Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Lương Tử Ngộ ở phía sau Triệu Như kêu lên.

Đầu nàng ấy cũng chưa thèm quay lại, nhảy lên một chiếc xe jeep leo núi, chở theo mấy người đàn ông
cường tráng chạy về phía Nam, còn giương giọng nói vọng lại:
"Đi chặt chân người!"
Tiếng nói vừa dứt, xe của Triệu Như giống như mũi tên được bắn ra khỏi cung tiễn, chạy như bay đi
mất.

An Nhiên đứng ở bên cạnh cái hố to kia, cong theo Oa Oa, khẩn trương nhìn những
người vừa được cứu ra.

Dị năng của nàng vào lúc này có tác dụng rất lớn, bởi vì với điều kiện hiện tại không có máy móc để
kiểm tra sinh mệnh, An Nhiên khống chế cây mây tìm kiếm những người sống sót dưới nền đất, nó liền
đảm nhận nhiệm vụ của máy kiểm tra đo lường sinh mệnh, thậm chí dùng còn tốt hơn những cái máy kia.

Tinh hạch là từng nắm từng nắm tiêu hoa hết, người ở Bách Hoa thành thu được tin tức lại đem tinh

hạch vừa đổi được bằng những thùng xăng cho lữ khách, chất lên xe kéo tới đây, dưới tình huống này,
Bách Hoa thành càng vô điều kiện duy trì việc An Nhiên cứu người.

Khi mà vừa tìm được một người vẫn còn hơi thở sinh mệnh, An Nhiên sẽ nói cho những người đang ở bên
cạnh bận rộn, để bọn họ đào người kia ra.

Việc cứu hộ liên tục hai ngày rồi, rất nhiều rất nhiều
người được đào ta, có người bị thương rất nghiêm trọng, có người chỉ bị trầy da một chút, nhưng
những người này không có Chiến Luyện, thậm chí không có bóng dáng của Lạc Phi Phàm lẫn Vân Đào, An
Nhiên chưa tìm ra được 3 người bọn họ.

Nàng nghĩ, ba người này đi nơi nào?
Người bị chôn dưới lớp đất đá, được những bộ rễ thực vật dùng 360 độ không góc chết
hội báo lại với An Nhiên, rất nhanh có thể đào bọn họ ra tới, nhân số tử thương không nhiều lắm,
bởi vì vốn dĩ Bách Hoa thành cũng chỉ phái 1 ngàn người tới đây, thình lình xảy ra sụt lún chết
10-20 người, còn lại những người khác hầu hết đều bị thương.

Nhưng phỏng chừng cứ tiếp tục kéo dài, không tìm được Lưu Toa Toa về, hoặc thiếu dược phẩm, những
người bị thương nặng bởi vì không được trị liệu kịp thời sẽ làm nhân số tử vong tăng lên.

An Nhiên vừa chiếu cố Oa Oa đồng thời dùng dị năng để thực vật tìm người cứu người lên, cứu mọi
người lên sau lại tiếp tục tìm kiếm, cũng không thấy tin tức nào của 3 người Chiến Luyện, nàng đứng
ở bên cạnh cái hố sâu, nắm lấy đôi tay của Oa Oa, đón lấy ánh hoàng hôn.

Tiểu Bạc Hà đứng ở sau lưng hai người, vẻ mặt không có hỉ nộ ai nhạc.

Oa Oa bị ma ma nắm lấy bàn tay nhỏ, vẫn rất nghe lời cùng ma ma đứng ở bên cạnh cái hố to, ngẫu
nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhìn An Nhiên, mềm mại gọi một tiếng
"Ma ma.


"
"Ân?"
An Nhiên từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, cúi đầu đối diện với Oa Oa, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Oa Oa tràn ngập ngây thơ nhìn lên An Nhiên, nhất thời không biết làm thế nào để tổ chức lại từ ngữ
từ trong cái đầu nho nhỏ của mình để nói ra, chỉ có thể lại gọi An Nhiên một tiếng:
"Ma ma.

"
"Mẹ đây.

"
An Nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu với Oa Oa, nàng khom lưng, bế Oa Oa lên, sau đó tiếp tục nhìn về
phía cái hố sâu kia.

Phía sau, Vương Uy nhanh chóng đi tới, báo lại với An Nhiên:
"An Nhiên, người đã cứu được không sai biệt lắm, đã cứu hết lên, còn có hơn 20 người có tên không
khớp với trong danh sách.

"
"Ân, an bài những người bị thương không quá nghiêm trọng về Bách Hoa thành đi.


"
An Nhiên không quay đầu lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía đáy hố.

"Người nghiêm trọng thì ở lại,
chờ Triệu Như.

"
Sắc mặt của Vương Uy cực kỳ ngưng trọng, gật gật đầu, hắn minh bạch, những người bị thương nghiêm
trọng kia nếu không ở lại mà nâng về Bách
Hoa thành sẽ chết trên đường đi, trở về được Bách Hoa thành cũng không có thuốc để cứu bọn họ.

Hiện giờ con đường sống duy nhất chính là ở lại nơi này, chờ Triệu Như đem Lưu Toa Toa mang về.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận