Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Chỉ qua vài tin tức như vậy, cũng đủ để Trần Kiều khẳng định, An Nhiên kia, chính là người mà
nàng nhận thức, bởi vì nàng biết con gái của An Nhiên tên là Oa Oa.

Đây là lần đầu tiên chân chính Trần Kiều tiếp cận với tin tức của A Văn trong khoảng thời gian
dài như vậy, nàng chậm rãi nắm chặt tay, đương nhiên nàng không thể buông tha tuyệt đối
không thể buông tha cơ hội này.

Lúc ấy nàng chia tay với An Nhiên ở bên ngoài bệnh viện bà mẹ và trẻ em, không, nàng bị An Nhiên
ném ngoài đường, sau đó Trần Kiều được một đội người còn sống nhặt được, mà An Nhiên thì sao, An
Nhiên có quay trở lại bệnh viện hay không? Có gặp lại Hồ Trinh cùng A Văn hay không?
Trong lòng Trần Kiều mang theo hy vọng, muốn tìm An Nhiên hỏi rõ ràng một chút.


Nhưng mà Trần Triều Phát là thịt trong tim của Trần lão tướng quân, tin y chết đã truyền tới, Trần
lão tướng quân liền ngất xỉu, chuyện này, nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy.

Không quá một đêm, Trần lão tướng quân tỉnh, không nói một lời, chống quải trượng ra cửa, Trần
Triều Cung cùng Trần Triều Hỉ đi theo sau ông, đi ra ngoài một ngày tới tối mới trở về, sau đó liền
nghe nói căn cứ Kim Môn phái 10 chiếc máy bay chiến đấu hướng tới căn cứ Diệu Dương.

Máy bay xuất phát ngay trong đêm, còn cách khá xa căn cứ Diệu Dương, Vương Uy đang quan sát ở
trên nóc tòa nhà cao nhất của căn cứ Diệu Dương đã mở đèn pha chiếu xuống dưới tầng, lập
lòe vài cái sau đó tắt đi, rồi nhanh chóng mang theo vài người ở trên mái nhà chạy nhanh xuống lầu.

Lúc Trần Triều Phát chết, Chiến Luyện đã tiên liệu căn cứ Kim Môn sẽ đến trả thù, vì thế hắn đã an
bài Vương Uy cùng vài người dị năng giả lực lượng hỗ trợ thay phiên giám thị lai khách trên không
trung từ tòa nhà cao nhất này, hắn còn cố ý trang bị cho bọn Vương Uy một ít ống nhòm có thể nhìn
được vào ban đêm.

Cho nên khi máy bay chiến đầu còn chưa tới căn cứ Diệu Dương, đèn pha đã lập lòe vài cái, người
dưới mặt đất đã biết có máy bay tới, mọi người phân công hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, nào cắt điện,
nào dập lửa, nào ôm đứa nhỏ, đỡ người già, dìu già dắt trẻ chạy xuống hầm ngầm.


Trước đó Chiến Luyện đã tìm vài người xây dựng mấy cái hầm ngầm, Bàn Tử cũng đã an bài mọi người
diễn tập từ sớm, cho nên lúc này không có tình trạng chen lấn xô đẩy, không đến 5 phút đồng hồ sau,
mọi người đã chạy hết nương theo ánh trăng sáng.

Phi công trên 10 chiếc máy bay đang lượn vòng trên không có chút ngốc, bọn họ cũng không biết đây
có phải căn cứ Diệu Dương hay không, bởi vì đại tuyết còn chưa tan hết, băng vẫn đóng dày ba thước,
không thể trong vòng một hai ngày mà tuyết có thể tan hết được.

Từ căn cứ Kim Môn bay tới căn cứ Diệu Dương, trên đường đi cũng có không ít cao ốc
hay những tòa nhà lớn đứng sừng sững ở trên cánh đồng tuyết, bất quá căn cứ theo tọa độ trước khi
mạt thế, thì nơi này hẳn là căn cứ Diệu Dương.

Nhưng, ngươi đâu rồi? Nhìn xuống từ không trung, dưới ánh trăng chỉ thấy mấy tòa cao ốc đen sì, còn
có vài ánh lửa bập bùng chưa kịp dập tắt vẫn lập lòe trên nền tuyết trắng, nhưng đâu có bóng dáng
của con người???

Bọn họ nhận được mệnh lệnh, chính là bắn cho căn cứ Diệu Dương này trở thành tổ ong! Vì thế cũng
không cần quan tâm có người hay không người, 10 chiếc máy bay chiến đấu bay vòng vòng trên không
trung giữa những tòa cao ốc bắt đầu cuồng loạn oanh tạc.

"Đây là truyền thống của người nhà họ Trần sao!"
An Nhiên ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà, trốn ở hầm ngầm phụ 2 của đại phú hào vừa nghe âm thanh ầm
ầm trên đỉnh đầu vừa châm chọc nói chuyện với Chiến Luyện.

Quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa a, quả nhiên Trần Triều
Phát này đi ra từ căn cứ Kim Môn, đều thích khi dễ bình dân, có máy bay thì ghê gớm a, luôn thích
việc dùng máy bay ném bom oanh tạc a?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận