Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Trong chốc lát, người phụ nữ trung niên kia trở lại, đem theo Lưu Toa Toa cùng Trương Bác Huân
đi tới, Trương Bác Huân nhìn thoáng qua mấy người đàn ông bị treo trên không trung
làm kho máu, biểu tình trên mặt cũng giống như lúc đầu người phụ nữ trung niên kia
nhìn thấy, nhưng không chờ hắn mở miệng, An Nhiên liền nói:
"Người tới nháo sự, ta đều đã bó buộc tốt, phải dưỡng hảo hảo mấy người này, nhất định phải để bọn
họ ăn uống no đủ.

"
Trên mặt Trương Bác Huân có một chút không tán đồng:
"Vì sao không giết? Sở dĩ những người này sẽ chạy tới Bách Hoa thành làm càn là bởi vì thủ đoạn đối
phó của chúng ta đối ngoại quá mức nhu hòa.

" "Ta muốn công khai xử quyết bọn họ.


"
An Nhiên giải thích dụng ý của mình một lần nữa, lập tức Trương Bách Huân hiểu rõ,
gật đầu, rời đi, theo con đường nhỏ An Nhiên vừa tạo ra đi tìm Bàn Tử, cùng những cư dân của Bách
Hoa thành bị chôn vùi trong biển rừng rậm.

Bởi vì khu rừng rậm biến dị đã bao trùm lên tất cả, nháy mắt thế cục được ổn định xuống, mặt dù
hiện tại căn cứ Kim Môn có phái máy bay tới bay lượn trên bầu trời ném bom xuống thì phỏng chừng uy
lực cũng không quá lớn, bởi vì rừng rậm đã bao trùm lên Bách Hoa thành rậm rạp đến không thể tưởng
tượng được.

Trừ khi bọn họ diệt trừ hết khu rừng này, nếu không, chỉ cần lưu lại một viên hạt giống, cũng có
thể ngay lập tức mọc rễ nảy mầm, một lần nữa sinh trưởng ngay tại nơi bị oanh tạc.

Nhưng là nơi đây bị vùi trong rừng rậm biến dị, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng
không vào được, người bị bệnh của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, còn đang tụ tập bên ngoài
cửa Bắc, đám người này còn có xu hướng tăng nhiều lên.

"Các ngươi nhìn kia, ra rồi, ra rồi.

"
Bên ngoài cửa Bắc, đám người dựng cả lều trại để ở, có người chỉ vào cửa Bắc nơi thực vật xanh um
kêu lên
Lập tức mọi người vây quanh lên, chỉ thấy vốn dĩ cửa Bắc vốn trống trải giờ như được khảm vào một

biển thực vật xanh biếc, nào là vọng tháp hay thủ vệ đã sớm bị chôn trong khu rừng rậm rạp, có
người ra ngoài, cũng coi như là hiếm lạ.

Người ra ngoài là Bàn Tử, hắn mặc áo chống đạn, trên đầu còn đội mũ giáp chống đạn, phía sau đi
theo hai người cũng ăn mặc đồng dạng như vậy, trong tay còn cầm súng, hai vị bảo tiêu với
vũ trang hạng nặng.

Có người tiến đến gần Bàn Tử, còn chưa được vài bước đã bị hai vị bảo tiêu kia duỗi tay giơ súng
xua đuổi, vì thế có người bất mãn hô lên:
"Bàn Tử, ngươi là người phụ trách của Bách Hoa thành, ngươi có thể nói cho chúng ta biết khi nào
Bách Hoa thành mở cửa chứ? Còn có, những cây cối đột nhiên mọc ra này, có phải thực vật biến dị hay
không? An toàn của chúng ta có được đảm bảo hay không?"
"Đúng vậy, không sai, khi nào chúng ta mới có thể đi vào Bách Hoa thành? Mẹ của ta nhanh không được
rồi.

"
"Chúng ta muốn vào Bách Hoa thành, mở cửa thành ra đi, chém những cây cối kia đi!!!:

"Cầu xin các ngươi thả chúng ta đi vào, chúng ta cần trị liệu, Lưu Toa Toa ở đâu? Nàng không phải
phật thủ nhân tâm hay sao? tại sao có thể nhẫn tâm nhìn đám người chúng ta biến thành tang thi a?"
"Bàn Tử!!! Mở cửa! Mở cửa ra!!!"
Nhóm người kia mồm năm miệng mười hô lên, nhao nhao thập phần náo nhiệt, Bàn Tử không nhịn được
cười lạnh ra tiếng, âm dương quái khí nói: "Mấy giờ trước, các ngươi không nghe thấy tiếng súng
vang lên bên trong Bách Hoa thành hay sao? Nói thật vốn dĩ Bách Hoa thành chúng ta không có nghĩa
vụ phải đi cứu người, nhưng chúng ta thiện tâm, vẫn tính toán dâng nên phần lực non
nớt để đối phó với "lưu hành cảm mạo" của các ngươi, nhưng mà, có chút tiện nhân làm ra
vẻ, vọng tưởng nhân cơ hội này công kích Bách Hoa thành của chúng ta, tự bản thân các ngươi trị
liệu cho chính mình đi thôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận