An Nhiên ôm Oa Oa bằng một tay, đứa nhỏ bị khóa trong áo choàng lớn, tay nhỏ ở trong áo choàng, kéo
lấy khẩu trang trên miệng, nhưng tay quá nhỏ, không kéo xuống dưới được.
Mà tay còn lại của An Nhiên thì ôm túi bánh quy kia ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vị quân nhân cho
nàng bánh quy đã xoay người lên xe đi về phía căn cứ.
Nàng cư nhiên được bố thí một túi bánh quy, cảm giác này thật mới lạ.
"Đối phương nói có thể tiếp nhận, bất quá chúng ta phải đến căn cứ, kiểm tra thân thể.
"
Lạc Phi Phàm đi tới bên người An Nhiên, nói với nàng và Bàn Tử.
Bàn Tử đứng ở phía sau An Nhiên, vừa nghe, vừa rụt cổ, nhanh chóng kêu đám người đứng ở ngoài trời
hứng gió xin cơm gọi về, sau đó đôi mắt trừng lớn, lại bắt đầu nhập vai.
"Thiên a, thời tiết lạnh như vậy, để chúng ta nhóm cô nhi quả phụ lão nhược bệnh tàn dụng làm thế
nào đi nha, nhìn xem, nhìn xem này, bên ngoài giá rét như vậy, chúng ta không đi được nha,
cứu mạng a! An Nhiên, ngươi xem đi, bọn họ như vậy là không có nhân tính nha, chúng nếu ở
trong tay bọn họ, sẽ bị ngược đãi a.
"
Nói đi nói lại chính là muốn ăn vạ An Nhiên.
"Ta cũng cảm thấy thái độ kia có phải không để ý chút nào.
"
An Nhiên nói chuyện với Lạc Phi Phàm, đem gói bánh quy trong tay đưa cho Bàn Tử, không phản ứng lại
tiếng kêu rên của Bàn Tử, thấy Lạc Phi Phàm đi vào trong đường hầm, liền ôm Oa Oa quay
lại đi tới bên người hắn, cùng hắn song hành đi vào bên trong.
Lạc Phi Phàm gật gật đầu.
"Khẳng định là thái độ không tính tốt, bất quá đây là mạt thế, ấn tượng của đối phương đối với
chúng ta chính là một đội ngũ trói buộc khổng lồ, hiện tại xã hội này, ai sẽ để ý đến sự sống chết
của trói buộc nữa, có thể đồng ý cho chúng ta đi vào căn cứ đã là không tồi, mặt khác, ta đoán
chừng sau khi vào căn cứ chúng ta sẽ không có gì hết.
"
"Ta đoán có khả năng là vậy, chúng ta không có gì để đối phương cảm thấy hứng thú, muốn giả làm
người thường, thì sẽ nhận được đãi ngộ của người thường thôi.
"
An Nhiên ôm Oa Oa, không nhịn được mà thở dài, nàng quay đầu lại, nhìn Bàn Tử trên mặt hiện sự ủy
khuất, khuyên nhủ:
"Tuyết quá lớn, nếu cứ rơi như vậy, không chừng sẽ xuất hiện thiên tai, ta thấy trong đội ngũ của
ngươi có vài thai phụ sắp sinh, chúng ta vẫn là đi vào căn cứ, tìm nơi an ổn đặt chân đi, chính
ngươi cũng nghĩ lại đi, người nhiều lực lượng lớn, nếu lại xuất hiện quái vật gì đó, ở trong căn cứ
thì tốt hơn sống trong đường hầm này.
"
Bàn Tử đi theo phía sau cũng không hề ầm ĩ nữa, lời An Nhiên nói cũng có đạo lý.
"Bọn họ muốn chúng ta nộp lên 2/3 vật tư.
" Lạc Phi Phàm cau mày, lại bắt đầu nói chuyện.
"Đến lúc đó sẽ chia cho chúng ta một khu biệt thự, nhưng chúng ta chỉ có thể mang 1/3 vật tư đi
vào, tính cả tinh hạch.
"
"Cái gì" Bàn Tử chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, dừng lại trong phút chốc, tròng mắt đảo một
cái trong hốc mắt, lại cười.
"Vật tư a, chúng ta chỉ có một người một chăn, gạo muối rau dưa trái cây gì đó đều đã ăn hết không
sai biệt lắm đi? Tinh hạch sao? Chúng ta đào đâu ra tinh hạch? Đều là một đám trói buộc trói gà
cũng không chặt a, tùy tiện tùy tiện a, nộp lên trên thì nộp lên trên.
"
An Nhiên lại quay đầu nhìn Bàn Tử liếc mắt một cái, cũng không biết nên tức giận hay nên cười, trên
đời này sao có loại người không biết xấu hổ như Bàn Tử chứ?
Nhưng chợt ngẫm lại, nàng khẳng định cũng không muốn vật tư của mình bị thu đi 2/3, căn cứ này có
quy củ rách nát gì chứ, lúc trước Đường Kiến Quân tạo ra thôn Thiết Ti kia, cũng có quy củ chỉ nộp
lên vài viên tinh hạch cho xong việc, căn cứ này dựa vào cái gì mà vừa mở miệng đã đòi 2/3 vật tư
a?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...