Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Khi trở về tiểu khu đêm đã rất khuya, những người sống sót trong tiểu khu tựa hồ cũng biết uy hiếp
đã bị diệt trừ, mọi người đều đang vui mừng khôn xiết tràn ra chờ đợi ngoài cửa lớn.

Thời khắc kích động như vậy cũng chỉ có An Nhiên là bình tĩnh được, những người khác
ai mà không vừa múa vừa hát, hận không thể giết gà mổ dê chúc mừng một chút?!
Bên ngoài rất ầm ĩ, An Nhiên lái xe đỗ ở ngay ngoài tòa nhà họ đang ở, đem Oa Oa cẩn thận ôm
xuống xe, lại an bài Tiểu Bạc Hà đi ngủ, mình cũng trở về phòng ngủ.

Đợi đến khi đặt tốt Oa Oa nằm xuống An Nhiên mới đứng dậy thu thập một chút, xoay người, kéo cửa
phòng ngủ ra, đang chuẩn bị đi rửa mặt một chút, nghênh diện một người đang đi tới, hắn
chặn ngang ôm nàng lên, nâng mông, đè nàng lên tường, trong phòng không có ánh sáng, cúi đầu
cười với nàng.

Khuôn mặt người nọ dưới ánh trắng chỉ có hàm răng trắng kia mới hiện đặc biệt rõ ràng, sau sườn mặt
hắn có chút lục quang mờ mịt, giống như chất lỏng, làm An Nhiên không nhịn được nghiêng đầu nhìn,

muốn tìm nơi phát ra lục quang.

Nhưng trước mặt nàng lại tối sầm, khuôn mặt người kia hạ thấp xuống, đè lên bắt đầu hôn, An Nhiên
vừa cười vừa trốn tránh thấp giọng kêu lên: "Ngươi đừng náo loạn, người bên ngoài đang tới
chúc mừng các ngươi, ngươi không đi ra, ở chỗ này với ta nị oai cái gì?"
"Bọn họ làm gì có lực hấp dẫn giống ngươi chứ? Ngươi đi bằng gì? Vì sao không đợi ta.

"
Chiến Luyện cắn cắn mặt nàng, trong giọng nói có chút oán trách, An Nhiên phe phẩy cổ,
rốt cuộc nhìn thấy rõ thứ phát ra ánh sáng lục quang kia, là một viên tinh hạch rất lớn được đặt
trên bàn, giống như một cái bình giữ nhiệt, phỏng chừng dài bằng cả cánh tay, còn đặc biệt thô to.

Vì thế An Nhiên kinh ngạc hỏi:
"Đây là tinh hạch của Nhục hoa hay sao? Lớn như vậy!!!" Chiến Luyện chống lên trán nàng cười, ha ha
nói:
"Ta còn lớn hơn nó.

"
Lúc sau An Nhiên mới nghe hiểu được ý tứ của hắn, nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn cái người lưu
manh này một cái, đẩy hắn ra, đi tới khối tinh hạch lớn như bình giữ nhiệt kia, lục quang phát ra
mờ mịt, làm toàn bộ gian phòng đều nhiễm thứ ánh sáng màu xanh ngọc bích.

Nàng duỗi tay, cảm thụ khối tinh hạch còn ấm áp này, chỉ cảm thấy bên trong sinh cơ
cuộn trào, có loại cảm giác chỉ cần trống nó xuống đất vạn vật sẽ sống lại.

Chiến Luyện vươn đôi tay thô to ôm vào vòng eo mảnh khảnh của An Nhiên, kéo nàng vào
trong lòng ngực mình, cằm hắn gác lên đầu vai của nàng, biểu tình trên mặt có chút an nhàn, thấp

giọng nói:
"Cho ngươi đó.

"
"Ngươi nói cho ta liền cho ta a, đây không phải một mình ngươi đoạt được.

"
An Nhiên hơi nghiêng đầu, duỗi tay cầm đôi tay của Chiến Luyện đang vòng trên eo, ngón
tay này móc lấy ngón tay hắn, trên người hắn có mùi huyết tinh nhàn nhạt, nhưng không nồng đậm,
chắc đã gột rửa sơ qua.

"Đã nói cho ngươi mà, thứ này cho người khác, họ cũng không làm được gì, cũng là lãng phí.

"
Một viên tinh hạch hệ mộc lớn như vậy, ai cũng chưa từng thấy qua, cho nên có thể làm vào việc gì
a? Chẳng lẽ hấp thu năng lượng trong đó hay sao? Không ai dám làm như vậy, sợ hấp thu quá liều một
cái, sẽ đem chính mình bạo nổ, mà từ kinh nghiệm mà họ biết đến xem thì toàn bộ tinh hạch hệ mộc
tốt nhất là đưa cho An Nhiên, bởi vì nàng có thể sử dụng viên tinh hạch hệ mộc này, gieo trồng ra
một khu rừng thực vật biến dị thật lớn!
An Nhiên cười cười lại đặt bàn tay lên viên tinh hạch hệ mộc, tặng cho nó chút năng lượng, nhưng

giống như đá chìm vào đáy biển, không có phản hồi gì, lắc đầu.

"Ta chắc là trong khoảng thời gian ngắn cũng không giục sinh được nó, cấp bậc của nó so với ta rất
cao, không gieo trồng được.

"
"Vậy trước tiên thu vào, chờ sau khi ngươi có thể trồng thì gieo trồng.

" Chiến Luyện phía sau lưng
không sao cả lắc lắc cằm hắn, dùng chút lực đè lên đầu vai An Nhiên, nhìn bốn phía hắn ghé lên tai
An Nhiên thấp giọng nói:
"Không có người, An Nhiên, nhân lúc đứa nhỏ ngủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận