An Nhiên lắc đầu, trả lời chém đinh chặt sắt, lời nói tựa hồ có chút châm chọc:
"Chúng ta vì sợ hãi căn cứ Kim Môn mà thả hắn, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?"
"Trăm phần trăm sẽ không bỏ qua!"
"Vậy được, làm thật tốt việc chuẩn bị chiến đấu, tùy thời liều mạng với căn cứ Kim Môn!"
Trong cơn gió ấm áp thổi qua người, Chiến Luyện nhìn thê tử vốn nũng nịu của hắn, vẻ mặt nàng bi
tráng, không biết như thế nào trong mắt có chút ý cười, nghiêm túc nói về tương lai.
Tương lai kia, có lẽ sẽ bởi vì chịu đả kích của căn cứ Kim Môn làm tất cả mọi người ở đây vô pháp
sống sót.
Nhưng Chiến Luyện cảm thấy vào giờ phút này tâm tình có gì đó không nói lên lời, hắn cảm thấy càng
ngày càng cảm thấy An Nhiên đáng yêu.
Nàng giống như một thân cây, chậm rãi chậm rãi trưởng thành, làm hắn càng ngày càng
thưởng thức.
Thưởng thức ở đây không phải yêu, hắn yêu An Nhiên, hiện tại trừ yêu ra hắn còn thưởng thức nàng.
Sáng ngày hôm sau, thái dương vẫn nhô lên như cũ, thời tiết cũng không có ác liệt như những ngày
trước, Bàn Tử vô cùng cao hứng, lại nghe An Nhiên tiên đoán, thực vật dưới nền đất đã bắt đầu nảy
mầm, thì hưng phấn, kéo
một ít học giả về nông nghiệp bắt đầu thương thảo quy hoạch đồng ruộng như thế nào, thành lập gia
viên mới như thế nào.
Những người đi ra từ Đại phú hào vẫn bị nhốt ở một khu riêng không thể đi lại tùy ý, bởi vì không
đủ nhân thủ, nên không phái người trông coi những người này, nhưng Bàn Tử cũng không lo lắng đám
người này sẽ trốn chạy, dưới băng thiên tuyết địa như thế này chỉ cần chạy ra ngoài không đến một
ngày, thì có thể bị đông chết ở những cánh đồng tuyết mênh mông.
Trừ đám người may mắn sống sót ở đại phú hào không mấy vui vẻ ra, thì những người khác khá cao
hứng, dị năng giả hệ mộc đang vội vội vàng vàng, bọn hộ đem số hạt giống đã thu
thập từ trước mang ra, nên ngâm nước thì ngâm nước nên gieo giống thì gieo giống, chờ một
ngày tuyết tan hết thì bắt đầu trồng xuống.
Dị năng giả hệ thổ, hệ kim cùng hệ thủy đã quyết định xây dựng một cái nhà máy nước ở bên cạnh Đại
phú hào, chờ đến đầu xuân, tranh thủ dẫn nước tới từng nhà, thứ nước mà có thể uống trực tiếp được.
Mấy ngày nay, Chiến Luyện lôi kéo Lạc Phi Phàm, hai người tránh ở một bên cân nhắc cái gì đó, rất
thần bí, An Nhiên hỏi Chiến Luyện hắn cũng không nói.
Mà ở phương Bắc cách đó khá xa, trong căn cứ Kim Môn khổng lồ, ở một căn biệt thự trang nghiêm của
Trần lão tướng quân, vài quân nhân đang ra ra vào vào, Trần lão tướng quân đang ngồi ở sô pha phòng
khách, sắc mặt ông không quá tốt.
Ông đã về hưu nhiều năm, nhưng thoạt nhìn vẫn có tinh thần, trong biệt thự hệ thống sưởi chạy
24/24, cho nên ông chỉ mặc một chiếc áo sam dài tay, khuôn mặt hồng hào như vừa vận động xong, ông
ngồi trên sô pha, nghe người bên cạnh báo cáo.
Trong phòng bếp khá xa, Trần Kiều đang ngồi ở chiếc bàn chuẩn bị to rộng giúp má Hoàng nhặt rau,
ngẫu nhiên duỗi cổ ra nhìn bên ngoài phòng bếp, nàng phát hiện căn bản không nhìn được tình
huống bên trong đại sảnh, biểu tình có chút thất vọng.
Má Hoàng đang lanh lẹ chuẩn bị cơm chiều, nghiêng đầu nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Trần Kiều
liền hỏi:
"Kiều Kiều tiểu thư, ngài đang nhìn gì đó?"
Lúc này Trần Kiều mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng ném ngọn rau trong tay, nghĩ nghĩ, lại
thử họ má Hoàng:
"Má Hoàng này, ngươi ở bên người ông chú của ta lâu nhất a, vậy có nghe nói ông chú tính khi nào đi
về phía Nam hay không?"
P/s: Các nàng còn nhớ Trần Kiều là ai không????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...