Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Căn cứ vào trực giác của Chiến Luyện, sự tình phát sinh ở đại phú hào này có ý vị rất sâu xa, hắn
cảm thấy chuyện này tựa hồ như thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, một khi có cảm giác thoát ly
khỏi sự khống chế hắn cũng không dám mạo hiểm.

Sau khi có vợ có con, lá gan của Chiến Luyện trở nên rất nhỏ rất nhỏ, bất luận nguy hiểm gì cũng
không dám mạo hiểm.

"Ta mà đi thì các ngươi sẽ càng phức tạp.

" An Nhiên lắc đầu.

"Ta ở chỗ này, còn có thể còn có tác dụng giám thị hoàn cảnh chung quanh khách sạn, bằng không
một mình ngươi ở trong này ta cũng không yên tâm.

"
"Kia được rồi, ngươi mang Chiến An Tâm cùng Tiểu Bạc Hà về phòng ngủ trước đi, ta ứng phó với đám

người này.

"
Chiến Luyện không có biện pháp nào khác, camera cùng hệ thống theo dõi ở phòng điều khiển đã bị phá
hỏng rất nghiêm trọng, trừ nguồn điện bị đập hỏng ra còn có một ít camera trên tường của khách sạn
cũng bị người phá hư.

Nhìn dáng vẻ này, Trần Triều Phát tính toán làm một chuyện lớn ở bên trong đại phú
hào này.

Vào thời điểm này, dị năng của An Nhiên đích xác trợ giúp rất lớn.

Mắt thấy tầng 1 này quá mức hỗn loạn, người nói nhao nhao không yên tĩnh, An Nhiên
gật đầu ôm Oa Oa đứng dậy, mang theo Tiểu Bạc Hà đi về phía cầu thang thoát hiểm.

Chiến Luyện ở sau lưng nàng, cất giọng tràn ngập lệ khí nói với đám người bên ngoài:
"Ai đều không cho ra ngoài, ai muốn cưỡng chế đi ra, giết !!!"
Phát ra lời nói hung ác, hắn cũng có quyết tâm động thủ giết người, giờ phút này,
ý tưởng của Chiến Luyện cũng giống như An Nhiên, kẻ giết người đang trốn trong đám người
đại phú hào này, nếu thả những người này ra, rất có khả năng đối với tất cả mọi người sẽ trở thành
một thảm họa mới.

Không riêng gì đối với nhóm trói buộc của Bàn Tử mà còn nguy hiểm đối với chính
bọn họ.

"Dựa vào cái gì? Chúng ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?"
"Có phải kẻ giết người chính là các ngươi hay không? Ta thấy mấy người các ngươi thật là quỷ dị.

"
"Cút TMD các ngươi đi.


"
Có người làm ầm ĩ, có người muốn lao đến, cảm xúc cực kỳ kích động ném ra không biết là thứ gì đang
cầm trong tay hướng về phía An Nhiên và Oa Oa, Chiến Luyện huy tay ném ra một tấm kim
loại, chắn thứ kia lại, nghiêng đầu thấy là một mâm sứ.

Người ném chiếc mâm kia lại há to miệng muốn mắng tiếp nhưng thanh âm lại như bị nghẹn lại, Chiến
Luyện xoay người một cái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ném cái mâm sứ bị tấm kim loại kia
chắn ném trở về, mâm sứ kia ném vào mặt hắn, người nọ che mặt lại ngã lăn xuống đất.

Chết ngất qua đi.

Trong chốc lát đám người đột ngột yên tĩnh, mọi người đều trầm mặc xuống, không biết
từ khi nào bắt đầu bọn họ tựa hồ như đã quên mất hai tên côn đồ đi vào đại phú hào này, họ dùng hai
bàn tay trần đánh tiến vào.

Chỉ có hai người mà thôi, liền phế đi toàn bộ đại phú hào.

Bọn họ cho rằng người nhiều có thể miệng lớn có thể làm Chiến Luyện thả bọn họ đi ra ngoài sao?
Nhưng mà người nhiều lại có ích lợi gì, những quân nhân do Trần Triều Phát phái đi đều không thể
ngăn trở được bước chân Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, vài cái giống như chân tôm mềm nhảy nhót

đang đứng ở đại sảnh này thì có tác dụng gì?
Ý thức được điều này, không còn ai dám nháo sự, nhưng lại có người chạy ra khóc ròng:
"Chúng ta! Chúng ta muốn rời đi cái địa phương quỷ quái này thôi, Trần Triều Phát kia hắn.

căn
bản là hắn điên rồi, chỉ cần người phản bội lại hắn,
hắn đều giết, đều giết a.

"
"Đúng vậy, lúc trước Trần Triều Phát muốn đoàn trưởng của chúng ta điều người ra tới ngăn cản các
bước chân các ngươi đi lên, nhưng chúng ta đều không nghe lời hắn, một đám người sau khi rời đi
phòng điều khiển, liền trốn trong phòng, các ngươi không phát hiện sao? Người Trần Triều Phát kia
giết đều là vài vị đoàn trưởng a.

"
"Chỉ cần ai ở cùng một phòng với họ đều sẽ bị huyết tẩy a!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận