều ở nhà An Nhiên, làm cho mọi người đều
không cảm thấy chúng quá thưa thớt, trên thực tế, tựa hồ mỗi người đều một sự thật rằng Phấn hoa
này rất khó để tìm thấy, con người nói muốn nuôi trồng nó, chỉ muốn là có thể trồng được hay sao?
An Nhiên cũng nhìn những đóa Phấn hoa bò đầy trên tường vây nhà mình, rồi nhìn lại bông hoa bị
Triệu Như cùng đám chuyên gia xẻo đi hoa tâm đang cắm trong bình nước ở trên bàn vuông dưới mái
hiên nhà nàng kia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận