Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Toàn bộ Bách hoa thành này, căn cứ vào địa lý để xây dựng thì là một hình chữ S mập mạp, địa vực
gần cửa Bắc này, ở vào điểm cuối chữ S, với địa thế rất hẹp, được phong tỏa bởi một chiếc cửa sắt
kín mít cao ngất rất dày, ra khỏi chiếc cửa này chính là quốc lộ, dọc theo quốc lộ đi
về phía Bắc không tới 200 mét đó là lối vào của đường cao tốc.

Bên cạnh cửa Bắc này có một trạm gác với đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng nơi này có lính gác nhưng
phần lớn đã bị điều tới cửa Nam, nhưng mơ hồ vẫn có mấy người lính đang đứng án binh bất động.

Áp lực từ cửa Nam so với cửa Bắc này lớn hơn, bởi vì động vật biến dị ở phía Nam tiến hóa nhanh hơn
so với phía Bắc, chúng sinh sản cũng nhanh hơn, cho nên việc phòng thủ ở cửa Nam nghiêm cẩn hơn so
với cửa Bắc này.

Đoàn người của Trần Triều Cung tới cửa Bắc khi mà những chiếc đèn đường đã tắt, có
một đóa hoa đỏ như máu lẻ loi đứng dưới cửa sắt này,

giống như một tướng sĩ, lẳng lặng chờ đám người Trần Triều Cung tới đây.

Dưới ánh sáng sớm mai,
bước chân vội vã của đám người đi trên con đường sỏi đá vang lên, họ căn bản không chú ý tới bông
hoa màu đỏ trên mặt đất kia, mặc dù nó như đột ngột hiện ra ở đó.

"Đứng lại, mấy người các ngươi đang làm gì?"
Trên vọng tháp có một người lính gác chỉ vào đoàn người kia, hắn nhận ra Trần Triều Cung, vì vậy hô
to:
"Trần Triều Cung, ngươi không thể đi ra ngoài!"
Lời nói vừa dứt, thì thuộc hạ của Trần Triều Cung đã giơ một khẩu súng giảm thanh lên, nhằm vào
người đàn ông vừa kêu kia bắn một phát.

Người đàn ông này kêu "Ai da" một tiếng, ngã vào trong vọng tháp, những người còn lại còn chưa phản
ứng kịp thì thuộc hạ của Trần Triều Cung đã tới rất gần trạm gác, bọn họ đang muốn thu hoạch mạng
người thì ở con đường đầy sỏi đá kia, bông hoa màu đỏ bắt đầu lay động trong làn gió nhẹ, nó đột
nhiên mở to cánh hoa đỏ mọng ra, lộ ra nhụy hoa giống như răng cưa ở bên trong, rồi nhào tới người
gần nó nhất.

"A~~~!!!"
Người đàn ông bị bông hoa màu đỏ kia cắn vào bả vai, hắn lập tức kêu to lên, duỗi tay túm lấy cành
hoa đang bám chặt trên vai, muốn kéo bông hoa xuống.

Nhưng lại túm được một tay đầy gai nhọn, lúc này đám người Trần Triều Cung mới tập trung nhìn vào
đóa hoa màu đỏ kia, nó tuy nhỏ nhưng rễ cây của nó luôn ở trong mặt đất, thậm chí cành cây còn phân

nhánh, mọc ra một nụ hoa mới, đóa hoa mới kia là một bông hoa thuần sắc trắng, nó vọt lên một người
đàn ông khác.

Đây là hoa gì a?
Một thân cây phân nhánh ra hai đóa hoa với màu sắc đỏ trắng bất đồng, thậm chí hai
loại hoa không chỉ khác nhau về màu sắc mà hình thái của đóa hoa còn không giống nhau, nó giống như
hai giống hoa bất đồng lai chiết, tạp giao thành một chủng loại mới.

Có người nổ súng, viên đạn không biết có bắn trúng vào cành hoa đang quay cuồng như
rắn kia không nữa.

Tiếng súng "phanh phanh phanh" vang lên, xỏ xuyên qua sự yên tĩnh của sớm bình minh vào vọng vào
toàn bộ Bách Hoa thành, đưa tới sự chú ý của vài hộ dân bên trong.

Nhưng không có người ra ngoài ngăn đám người Trần Triều Cung kia rời đi, mà đám người Trần Triều
Cung cũng chưa thể rời đi được, trong vòng vài phút ngắn ngủi, cổ chân của đám thuộc hạ của Trần
Triều Cung đã bị cây mây vốn trong nền đất vọt ra móc lấy, người đầu tiên bị bông hoa màu hồng cắn

vào bả vai kia, giờ đã bị ăn đến chỉ còn nửa người.

Một thân dây mây, giống như một con rắn du tẩu trên nền sỏi đá, nó bò về phía chân của Trần Triều
Cung, hắn nhanh chống lui về phía sau vài bước, hốt hoảng hô to:
"Ngừng chiến, ngừng chiến đi, ta không đi nữa, thả người của ta ra!!!" Không ai đáp lại hắn, nhóm
hoa hoa vốn thèm nhỏ dãi thịt người đã lâu, không nhận được mệnh lệnh của lão đại, ai cũng không
chịu thiện bãi cam hưu a.

Này giống như chiếc hộp Pandora không thể mở ra, một khi mở ra, ác mộng sẽ không ngừng tuôn ra,
khiêu khích ngươi mệnh lệnh ngươi, không ăn đến còn thừa một nhúm xương cốt thì không đủ để kinh sợ
nhân tâm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận