Trần lão tướng quân già rồi, sau khi Trần Triều Phát chết, tinh thần của hắn cũng không thể tốt
lên, cả ngày ôm lấy ảnh của Trần Triều Phát, ngồi trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, rất nhiều
chuyện trong căn cứ Kim Môn hắn cũng không có biện pháp cũng không có tinh lực bận tâm nữa.
Cho nên gần đây rất nhiều người khuyên Trần lão tướng quân không cần tiếp tục lãng phí vật tư cùng
vũ lực để báo thú cho Trần Triều Phát, gần đây căn cứ Kim Môn có rất nhiều dị năng giả hệ mộc đều
lâm vào trạng thái điên cuồng, còn có không ít người sau khi chết sẽ lại đứng dậy biến thành tang
thi hệ mộc.
Hai ngày trước, vệ tinh quan sát được ở phía Bắc mới sinh sản ra một loại hồ ly biến dị, mà căn cứ
Kim Môn là con đường nhất định mà chúng sẽ đi qua khi đi về phía Nam.
Những việc này không gấp gáp hơn việc báo thù cho Trần Triều Phát hay sao?
Khi mà căn cứ Kim Môn phát triển tới một quy mô nhất định nào đó, thì đã không phải do một mình
Trần lão tướng quân định đoạt nữa rồi, thế cục phi thường phức tạp, chế hành cũng phi thường nhiều.
Vì thế Trần lão tướng quân dưới sự khuyên bảo tầng tầng lớp lớp, đáp ứng tạm thời dừng việc trả thù
căn cứ Diệu Dương, nhưng hắn muốn đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc.
"Vậy nếu đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc kia không phải của chú ba thì làm sao bây giờ?"
Trần Kiều nhíu mày, rất thông minh khi chưa nói mình nhận thức An Nhiên, nàng không có xác định
chính xác An Nhiên trong căn cứ Diệu Dương có phải An Nhiên nàng nhận thức hay không, đây là một
phương diện.
Phương diện khác, Trần Kiều đã học xong việc cất dấu tâm tư của chính mình, người nhà họ Trần này
đều không phải nhân vật lương thiện gì, Trần Kiều không xác định được mình có thể lợi dụng được mối
quan hệ quen biết cũ với An Nhiên hay không, vậy thì hiện tại tốt nhất nên làm bộ cái gì cũng không
biết cho thỏa đáng.
Trần Triều Cung nghe vậy, mặt đầy nghiêm túc, Trần Triều Hỉ lại nở nụ cười quái dị:
"Ha, đến lúc đó, ai biết được ông chú của ngươi sẽ nổi điên như thế nào đâu.
?"
"Triều Hỉ!!!"
Trần Triều Cung nghiêm khắc nói, đánh gãy lời nói của Trần Triều Hỉ: "Tôn trọng một chút đi.
"
"Dù sao cả nhà đều là kẻ điên, không sao cả.
"
Trần Triều Hỉ nhún vai, lấy một quả táo trên bàn ăn, đứng dậy, đi ra khỏi bếp.
Sau lưng hắn, Trần Kiều đang nhìn bóng dáng của hắn, hít một hơi thật sâu, trong tâm tình có một
loại áp lực trước tới giờ nàng chưa từng có.
Bên tai vang lên tiếng nói của Trần Triều Cung:
"Kiều Kiều, ngươi rảnh rỗi thì ở cùng ông nhiều một chút, ông rất thích tính cách lúc trước của
ngươi.
"
Trần Triều Cung dừng một chút, hắn tựa hồ cũng nhìn ra được Trần Kiều đã không phải hoạt bát đáng
yêu như dĩ vãng, ai trải qua mạt thế còn có thể giống như lúc trước đâu?
Nhưng hắn vẫn nói tiếp:
"Qua đoạn thời gian này, chờ thế cục ổn định một chút, sẽ đi căn cứ Diệu Dương một chuyến, nói điều
kiện với bọn họ, đem Đường Ti Lạc tiếp nhận tới đây, sinh đẻ, tâm tình của ông chú, ngươi chiếu cố
một chút nhé!"
"Cháu cũng có thể đi cùng được không?"
Cơ hồ ngay lập tức, Trần Kiều ngẩng đầu, trong mắt là tràn ngập sự khẩn cầu.
"Tâm tình của ông chú ta sẽ cố gắng chiếu cố, sẽ tận lực làm ông vui vẻ một chút, nhưng bác cả,
ngài có thể mang cháu cùng đi tới căn cứ Diệu Dương được không? Cháu! cháu nghĩ bên kia có
khả năng sẽ có tin tức của A Văn.
"
Nhìn khát vọng trong mắt Trần Kiều, trong nội tâm Trần Triều Cung cự tuyệt, hắn đi căn
cứ Diệu Dương cũng chỉ là nói vài điều kiện với căn cứ to bằng quả trứng chim kia thôi, thuận tiện
đem Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc dẫn độ về căn cứ Kim Môn, mang Trần Kiều theo làm cái gì?
Nhưng không biết có phải ánh mắt quá cầu khẩn của Trần Kiều làm trong lòng hắn mềm mại một chút hay
không, đột nhiên hắn nhớ tớ cháu nội nho nhỏ của mình bị chết ở phía Nam, nếu hắn không phải đã xác
thật biết cháu trai của mình đã chết thì khẳng định hắn cũng sẽ như Trần Kiều, chỉ còn có một chút
hy vọng, hắn cũng sẽ vọt về phía Nam.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...