Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Thời gian suy xét này rất ngắn rất ngắn, rất nhanh có người giơ bản danh sách trong tay đi tới cạnh
cửa hô lớn, muốn mua gạo, chỉ cần có người đi đầu, mấy người còn lại liền động tâm.

Vì thế chẳng bao lâu gạo, rau dưa, táo, lê các loại rượu của Ngô Tư Miểu đã bị bọn họ dọn hết lên
xe, mấy người đàn ông này cũng được thả ra khỏi phòng đá, họ giao tinh hạch xong một đám người bò
lên xe kiểm tra vật tư mua được của mình, ngoài dự kiến phẩm chất của những vật tư kia rất tốt.

Nhưng vì bọn họ chỉ có ba chiếc xe, trừ bỏ chỗ ngồi, thực tế trên xe họ cũng góp nhặt một ít vật tư
ở bên ngoài, như chăn bông, quần áo hay vật dụng hàng ngày, cùng một ít đồ ăn đã quá hạn.

Có người cắn răng, tính số tinh hạch còn dư cùng với vật dụng như chăn bông quần áo tất cả xách
xuống xe, đổi lấy vật tư của Khu sinh thái.


Sau đó có người phụ trách tiêu thụ đi ra, nói không chiếm tiện nghi của họ, chăn bông đồ dùng người
ở khu sinh thái cũng cần dùng, nên đổi một ít gạo với bọn họ, làm những người này cao hứng, phấn
chân mang theo những xe đầy tràn vật tư đi rồi.

Buổi sáng những người này rời đi thì buổi chiều có hơn 10 chiếc xe từ thành thị Tiểu
Chu đi lại đây, người trên xe mỗi người đều mang theo từng bao từng bao tinh hạch, trong tay họ cầm
lấy danh sách vật phẩm của Khu sinh thái do nhóm chuyên gia định giá, mua cái này mua cái kia, chất
đầy 10 chiếc xe, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ giống như vừa nhặt được bảo vật.

Đối với người ở thành thị Tiểu Chu mà nói, những người ở khu sinh thái này, giống như kẻ ngốc, tuy
rằng những người phía Nam kia nhìn như bưu hãn, nhưng trên thực tế họ lại đem lương thực gạo rau
dưa như trân bảo hi thế định ra một cái giá rẻ đến không thể rẻ hơn bán đi, đó không phải việc của
kẻ ngốc mới làm thì là gì.

Họ vô pháp lý giải cách làm của người trong khu sinh thái, vì sao họ phải làm như vậy, nhưng họ
cũng không nhắc nhở người trong khu sinh thái, tất cả vật tư kia đều được bán với giá rất tiện nghi
dù sao giá cả này đều do nhóm chuyên gia định ra, người ở thành thị Tiểu Chu chỉ lo tiêu phí tinh
hạch để mua là được rồi, người ở khu sinh thái có ngốc hay không không quan trọng, càng ngốc một
chút thì mới tốt đâu.

Cứ như vậy, người bên ngoài tới mấy tốp, mỗi lần đều là từng đoàn từng đoàn xe tới, đoàn xe càng

ngày càng dài, qua hai ngày đã mua hết số hàng hóa dự trữ của người trong Khu sinh thái.

Ngô Tư Miểu không còn rượu uống liền đặt mông ngồi ngay ở cửa nhà Bàn Tử, đòi Bàn Tử lương thực để
ủ rượu, Bàn Tử không có biện pháp a, người ở Tiểu Chu quá hung tàn, khả năng vật tư quá thiếu thốn
tới trình độ một khi xuất hiện một nơi bán hàng hóa như Khu sinh thái, họ giống như điên cuồng tụ
tập mua hết.

Hắn không thể không triệu tập những dị năng giả hệ mộc, cảnh báo họ đừng biếng nhác, hiện tại tinh
thạch đã quá đủ, mỗi người đều phải tăng ca làm thêm giờ để giục sinh lương thực lúa gạo rau dưa
cùng trái cây.

Xem ra, đây cũng là một thủ đoạn để rèn luyện cho những dị năng giả hệ mộc a.

Xuất phát từ tâm lý tò mò, An Nhiên trộm nhìn số dị năng giả hệ mộc làm tăng ca thêm giờ kia, ít
nhất cũng phải mấy trăm người, khó trách vật tư của khu sinh thái lại không bị thiếu hụt, mấy trăm

dị năng giả hệ mộc, dưỡng hơn 6000+ người, vậy khẳng định ăn không hết a.

Số dị năng giả hệ mộc trong tay Bàn Tử kia được bảo hộ phi thường tốt, từ lúc ban đầu ở thôn
Thiết Ti, đến trải qua trận tuyết tai ở căn cứ Diệu Dương, cơ hồ không bị thiệt hại ai
cả.

Đương nhiên đây cũng có quan hệ rất lớn với An Nhiên, nếu không phải có An Nhiên, một nhân vật đánh
phụ trợ cường lực như vậy, cơ hồ không có góc chết nào bảo hộ đám dị năng giả hệ mộc, ngay cả mấy
người lợi hại như Chiến Luyện cũng không thể nào bảo vệ được hết a.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận