Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Bởi vì mọi người trầm mặc Trần Triều Cung lâm vào trầm tư, tin tức cuối cùng mà Tề Âm nhắn lại cho
căn cứ Kim Môn là ở Bách Hoa thành này tốt nhất không cần mang vẻ công kích, bất luận chính sách
nào của căn cứ Kim Môn gây bất lợi với Bách Hoa thành đều không cần đề cập ở đây.

Lần này bọn họ tới không mang theo bất luận tính công kích nào tương phản, Trần Triều
Cung còn cố ý mang theo một máy bay chưa đầy vật tư đưa cho Bách Hoa thành vì dẫn độ Ngô Tư Miểu và
Đường Ti Lạc.

Đại công tử của Trần gia tự mình tới Bách Hoa thành đã rất có thành ý hợp tác rồi đi.

"Nếu! Nếu Bách Hoa thành không chịu giao Ngô Tư Miểu và Đường Ti Lạc ra thì phải làm sao bây
giờ?"

Có thuộc hạ đánh vỡ trận xấu hổ này, có người khác nở nụ cười tiếp lời: "Bọn họ dám sao? Sở dĩ
chúng ta trắng trợn táo bạo trực tiếp đi vào Bách Hoa thành này bởi vì nơi này không dám làm gì
chúng ta, một nơi chỉ như quá trứng chim như này thả vài quả bom thì hoàn toàn không có rồi.

"
Đây là lời nói thật, thực lực quân sự của Bách Hoa thành ở thời đại vũ khí lạnh thì có khả năng là
tương đối cường hãn, nhưng nếu gặp phải vũ khí nóng, thì thật sự bất kham một kích.

Trần Triều Cung gật gật đầu, có chút vừa lòng đối với sự phân tích của thuộc hạ,
lâu sau, Trần Triều Cung với hai bên thái dương hoa râm đột nhiên hỏi một vấn đề.

"Các ngươi cảm thấy, Bách Hoa thành này tương lai có thể trở thành một cái uy hiếp hay không?"
Thân là căn cứ cường đại nhất, căn cứ Kim Môn hẳn là phải phòng ngừa chu đáo, nếu Bách Hoa thành
này sớm hay muộn có một ngày sẽ phát triển lớn mạnh thì phải nhân cơ hội nó chưa làm nên trò trống
gì thì phải diệt sạch trước khi nó trở thành đối thủ cạnh tranh?
Điều đó thực tàn khốc đối với những người đang sinh hoạt hạnh phúc trong Bách Hoa thành này, làm
cho gia viên mà bọn họ vất vả lắm mới dàn xếp được lại bị người hủy diệt một lần nữa.

Nhưng Trần Triều Cung không thể không suy xét rất nhiều cho tương lai, giữa người với người luôn
tồn tại những gút mắt về ích lợi, giữa quần thể cùng quần thể cũng thế, bởi vì ích lợi của từng
người nên tất nhiên cũng tồn tại các loại mâu thuẫn, hơn nữa bởi vì căn cứ Kim Môn
cùng Bách Hoa thành có thù cũ, vì vậy hai nơi không có khả năng hòa giải.


Đương nhiên đây chỉ là sau này hiện tại mục đích của Trần Triều Cung chỉ là tới đây dẫn độ Ngô Tư
Miểu cùng Đường Ti Lạc mà thôi.

Thái độ của bọn thuộc hạ tự nhiên cũng không sai biệt lắm với Trần Triều Cung, trước tiên dẫn độ
người về, sau đó chờ căn cứ Kim Môn hơi rảnh tay một chút thì, Bách Hoa thành, vẫn thà rằng diệt nó
đi, còn hơn buông tha.

Hiển nhiên, An Nhiên có thể thông qua thực vật điều tra bí mật của người khác, điều này cũng không
có nhiều người biết, nếu không bọn Trần Triều Cung cũng sẽ không kiêng nể gì mà thảo luận những vấn
đề này ở trên địa bàn của An Nhiên.

An Nhiên rút hình ảnh từ nơi ở của Trần Triều Cung về, trong lòng nghĩ ngợi những vấn đề của hắn,
đột nhiên nàng phát hiện ở một con đường nhỏ tràn đầy ánh trăng, Ngô Tư Miểu đang quấn lấy Bàn Tử,
tựa hồ đang cãi nhau.

Vì thế An Nhiên nghĩ tránh ở ven đường nghe nghe, đại khái Ngô Tư Miểu đang bức bách Bàn Tử,

hắn tỏ vẻ mình không muốn đi theo Trần Triều Cung tới căn cứ Kim Môn.

Bàn Tử kia lại không âm không dương nghiêng mắt lại, hắn đang định về phòng ở đi ngủ đâu, Ngô Tư
Miểu này đột nhiên vọt ra, thiếu chút nữa dọa chết hắn, trong miệng cũng có chút giận dỗi nói:
"Làm cái gì mà không đi? Lúc trước cha ngươi cùng với ngươi không phải muốn xác nhập với căn cứ Kim
Môn hay sao? Vũ lực của bên kia cường đại như vậy, ngươi đi tới đó vừa lúc như ý nguyện còn gì, làm
cái gì mà không đi?"
"Bọn họ muốn ta tới đó còn không phải muốn biết vị trí của kho tài nguyên gì gì đó của ba ba ta hay
sao? Ta đã nói rồi, ta cái gì cũng không biết a, đi chỗ đó, còn có ngày lành hay sao? Ta sẽ chết
a.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận