"Ai nói? Ai dám hoài nghi An Nhiên? Đứng ra cho lão tử xem a!"
"Thật là quá đáng, An Nhiên làm bao nhiêu cho chúng ta, năng lực của nàng ở đây
người người ai lại không rõ ràng, làm gì phải khí nàng như
vậy?"
"Ai dám nói bậy, ta giết cả nhà hắn!"
Mọi người vừa nghe kho máu của An Nhiên thiếu người liền sôi nổi đứng ra giúp nàng chửi đổng, thật
là, tự muốn chết cũng không cần liên lụy tới họ a!
Trong lúc mọi người ở đây chửi ầm lên, thì Chân Tuyết Cửu, một thư sinh văn nhược như vậy chậm rãi
đi ra từ trong đám người, chậm rãi đi tới trước mặt An Nhiên, âm thanh vẫn phiêu phiêu như cũ, chỉ
vào An Nhiên nghiêm túc nói:
"Là ta nói, hiện tại trước mặt mọi người, lại nói rõ ràng minh bạch một lần nữa, không sai, An
Nhiên, ta hoài nghi ngươi mới là người có năng lực ức chế virus tận thế kia!"
"!.
.
"
Không ai nói gì nữa, kỳ quái là, khi Chân Tuyết Cửu chưa đứng ra, mọi người đều đang
chửi ầm lên, hoài nghi ai không được, thế nhưng lại hoài nghi tới An Nhiên.
Nhưng lúc Chân Tuyết Cừu đứng ra, ngược lại đám người bọn họ đều không nói chuyện nữa,
bao gồm cả An Nhiên, cũng chậm rãi ngồi về chiếc ghế nhựa, nhướng mày nhìn Chân Tuyết Cửu đang đứng
trước mặt.
Có thể là quá tức giận, phẫn nộ tới trình độ nhất định An Nhiên ngược lại bình tĩnh xuống, nàng
nhìn đầu ngón tay Chân Tuyết Cửu chỉ thẳng vào mình nói:
"Năng lực của ta là gì, chính ta rõ ràng, trừ bỏ không chế thực vật ra, trị bệnh cứu người hay gì
đó hoàn toàn không thành thạo, này không có bất luận dấu giếm gì, bởi vì nếu ta có năng lực như
vậy, thì quá tốt đi, khắp thiên hạ này, không ai có thể giết được ta.
"
Người duy nhất thiếu chút nữa giết chết được An Nhiên hiện giờ đã biến thành con rối của Oa Oa, giờ
còn đang lướt dưới chân Oa Oa đâu, cho nên hiện tại ai có thế giết được nàng chứ?
Không ai có thể giết được An Nhiên, điều này chứng minh, nàng căn bản không sợ bí mật của mình bị
bại lộ, cho nên cần gì phải dấu giếm?
Vấn đề mấu chốt là An Nhiên xác thật không có năng lực này.
Chân Tuyết Cửu chậm rãi thu hồi ngón tay đang chỉ vào An Nhiên, hắn đứng trước mặt
nàng, rũ mắt lẳng lặng nhìn nàng, phảng phất như đang cẩn thận quan sát mỗi biểu tình rất nhỏ của
nàng, sau đó nghe được hắn nhẹ nhàng nói:
"An Nhiên, ngươi có nhớ rõ không, ngươi đã từng cầu ta, để ta giúp Bách Hoa thành tìm được người có
khả năng ức chế virus tận thế?"
"Có sao?"
An Nhiên nhíu mày, nàng có cầu Chân Tuyết Cửu làm chuyện như vậy sao? Làm sao nàng không nhớ rõ?
Qua thời gian khá lâu, dưới ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của Chân Tuyết Cửu, An Nhiên nghiêm túc
nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Nga, ta nhớ ra chút, hình như có chuyện như vậy, nhưng chính là ngươi vẫn luôn hỏi ta, chúng ta có
cần ngươi giúp tìm xem nhân tố ức chế virus kia hay không.
"
Chuyện này phát sinh từ khá sớm, khi đó ánh mắt mọi người còn không tập trung vào một mình Trần
Triều Cung, khi đó mọi người không phải còn liệt kê ra rất nhiều đối tượng để hoài nghi hay sao,
Trần Triều Cung chỉ là một trong số đó mà thôi.
Sau đó, không ai có thể tìm được những chứng cớ về những đối tượng kia, đồn đại cứ như vậy truyền
ra, không hiểu được, kiên định tin Trần Triều Cung là người kia.
Lúc ấy, Chân Tuyết Cửu còn lặp đi lặp lại hỏi An Nhiên có cần hắn hỗ trợ tìm được người kia hay
không?
Vậy hiện tại làm sao đã biến thành An Nhiên cầu xin Chân Tuyết Cửu rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...