Một người cũng không thiếu
"Nói cũng đúng, ta tội gì làm khó dễ các ngươi?!"
An Nhiên gật gật đầu, có chút đau thương mà quay đầu lại, nhìn những người đang đứng
ngoài phòng trà kia, những người này nghĩ thế nào cũng chỉ là bị mê hoặc, tới đây để kiềm chế Chiến
Luyện cùng Lạc Phi Phàm, để cho người của Trần Triều Phát thuận lợi xử lý nàng, nhưng hiện tại
những người này lại bị Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm xử lý không ít.
Khi Nhục Hoa vừa xuất hiện, đám người này ngốc lăng đứng tại chỗ, đình chỉ chém giết.
Cho nên người khơi mào mâu thuẫn là Trần Triều Phát nhưng lựa chọn giết hại lẫn nhau chính là tự
thân nhân loại, đều nói buông hết ân oán, nhưng lời nói ra thì dễ dàng, nhẹ nhàng nhưng để chấp
hành thì lại khó khăn như thế.
Rốt cuộc chính con người vốn dĩ đã mâu thuẫn rồi, mặc dù không có
thù với người này, nhưng lại có oán với người khác, giết tới giết lui, giết không
biết bao nhiêu người vô tội, lấy mạng người khác càng ngày càng nhiều thì tâm cũng càng ngày càng
không để ý nữa.
Đột nhiên An Nhiên lĩnh ngộ một việc, nếu nàng muốn thoát khỏi trận tranh chấp này, nàng phải
trở thành người ngăn chặn tranh chấp xảy ra, bởi vì mặc kệ Trần Triều Phát là ai, y biến
hóa thành người với bộ dạng như thế nào thì mục đích căn bản của y chính là vì giết người.
Mà muốn mục đích của y không thể thực hiện được và tìm ra được y, An Nhiên phải khống chế được từng
người ở đây, không cho bọn họ lại đánh giết nhau nữa, mặc dù bên trong bọn họ còn có bất
luận mâu thuẫn khó lường nào, chỉ cần bị nàng áp chế gắt gao thì cũng không thể giết hại nhau
nữa, vậy chính Trần Triều Phát cũng sẽ gấp gáp đến độ nhảy lên.
Vì thế An Nhiên vẫy vẫy tay để Nhục Hoa thuận lợi ăn hết đám người đang kêu thảm trên mặt đất, nàng
đứng dậy, đi ra khỏi phòng trà, Tiểu Bạc Hà cùng Triệu Như đi sau lưng nàng, trong ngực Tiểu Bạc Hà
còn ôm Oa Oa.
Sau đó, An Nhiên yên lặng nhìn người bên ngoài phòng trà, nhìn đám người cả người đều là máu còn
đang chảy đầm đìa, trong mắt họ lộ ra sự sợ hãi, An Nhiên mở miệng, không nhẹ không nặng nói:
"Mọi người đều tập trung ở đại sảnh này, một người cũng không thể thiếu.
" "Chúng ta.
vì cái gì
mà chúng ta phải nghe ngươi?"
Có người hô lớn lên, vừa dứt lời, giây tiếp theo đã bị cành hoa đang quay cuồng của Nhục Hoa
quấn lấy, tiếng huýt gió vang vọng, dọa một đám người nằm bò xuống, chỉ lưu lại hai người
Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm vẫn đang đứng tại chỗ, người kia bị Nhục Hoa cuốn lên, trong 1 giây, đã
bị ăn đến còn thừa chút quần áo, còn có một bộ khung xương không thể tiêu hóa.
"Được rồi, đừng cãi cọ nữa, tranh tới tranh lui dây dưa mãi không xong? Tổ chức lại tổ chức lại, ta
xếp cho các ngươi thành một đội, nếu nguyện ý nghe lời, thì đi lục soát, đến, đến gần bên này xếp
hàng.
"
Chiến Luyện xoay cổ, hoạt động khớp xương toàn thân một chút, quay đầu lại cười tràn ngập soái khí
với An Nhiên một cái.
Hắn lý giải An Nhiên, cũng cảm thấy An Nhiên làm đúng, muốn mọi người nghe lời không giết hại nhau
nữa thì phải dùng sức mạnh áp chế, thủ đoạn cưỡng chế bình thường không dùng được thì phải cho tất
cả bọn họ nếm thử khẩu vị thủ đoạn làm người người sợ hãi là như thế nào, mới có thể ép trụ họ.
Từng tốp từng tốp người đi tới trước mặt Chiến Luyện, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đánh số, có người
còn muốn nhìn xem bởi vì trong lòng bọn họ còn có oán có hận, có không phục, cứ như vậy buông bỏ
toàn bộ cừu hận nghe lời Chiến Luyện.
"Ta lại cho các ngươi 5 phút cuối cùng, không muốn đi thì đừng đi, tất cả ở lại đây làm phân bón
cho hoa của ta.
"
An Nhiên nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đại sảnh, mạt thế tới nàng đã quên mất hôm nay là
ngày mấy tháng mấy rồi, nhưng đại phú hào này vẫn đang còn từng giây từng phút trôi qua.
Trong khoảng thời gian cuối cùng nàng cho bọn họ, mọi người đều đứng ở trước mặt Chiến Luyện, ngoan
ngoãn xếp hàng, không dám nhiễu loạn trật tự, không dám ngươi một câu ta một chữ chế nhạo tạo tranh
chấp nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...